Áp lực phỏng vấn là cần đòi hỏi người phỏng vấn phải ra trận một mình.
Bởi vậy, mặc dù Tống Vãn Chi nằm trong danh sách nhóm đầu tiên phỏng vấn, nhưng lại là người cuối cùng, cần phải đợi bốn người trước mặt kết thúc thì mới có thể vào. Trông hai nam hai nữ phía trước lúc họ đi ra sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm, lúc đến cô gái cuối cùng thì dứt khoát là lau nước mắt đi ra.
Tống Vãn Chi có chút kinh ngạc.
Không kịp nghĩ nhiều, cửa phòng học liền bị kéo ra, trợ lý năm hai thò đầu ra, mời cô đi vào phỏng vấn.
Phòng học thì vẫn là phòng học kia, nhưng trên đất trống trước bục giảng lần này lại nhiều thêm một cái ghế trống.
Một loạt học trưởng đàn chị ngồi thành hàng phía trước đa số còn đang thấp giọng thảo luận, chỉ có một người ngồi gần mở miệng: "Mời ngồi."
"..."
Tống Vãn Chi gật đầu, đi đến trước ghế.
Một hàng "Quan phỏng vấn" chính diện hướng này. Hoàn toàn khác biệt với bầu không khí thoải mái đến mức không thiếu trêu chọc cùng lúc, dường như không khí trong hai phòng học đều nghiêm túc đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.
"Mặt áp lực" được định vị một cách hết sức chính xác.
Mà cho dù rằng Tống Vãn Chi cũng không muốn cố gắng chú ý, nhưng ánh mắt của cô vẫn y hệt như ống ngắm, không tự chủ mà khoá chặt tại vị trí của Giang Tứ…
Ở giữa của dãy thứ nhất, cũng chính là cái ghế đối diện với cô.
Giang Tứ vốn đang tựa vào ghế, mí mắt mở hờ nhìn mẫu đơn trong tay, dường như anh đang nghe các cán bộ cùng nhóm làm việc ở hai bên thảo luận, chỉ ngẫu nhiên hững hờ chen vào một câu, cảm xúc trên mặt tản mạn đến lười biếng.
Mãi đến khi dưới mí mắt anh có một bộ váy trắng tiến vào.
Mẫu đơn trong tay Giang Tứ bỗng dưng khựng lại.
Sau mấy giây, bảng biểu dần dần ngửa ra, lộ ra bóng dáng cô gái dừng bên ngoài khoảng hai mét.
Giang Tứ chậm rãi buông mí mắt, trút bỏ vẻ buồn ngủ trong con ngươi đen nhánh, anh buông bảng biểu xuống bên cạnh, mười ngón tay đan lại, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô gái.
Thấy cô nghiêng người, khẽ vuốt mép váy yên tĩnh ngồi xuống sau đó nâng mắt lên.
Trong đồng tử màu trà ánh lên vòng sáng giống như khẽ lung lay, tựa hồ bất ngờ với ánh mắt của anh, cô gái chỉ hơi ngừng lại, sau đó an tĩnh dời mắt.
Mười ngón tay khớp xương rõ ràng của Giang Tứ hơi mở rộng, sau đó chậm rãi giữ chặt lần nữa.
Đốt ngón tay nổi lên vẻ ẩn nhẫn kiềm chế.
Nguyên Hạo thực sự nhìn không được nữa, thừa dịp nghiêng người dùng giọng nói tức giận cảnh cáo: "Cậu cũng đừng bảo tôi làm việc thiên tư trái pháp luật nhé."
"..."
Giang Tứ không nói chuyện, đôi mắt tối như mực kia vẫn chăm chú nhìn vào bóng dáng đơn bạc của cô gái như cũ.
Mãi đến khi hàng mi nhỏ của cô khẽ chớp, nhịn không được phòng bị mà rụt vào ghế một chút.
Lúc này, Giang Tứ mới buông tầm mắt rồi cười: "Được rồi."
Anh buông mười ngón đan chặt ra, ngửa ra sau ghế, nâng đôi mắt đen đã tan đi hết áp bách lên, lười biếng trầm thấp lướt lên làn váy của cô gái: "Địa bàn của cậu, cậu nói chuyện."
Nguyên Hạo: "..."
Vậy thì ánh mắt của cậu có thể không lẳng lơ mà khiêm tốn một chút không. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Nguyên Hạo giận mà không dám nói gì quay trở lại, thấp giọng ho một tiếng tỏ ý cho các thành viên của phòng bắt đầu phỏng vấn.
Áp lực của các cuộc phỏng vấn thường là liên tục đưa ra vấn đề, dần dần tiến dần tiếp cận đến áp lực của người phỏng vấn để tiếp nhận ranh giới cuối cùng, nếu như đối phương trả lời tự nhiên, vậy thì đổi hướng tiếp tục hỏi… Khi nào hỏi đến mức người kia không còn lời nào để nói hoặc là cảm xúc sập bàn thì coi như khi đó là kết thúc.
Trông bề ngoài Tống Vãn Chi yên tĩnh lại quy củ, cộng thêm người đàn em trước đó bị hỏi đến khóc, vì vậy nhóm trợ lý và cán bộ của phòng tuyên truyền ban đầu đều không đặt câu hỏi một cách áp bức.
Mãi đến khi bọn họ phát hiện, thời gian phỏng vấn năm phút theo thông lệ của mỗi người đã quá nửa, còn cô gái ngồi trên ghế phía trước từ lúc tiến vào đến bây giờ, cho dù là tư thế, thần thái hay là giọng nói đều không có thay đổi gì.
Bọn họ hoàn toàn không thể tiếp cận chớ nói chi là chạm vào giới hạn tâm lý của cô.
Ba vị trưởng phòng phó trưởng phòng trao đổi ánh mắt.
Đinh Vũ Kiều mở miệng trước: "Có thể nói cho chúng tôi nghe một chút, ba tuần từ khi khai giảng đến nay, cuộc sống ở trường của em được cấu thành từ những bộ phận nào không?"
Đối với sự chuyển hướng đột ngột này, Tống Vãn Chi vẫn hơi bất ngờ, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ngoại trừ thời gian lên lớp ra, phần lớn thời gian tôi đều ở thư viện."
"Vậy em thường đi đến thư viện nào? Lầu mấy? Khu vực nào?"
"Lầu bắc, tầng một hoặc tầng ba, khu vực hướng nam."
Đinh Vũ Kiều thấy cô trả lời bình tĩnh trôi chảy, có chút căng người: "Em học khoa tự động hoá à." Dường như cô ta còn lơ đãng liếc nhìn về Giang Tứ ngồi ở bên cạnh: "Tôi nhớ hình như khoa tự động hoá năm nhất không nặng lắm, em cứ ở trong thư viện để làm gì nhỉ?"
"Chuẩn bị bài cho chương trình học năm hai."
"Hả? Chương trình học năm nhất chẳng lẽ em đều tự học xong rồi sao?" Đương nhiên là Đinh Vũ Kiều không tin, cười thể hiện mấy phần khinh miệt.
Tống Vãn Chi nhìn như không thấy, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước: "Vi phân và tích phân (1)(2) trong khoá cơ sở chuyên nghiệp, tuyến đại(1)(2), vật lý đại học(1), chương trình thiết kế ngôn ngữ máy tính, nguyên lý mạch điện là chương trình tự học mà tôi đã học qua."
"..."
Toàn bộ phòng phỏng vấn thoáng chốc đều yên tĩnh đi.
Sau đó, trên một bàn dài phỏng vấn, đại đa số cán bộ trợ lý nhóm đều không hẹn mà đều tụ ánh mắt về phía chính giữa.
Giang Tứ vốn đang lười biếng chống trán, không ngẩng đầu cũng không hành động gì.
Mãi cho đến vấn đề này thì anh mới thoáng nâng tầm mắt: "Nhìn tôi làm gì."
"Chuyện biến thái quá như vậy tôi còn tưởng chỉ có mỗi cậu làm thôi chứ." Nguyên Hạo ép giọng, lập tức nghiêm túc nói: "Đặt câu hỏi một chút, trong phòng chúng tôi không có khoa tự động hoá."
"Sợ cô ấy nói dối à?" Giang Tứ nhíu mày.
Nguyên Hạo vừa muốn giải thích.
"Cũng đúng." Giang Tứ gật đầu, cuối cùng cũng đẩy ánh mắt đến: "Đàn em bây giờ đúng là rất biết gạt người."
"...?"
Trong hồi cuối, Giang Tứ đối đầu với ánh mắt của Tống Vãn Chi.
Đôi mắt từ khi tiến vào đến giờ đều rất yên tĩnh điềm nhiên kia, trong một giây đối diện với anh liền hiện lên gợn sóng nhàn nhạt, lại ngừng một hai giây, cô hơi lùi bước buông ánh mắt thật thấp.
Giang Tứ đẩy ra nắp bút cầm trong tay, trong nói bình tĩnh lại tuỳ ý: "Định nghĩa một chút 'nguồn điện thụ khống' nào."
"..."
Đây là vấn đề đầu tiên mà Giang Tứ đặt ra cho cô từ khi tiến vào đến giờ.
Suy nghĩ của Tống Vãn Chi rỗng mấy giây mới tìm về được, cô hơi buông mắt khẽ nói: "Nguồn điện thụ khống cũng tức là nguồn điện phi độc lập, phát ra điện áp hoặc dòng điện không do nguồn điện của bản thân quyết định... Tổng cộng chia làm bốn loại..."
Tống Vãn Chi vừa nói xong, thành viên khác của phòng không phải là dân chuyên nghe như nghe thiên thư, thế là tiêu điểm ánh mắt lại trở về người Giang Tứ.
"Mặc dù rất căn bản, nhưng quả thật em ấy đã nắm được hệ thống rồi. Đi sâu vào phần chuyên môn thì tôi cũng không có cách nào để kiểm tra được ở đây cả." Giang Tứ nhàn nhạt buông mắt, đóng nắp bút về.
Cùm cụp một tiếng, những người còn lại cũng tỉnh táo.
Trong đa số những người tán thưởng, nụ cười của Đinh Vũ Kiều lại có chút nhịn không được: "Xem ra đàn em tương đối chuyên tâm vào việc học, chỉ là không biết, dưới tình huống như vậy nếu hội sinh viên trường có sắp xếp công việc có sự tham gia của em, vậy em có thể hoàn thành hay không đây?"
"Tôi sẽ phân chia nặng nhẹ." Tống Vãn Chi nhẹ giọng đáp lại: "Chuẩn bị bài cho chương trình học chỉ là lựa chọn sau khi học xong thôi, cũng không vội vào nhất thời." "Nếu đã như vậy, sau khi học xong, thời gian hoàn toàn giao cho bài tập chuyên ngành rồi, đối với sinh viên cần phát triển nhiều mặt mà nói, em cho rằng có quá cứng nhắc đơn độc hay không?"
Tống Vãn Chi suy tư mấy giây, lắc đầu: "Tôi không thể học được ngoài mấy thứ nhận biết. Là sinh viên đại học năm nhất, con đường rõ ràng bày trước mặt tôi chính là chương trình chuyên ngành."
"A?" Đinh Vũ Kiều lộ ra một tia đắc ý khi bắt được lỗ thủng: "Tôi có thể nào hiểu rằng cô không có kế hoạch hoặc là mục tiêu đối với cuộc sống đại học của mình không?"
"..."
Vẻ mặt của Tống Vãn Chi hơi cứng lại.
Cô gần như vô thức muốn nhìn về phía người ngồi ở giữa dãy bàn phỏng vấn sau khi cô ngồi xuống bị đặt câu hỏi thì không có nhìn cô nữa, nhưng vẫn nhịn xuống được. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Mục tiêu đứng ở nơi rất cao để cho cô đuổi theo, cô đã có từ rất sớm rồi.
Nhưng cô muốn giấu cái mục tiêu kia ở trong lòng. Có lẽ cả đời này cô cũng không có cách nào nói ra được.
Thế là Tống Vãn Chi cúi đầu: "Tạm thời tôi không có."
Đinh Vũ Kiều lộ ra nụ cười trong mắt mang đầy vẻ thắng lợi: "Vậy cô không cho rằng, không có mục tiêu hành động thì bản thân sẽ mù quáng hay sao?"
Mấy giây yên tĩnh, Tống Vãn Chi nhẹ giọng phủ nhận: "... Thật xin lỗi, đàn chị, tôi không cho rằng như vậy."
Đinh Vũ Kiều sững sờ.
"Thiết lập mục tiêu trước khi thiếu khuyết hệ thống nhận thức, trong mắt của tôi đều là mù quáng." Tống Vãn Chi nói: "Tất cả sự nỗ lực và chuẩn bị của tôi, chỉ là muốn bảo đảm lúc nào đó trong tương lai, khi tôi đã tìm được mục tiêu của mình rồi sẽ không bởi vì đã từng lười biếng mà đến tư cách truy đuổi nó cũng chẳng có. Sự cố gắng của tôi không phải vì trước mắt, mà là vì tương lai có thể cho mình một cơ hội để lựa chọn."
"..."
Trong phòng phỏng vấn hoàn toàn tĩnh mịch.
Nguyên Hạo cũng rung động đến mức hơi ngửa ra sau, vẻ mặt kinh dị.
Cho dù Đại học S tinh anh xuất hiện lớp lớp, nhưng sinh viên đại học năm nhất có thể cãi lại các đàn chị giữa áp lực phỏng vấn, tuyệt đối không thấy nhiều. Vị bên cạnh anh ấy đây có năng lực đó, nhưng tuyệt đối không phải là lòng tốt "giảng đạo" hay là tính nhẫn nại.
Nguyên Hạo đang nghĩ ngợi, cuối cùng người nào đó ngồi bên cạnh anh ấy cũng không ngăn chặn.
Giang Tứ bỏ xuống cây bút đang ngắm nghía trong tay xuống, nhẹ đưa tay cọ xát qua mũi, đồng thời yết hầu anh lên xuống, phát ra tiếng cười: "Hệ thống trung tâm nghiên cứu trực thuộc khoa tự động hoá, cô đã từng nghe nói chưa?"
Tống Vãn Chi khẽ giật mình, ngoái nhìn anh.
Giang Tứ không nhanh không chậm lặp lại: "Nghe nói chưa?"
Tống Vãn Chi hoàn hồn, gật đầu.
"Hệ thống trung tâm không người lái bên kia cho mỗi khoá của khoa tự động hoá chọn vào hai người. Cuối tuần này trong hệ tổ chức cho tân sinh viên các em đi thăm thú, sau đó tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân của tôi tiến cử em vào phỏng vấn. Đương nhiên, có thể qua hay không phải dựa vào em rồi." Giang Tứ tựa vào ghế, giọng điệu tuỳ ý hệt như nói ra kế hoạch bữa tối hôm nay cùng với mình.
Biểu cảm của những người khác đều thay đổi.
Nhất là Đinh Vũ Kiều, trong giây đầu tiên khi hoàn hồn, cô ta đã bắn ánh mắt không thiện ý về phía Tống Vãn Chi.
Tống Vãn Chi thất thần.
Cô không biết Giang Tứ với tư cách là người đặc biệt khai sáng, có tư cách tiến cử nhất nhưng xưa nay chưa từng sử dụng, nhưng chỉ từ phản ứng của người khác cô cũng có thể đoán được quyết định này có bao nhiêu đặc biệt.
So với người có cơ hội tiến vào trung tâm không người lái, đi theo đàn anh đàn chị nghiên cứu sinh để nghiên cứu học tập khoa học, cô càng lo lắng Giang Tứ vì công khai nói thẳng ra câu nói ở trường hợp này mà gặp chỉ trích.
Tống Vãn Chi bất an nhìn về phía Giang Tứ, không hề đồng ý ngay.
Nguyên Hạo cũng tỉnh thần, nhíu mày quay đầu, ép giọng: "Cậu nói gì thế này?"
"Cái gì là cái gì?" Giang Tứ lơ đễnh: "Cô ấy rất ưu tú, tôi nóng lòng không đợi được, không được sao?"
"..."
Nếu không phải trường hợp không đúng lại thêm quả thật Tống Vãn Chi có biểu hiện không thể dị nghị, vậy Nguyên Hạo thật sự rất muốn hỏi anh là gặp ai “săn” nấy, lòng không vui.
"Trưởng phòng, sắp hến thời gian rồi." Có người nhắc nhở. "Được." Nguyên Hạo bất đắc dĩ trả lời: "Không còn vấn đề gì nữa rồi, không có thì đi ra nào…”
"Tôi còn có một vấn đề."
"?"
Thuận theo giọng nói mà quay đầu, Nguyên Hạo trông thấy biểu cảm của Đinh Vũ Kiều trong phút chốc, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Anh ấy mở miệng muốn ngăn cản, đáng tiếc đã chậm.
"Đàn em Tống Vãn Chi biểu hiện bên trên chuyên nghiệp quả thật đầy đủ ưu tú, nhưng đây không có nghĩa là em có thể đảm nhiệm chức vụ trợ lý của phòng tuyên truyền hội sinh viên." giọng điệu của Đinh Vũ Kiều cực nhanh, thậm chí có chút hùng hổ dọa người: "Nếu như tôi không nhìn lầm, hẳn là chân em bị thương nhỉ, em có thể bảo đảm sau này sẽ không trở thành người cần chăm sóc đặc biệt mà ảnh hưởng đến công việc do phòng sắp xếp không?"
"..."
Tiếng rơi trong phòng học lặng ngắt như tờ.
Giang Tứ ngồi giữa ánh mắt dừng lại, chậm mấy giây, anh vẫn tản mạn ngẩng đầu hướng bên cạnh như thường, nhưng ý cười bên trong cặp mắt đào hoa kia đã lạnh đi.
Tống Vãn Chi im lặng nắm chặt tay trước đầu gối, sắc mặt hơi tái nhợt.
Gần như cô đang theo bản năng đưa mắt về phía người kia, khẽ đưa mắt cá chân giấu ra sau … Cho dù biết là uổng công.
"Tôi sẽ, hết sức hoàn thành tất cả nhiệm vụ của công việc." Lần đầu tiên cô gái trả lời một nửa.
"Hết sức?" Đinh Vũ Kiều cười một tiếng: "Nếu như hết sức có thể làm tốt, vậy cũng chẳng có nhiều kẻ thất bại như thế, đúng không."
Nguyên Hạo nhíu mày, kéo Đinh Vũ Kiều: "Phó trưởng phòng Đinh, chúng ta..."
"Lấy thái độ phụ trách công tác của phòng sau này, tôi nhất định phải xác định một chút." Ánh mắt của Đinh Vũ Kiều vạch đến chỗ mắt cá chân của Tống Vãn Chi: "Vết thương ở chân em là trường kỳ sao, làm sao tạo thành?"
"..."
Cuộc phỏng vấn này đúng là áp lực, trước thái độ của Đinh Vũ Kiều, những người khác cũng ngại chen vào.
Huống hồ bọn họ cũng đều biết nguồn gốc thái độ này của Đinh Vũ Kiều: Chuyện cô ta thích Giang Tứ đây, lúc đầu cũng chẳng phải bí mật gì ở hội sinh viên. Đương nhiên bọn họ cũng sẽ không vì một đàn em xa lạ mà quậy lên vũng nước đục này. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Giang Tứ đè xuống cảm xúc, mí mắt nhẹ nâng.
Trong dư quang, cô gái hơi nắm chặt tay đặt trên đùi.
"Là trường kỳ." Cuối cùng Tống Vãn Chi vẫn mở miệng, giọng nói trầm thấp chát chát: "Nguyên nhân bị thương là vì ngã từ cửa sổ ở lầu hai."
"Tự ngã?"
Giang Tứ nheo mắt: "Phó trưởng phòng Đinh, được rồi đấy."
"Thật xin lỗi chủ tịch, đây là phỏng vấn tuyển chọn của phòng tuyên truyền chúng tôi." Đinh Vũ Kiều quay đầu: "Đương nhiên, Tống Vãn Chi em có quyền dừng lại, đây là phỏng vấn của em."
"..."
Giang Tứ gõ đốt ngón tay xuống bàn, vắng vẻ hạ mí mắt.
Chỉ là trước khi anh tức giận, cô gái ngồi trong ghế lại không lưu loát mở miệng.
"Là... Bị ném xuống sau khi bố dượng của tôi uống say về."
Một phòng yên tĩnh.
Reng reng reng.
Tiếng báo thức của đồng hồ đếm ngược vang lên.
Tống Vãn Chi tái nhợt thu cằm, cô như được tiếng chuông gọi tinh thần về, cô nới lỏng ngón tay ra vịn đầu gối, chậm rãi từ trong ghế đứng dậy: "Phỏng vấn của tôi... hẳn là kết thúc rồi nhỉ?"
Nguyên Hạo hoàn hồn, vội vàng ra hiệu với trợ lý làm việc năm hai đã choáng váng ở cửa: "Có thể, mời bạn học kế tiếp vào."
"Cảm ơn." Tống Vãn Chi nhẹ nhàng cúi người, chuyển hướng đi ra bên ngoài.
Ánh mắt của mọi người không tự giác mà dính vào đuôi váy dài rũ xuống phập phồng hệt như cánh hoa của cô, càng liếc nhìn mắt cá chân trắng nhỏ tì vết kia.
Tống Vãn Chi cảm nhận được, thế là càng nắm chặt ngón tay ở bên cạnh thân hơn, gần như sắp cấu cả vào thịt.
Lúc sắp bước ra khỏi phòng, cuối cùng đuôi mắt rủ xuống của cô gái cũng nhuốm đầy màu đỏ.
Không cần phải che giấu hay đè nén trước mặt người khác, ẩm ướt sương mù ngưng tụ lại dưới đáy mắt.
Cũng là một giây kia.
Giữa phòng phỏng vấn, Giang Tứ ném tập văn kiện trong tay lên bàn, anh nghiêng đầu phì một tiếng cười lười biếng: "Đinh Vũ Kiều."
Bóng dáng của Tống Vãn Chi trì trệ, dừng lại.
Đinh Vũ Kiều cứng rắn mở miệng: "Phó chủ tịch Giang, tôi hoàn toàn dựa theo quá trình phỏng vấn thông thường..."
"Nếu cô đã thích lấy tư đè công như thế." Giang Tứ đứng dậy, dùng giọng nói trong trẻo lười biếng cắt ngang: "Con người tôi tương đối cặn bã, bạn gái trước đây cũng nhiều, không bằng liệt kê một cái danh sách cho cô, cô từng bước từng bước trả thù nhé. Cô cũng bớt dư thừa tinh lực tổn thương tới người vô tội đi?"
Mặt Đinh Vũ Kiều thoáng chốc trắng bệch.
Trong cơn yên tĩnh mọi người không dám phản ứng, Giang Tứ rời khỏi vị trí, đút tay vào túi đi ngang qua trước mặt Đinh Vũ Kiều, anh chậm rãi buông con ngươi tối mịch xuống: "Đây là lần cuối cùng. Còn có lần sau nữa, để tôi giúp cô chào từ giã."
"..."
Đôi mắt của Giang Tứ ảm đạm, tức giận đi ra khỏi phòng học.
Sắp đến ngoài cửa, chân dài của anh dừng lại, vô cùng thuận tiện rút tay khỏi túi áo, kéo cô gái còn đứng ì bên cạnh cùng nhau bước ra ngoài.
Tống Vãn Chi một mực bị anh kéo đến mép bên ngoài cửa phòng học, đến góc tường ở đoạn hành lang lõm vào kia.
Người kia dừng lại, không dịu dàng gì mà giương một tay lên nắm cổ tay cô nhét vào trong góc. Chính anh cũng thuận thế xoay người lại, con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn thẳng vào cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tống Vãn Chi có chút không bình tĩnh nổi, vướng víu ngẩng đầu lên nhìn lại anh.
Trên mặt viết đầy không biết làm sao còn chưa lấy lại tinh thần .
Bị cô gái dùng đôi mắt chưa khóc xong nhìn mình, cơn nghiện thuốc lá đè ép nửa buổi tối của Giang Tứ càng kéo đến mãnh liệt hơn.
Anh chậc một tiếng, cúi xuống.
"Người ta hỏi em cái gì thì em đáp cái đó." Giọng nói của người kia khàn khàn đến bực bội: "Sao tôi không thấy em nghe lời như vậy trước mặt tôi nhỉ?"