Ngân hà rơi xuống

“Giang Tứ ơi? Vãn Chi ơi?”
 
Tiếng bước chân phía sau cửa càng lúc càng gần.
 
Tống Vãn Chi kinh hãi nhìn Giang Tứ đang cúi xuống trước mặt mình, mà cô cách cánh cửa chưa đầy mười cm, tiếng hỏi nghi hoặc của bà nội Nhâm càng ngày càng to.
 
Cô gái hoảng hốt đến mặt hơi trắng bệch, đôi môi mềm mại hé mở: “Anh...”
 
Giang Tứ bị dáng vẻ sợ chết khiếp không nói nên lời của cô làm mềm lòng.
 
Vì vậy trong một hoặc hai giây cuối cùng, anh vẫn dừng lại, đôi mắt dài hời hợt chuẩn bị để lùi lại.
 
Nhưng lần này, cô gái trước mặt anh nhanh hơn.
 
“Anh ơi, em sai rồi.”
 
Cuối cùng giọng nói mềm ấm cũng thốt lên, Tống Vãn Chi không khó tránh ngồi xổm giữa Giang Tứ và cánh cửa.
 
Giọng nói của cô gái hoảng hốt đến run rẩy, nghe như khóc: “Anh đừng dọa em nữa.”
 
Giang Tứ dừng một chút: “?”
 
Một lát sau.
 
Sau khi bà nội Nhậm vừa xuất hiện ở cửa, sắc mặt bà trầm xuống trừng mắt nhìn Giang Tứ.
 
“Cái thằng khốn kiếp này, ngay cả em gái cháu mà cháu cũng bắt nạt nó à?”
 
Giang Tứ dừng lại vài giây, bỗng dưng nở nụ cười, giọng nói hơi khàn khàn.
 
Bà nội nhíu mày: “Cháu còn cười được nữa hả?”
 
“Không phải cười, mà là tiếc nuối.” Giang Tứ chống đầu gối hơi cúi thấp người, nhìn cô gái của anh hơi ngẩng đầu nhìn anh, anh nhướng mày: “Nếu bà nội tới trễ chút thì nhất định cháu sẽ bắt nạt em ấy khóc đấy.”
 
“!”
 
Trong lòng Tống Vãn Chi run lên, chột dạ né tránh ánh mắt đen như mực của Giang Tứ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
“Cháu hay nhỉ, bắt nạt em gái rồi coi đó là chuyện hợp tình hợp lý à.” Bà nội tức giận xoay trái phải: “Gậy của bà đâu rồi? Tiểu Vương, gậy của bà đâu rồi!”
 
Người giúp việc đang làm việc ở xa trả lời: “Gậy của bà ở sân sau đấy ạ.”
 
“Cháu đi lấy gậy cho bà đi, hôm nay bà phải đánh cái thằng nhãi không biết cố gắng này mới được.”
 
“Vâng ạ.”
 
Người giúp việc trong nhà đã quen với chuyện này rồi, trong giọng nói còn mang theo tiếng cười.
 
“Cháu.” Giọng bà nội tràn đầy sức sống* trừng mắt nhìn Giang Tứ một cái rồi xoay người vào nhà: “Lên nằm trên bàn đi.”
 
*Nguyên văn là trung khí mười phần (中气十足): tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.
 
Tống Vãn Chi ngồi xổm trước cửa nghe thế thì cả kinh, cô bất chấp đứng dậy liền nhìn về phía bà nội Nhậm: “Bà nội, cháu không sao, anh hai cũng chỉ là...”
 
“Suỵt.”
 
Giang Tứ lười biếng, một tay đút túi quần quay người lại, một tay kia thuận tiện kéo Tống Vãn Chi lên.
 
Nhậm Phân đang nghe thấy tiếng “Suỵt” kia thì quay đầu lại, nhíu hàng lông mày: “Cháu còn dám kéo em nó à.”
 
“Cháu biết, làm sai thì sửa.” Giang Tứ kéo cô vào huyền quan*: “Cháu đang chuẩn bị xin lỗi Chi Tử đây.”
 
* Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
 
“Phải không đó?” Bà nội tỏ vẻ không tin.
 
“Phải mà.” Giang Tứ thuận miệng đáp, con người thấp xuống, đôi mắt thâm sâu ý vị mà nhìn Tống Vãn Chi: “Anh hai sai rồi, anh hai không nên dọa em như thế, em có thể tha thứ cho anh không?”
 
“…”
 
Tống Vãn Chi bị mấy tiếng “anh hai” cộng với giọng điệu dửng dưng làm cho đỏ mặt không thôi, không thể nói rõ là chột dạ hay là nguyên do khác.
 
Cô rút tay mình đang được ánh nắm chặt về, cúi đầu không dám nhìn Giang Tứ: “Không sao… Anh hai.”
 
Bà nội nhìn dáng vẻ “anh em hoà thuận với nhau”* thì hơi tin tin, yên tâm quay đầu đi tìm cây gậy.
 
*兄友弟恭 huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.
Tác giả sử dụng “huynh hữu muội cung”.
 
Giang Tứ nghe thấy bước chân nhỏ dần thì lại nhìn chằm chằm cô gái, trông ánh mắt hơi làm càn.
 
Tống Vãn Chi càng không thoát khỏi tay anh.
 
“Được rồi.” Giang Tứ thấp giọng, nói trên đỉnh đầu cô, cười khàn khàn: “Có câu nói như thế nào nhỉ? Cái tốt thì không thấy học, cái xấu thì không học cũng biết.”
 
Tống Vãn Chi nói nhỏ: “Do anh ép em.”
 
“Ồ.” Giang Tứ lười biếng nói kéo dài, lại giống như đang cười: “Hoá ra Chi Tử nóng nảy cũng sẽ cắn người nha.”
 
Tống Vãn Chi nghe anh nói thì nghẹn lời: “Anh nên nghĩ coi chút nữa bà nội đánh anh thì anh nên nói thế nào đi.”
 
“Ời cứ đánh thôi.” Anh thản nhiên nói.
 
“…”
 
Cô tiếp tục câm nín nhưng lại hơi lo lo nhìn về phía bà nội mới đi.
 
Giang Tứ cúi đầu cười nhẹ: “Lo cho anh à?”
 
“…Không có.”
 
“À.”
 
Tống Vãn Chi im lặng vài giây, vẫn rối rắm cau mày nói: “Nếu không thì em đi giải thích với bà nội một chút nhé.”
 
“Giải thích như thế nào?” Giang Tứ nhẹ nhàng nhướng mày: “Nói anh hai không chỉ bắt nạt em mà còn bóp eo em đè em lên cửa rồi hôn đến mức không nói nên lời à?”
 
“...!”
 
Mặt Tống Vãn Chi đỏ như máu, đôi môi cũng mím lại cũng đỏ au, cố nuốt hai chữ “Lưu manh” xuống, vì nghe chẳng có khí thế gì cả, còn trông rất ngốc nữa.
 
Cô xin từ bỏ quyền trò chuyện với cái người này!
 
“Giang Tứ!”
 
Giọng bà nội vang dội truyền tới từ cầu thang.
 
Cô nghe thấy thì hơi dừng lại, bất an nhìn qua.
 
“Trước khi anh về thì ngồi yên đấy, không được đi đâu.” Giang Tứ bảo cô ngồi lên sofa, nhìn cô ngồi yên ổn rồi nói tiếp: “Nếu bạn cùng phòng của em tới thì bảo dì Vương lên lầu báo cho anh.”
 
“…Ừm.”
 
Dặn dò xong xuôi thì Giang Tứ mới xoay người lên lầu hai.
 
Bà nội ngồi chờ anh trong phòng trà, cây gậy được đặt ở một bên.
 
Giang Tứ đi vào, chân dài hơi dừng lại, nhướng nhướng mày: “Đánh thật hả bà?”
 
“Chứ đòi sao, cháu bắt nạt con bé, không nên đánh à?”
 
“…” Giang Tứ cúi đầu bật cười: “Được, sớm muộn gì cũng thế, bà đánh đi.”
 
Nói xong, anh không quay người lại nhưng lấy tay đi khép cửa lại.
 
Nhậm Phân dừng một lát, nói: “Còn sợ em gái cháu nghe thấy à?”
 
“Sợ chứ, sợ mất mặt.” Giọng anh rời rạc, bộ dạng không đứng đắn tí nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
“Chỉ sợ mất mặt thôi à?”
 
Giang Tứ đi vào, không nhanh không chậm bổ sung: “Em ấy nhát gan, về sau mà bà cứ dữ thế này là doạ em gái chạy mất đấy, cháu cũng không có em gái nữa.”
 
“…”
 
Giang Tứ nói xong thì im lặng, bà nội cũng trầm ngâm.
 
Cả phòng trà im lặng một hồi lâu.
 
Bà nội ngồi trên ghế trúc mây giống như ngủ thì đột nhiên mở miệng: “Cháu thích Vãn Chi sao?”
 
“…”
 
Mí mắt lười biếng của anh khẽ động, đảo qua đảo lại mấy lượt rồi mới nhìn thẳng bà nội.
 
Hai bà cháu cháu một ngồi một đứng nhìn nhau mấy giây.
 
Lông mi anh rũ xuống, cười: “Rõ ràng như vậy ạ?”
 
Bà nội Nhậm hừ một tiếng: “Lần trước cháu đưa con bé về, bà đã thấy ánh mắt cháu nhìn con bé có gì đó sai sai rồi.”
 
“Bà đừng nói xấu cháu.” Anh nói: “Khi đó cháu chưa làm gì hết.”
 
“Bà nói xấu cháu?” Bà ấy liếc anh một cái: “Cháu lớn như thế rồi, có khi nào bà thấy cháu thành thật ngồi im cả một buổi sáng chỉ để ngắm nhìn con gái nhà người ta đâu, người ta đi đâu là mắt cháu dõi theo đó liền à!”
 
“Thế à?” Giang Tứ đến ngồi xuống bên cạnh bà: “Cháu cũng không để ý lắm.”
 
Bà nội lườm anh một cái, sau đó quay đầu thở dài: “Vãn Chi là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao là bị thằng nhãi như cháu nhòm ngó chứ trời!”
 
Giang Tứ không nín cười được: “Vâng, đáng thương quá đi, bà nói coi giờ nên làm gì đây.”
 
“Còn nữa, bà nói anh* nghe lời xem nào! Đừng đi gây hoạ cho con bé được không?”
 
*Nói chung tuỳ ngữ cảnh, cách ăn nói thì mình sẽ xưng hô cho phù hợp nhất, cho nên bên trên không phải là mình nhầm đâu ạ
 
 
“Cháu sẽ cố gắng.” Giang Tứ nhớ tới chắc là bây giờ cô gái bé bỏng của anh đang an tĩnh ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ anh, anh cúi đầu, lưỡi nhẹ nhàng chống bên má trái: “Nhưng xác suất nhịn được không lớn.”
 
“Đúng là không trông mong cháu có thể nghe lời mà.” Bà nội ghét bỏ đẩy đẩy anh: “Nhưng vẫn phải kiềm chế một chút, đừng có nhào nhào vào con người ta, chậm thôi. Đừng ỷ vào tính Vãn Chi ngoan ngoãn hiền lành mà bắt nạt người ta, da mặt con bé mỏng, đâu có dày cả mét như cháu đâu.”
 
“Dạ được.”
 
Bà nội Nhậm vừa định dặn dò thêm mấy câu nữa thì nhớ đến câu gì đó, bà ấy nhíu mày, quay đầu nhìn anh: “Khi nãy cháu mới nói gì?”
 
“Cháu nói gì?”
 
“Cái gì mà “khi đó” á, cháu làm gì chưa?” Mặt bà nội đen thui, cầm cây gậy đánh anh một cú: “Cái đồ khốn này! Cháu làm gì với Vãn Chi hả?!”
 
Giang Tứ cười trầm thấp, cũng không né nên ăn một cú.
 
Bà ấy định đánh thêm cái nữa thì bị anh cản lại: “Bà đừng đánh cháu. Lúc hôn em ấy nhưng em ấy không đồng ý, thiếu chút nữa thì tức đến khóc rồi.”
 
Nhậm Phân nghe vậy thì dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Không làm gì khác chứ?”
 
“Hết rồi.” Giang Tứ buông tay ra, nói thấp thấp: “Cháu nào nỡ.”
 
Bà Nhậm nghe thì vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn chưa yên tâm sau đó là vừa uy hiếp vừa giáo dục thằng cháu cả buổi tối mới thả người đi.
 
Trước khi anh mở cửa ra thì bà nội mới hỏi: “Đêm nay Vãn Chi có về trường không?”
 
Anh dừng lại liếc nhìn đồng hồ: “Có lẽ bạn em ấy bận việc gì đó. Cháu có dặn dì Vương dọn phòng dự bị rồi, nếu muộn quá thì không cho em ấy về trường đâu, ngủ ở phòng cháu cũng được.”
 
“Nếu con bé không về.” Bà nội tạm dừng, cũng nói nhỏ: “Nếu cháu muốn thì ngày mai cháu có thể đưa nó tới nghĩa trang một chuyến đi.”
 
Giang Tứ nhướng mày, ngừng vài giây rồi mới cười nói: “Cho dù cháu muốn nhưng chưa chắc Chi Tử đã đồng ý. Trước kia ấn tượng em ấy về cháu khá là không tốt, lần này theo đuổi sẽ rất khó.”
 
“Vãn Chi là cô bé hiểu chuyện, dù không đồng ý ở một chỗ với cháu nhưng cháu đã ngỏ lời đi tảo mộ cho ông nội thì con bé sẽ không cự tuyệt.” Bà nội tức giận trừng anh: “Cũng do cháu làm việc phô trương quá đấy, không biết thu liễm, nếu Vãn Chi chướng mắt cháu thì cũng do cháu đáng đời, không liên quan tới con bé! Cháu dám bắt nạt con bé vì chuyện này thì liệu hồn bà đánh gãy chân cháu đấy.”
 
Giang Tứ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ giơ tay lên sờ sờ cây hồng gai sau gáy rồi anh cười buông tay đi ra ngoài.
 
“Được, tốt nhất là bà nói được làm được đấy.”
 
“...”
 
Giang Tứ lết chân dài lười biếng xuống lầu.
 
Tống Vãn Chi vẫn đang ngồi trên sofa với đôi chân mảnh khảnh, biểu cảm hơi nghiêm túc nhìn mưa bên ngoài, cô đang gọi điện thoại.
 
Chỉ thấy cằm nhỏ nhắn của cô đang căng thẳng, cắn cắn môi giống như gặp chuyện khó xử.
 
Giang Tứ đi tới sofa của Tống Vãn Chi, anh uốn gối ngồi xuống rồi chống trán dựa vào sofa.
 
Vì thế dựa vào đôi mắt đen nửa thấp như đang hút hồn cô.
 
Tống Vãn Chi bị người này nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, nhẹ nhàng lùi phía sau.
 
Điện thoại cũng loáng thoáng vài tiếng.
 
Giang Tứ nghe hai câu xong: “Bạn cùng phòng với em hả?”
 
“Ừm.”
 
“Tối nay cô ấy không qua đón em được sao?”
 
“À ừm...”
 
Tống Vãn Chi còn chưa nói xong, giọng Khang Tiệp trong điện thoại đã vội vàng hỏi: “Là Giang Tứ bên cạnh cậu sao?”
 
“À.” Tống Vãn Chi chần chờ nhìn anh một cái: “Đúng vậy.”
 
“Vậy cậu đưa điện thoại cho anh ta đi, tớ sẽ giải thích cho.”
 
“… Được rồi.”
 
Tống Vãn Chi cầm điện thoại hơi ngượng ngùng mà đưa cho Giang Tứ.
 
Không ngờ là anh nhận lấy thật: “Alo, tôi là Giang Tứ.”
 
Khương Tiệp than thở: “Học trưởng Giang ơi, thật sự xin lỗi, đêm nay bên tôi có xảy ra một chút chuyện, có lẽ sẽ không đi đón Chi Chi được.”
 
“Ừm, không sao, trong nhà tôi có phòng trống.” Giang Tứ ngừng lại.
 
Theo tính của anh, sau khi cuộc trò chuyện này kết thúc thì anh cũng không quan tâm chuyện người khác lắm.
 
Nhưng dù sao người đầu dây bên kia cũng là…
 
Giang Tứ nhìn cô gái ngồi trong góc sofa, biểu cảm ngại ngùng lo lắng bất an nhìn anh.
 
“Tình huống bên kia của cô có khó giải quyết không?” Giang Tứ chậm rãi nói, sau đó bổ sung thêm: “Nếu cần thì để tôi nhờ bạn bè gần đó qua giúp đỡ cô nhé.”
 
“Ôi, không cần đâu.” Khang Tiệp dừng lại một chút: “Tôi nhặt một đứa nhỏ bỏ nhà ra đi thôi, sau đó nó bị thương, bây giờ tôi phải đi dẫn nó tới bệnh viện kiểm tra đã.”
 
“Ừm, tôi sẽ chăm sóc cho Chi Tử.”
 
Giang Tứ nói xong thì trả lại điện thoại cho cô.
 
Cô nói tiếp: “Chị Khang, chỗ cậu đảm bảo không thành vấn đề chứ?”
 
“Cậu đừng lo lắng.” Giọng cô ấy nhẹ nhàng hơn: “Đêm nay dày vò cậu như thế, đều trách tớ cả, ngày mai tớ sẽ “ngoan ngoan chịu phạt”.”
 
Cô mỉm cười: “Không cần đâu…”
 
Chữ “đâu” đột ngột bị kéo dài.
 
Trong một hai giây đó, lời nói của Khang Tiệp đã đâm thủng ý niệm trong đầu Tống Vãn Chi, mí mắt cô run run, con ngươi co rụt nhìn người trước mặt mình.
 
Đúng hơn là nhìn phía sau gáy của Giang Tứ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Cúc áo đồ ở nhà được cởi hai cái, dưới ánh đèn chiếc cổ thon dài có màu trắng bạc lãnh đạm, trong bộ đồ ngủ màu đen bằng lụa là một thứ màu đỏ chói mắt.
 
Bụi gai màu đỏ.
 
Chịu tội.
 
“…!”
 
Ngón tay cô siết chặt điện thoại.
 
Giang Tứ phát hiện gì đó nên nhìn cô: “?”
 
Vì nhìn thấy nó nên Tống Vãn Chi cũng chỉ nói vài câu qua loa rồi cúp điện thoại, cô bỏ điện thoại xuống, cũng mới suy nghĩ ngẩn ngơ hai giây đã bị giọng của ai đó kéo về thực tại.
 
“Hai người nói gì rồi?” Giang Tứ khẽ nhíu mày, dựa vào sofa sát một chút: “Sao tự nhiên sắc mặt em lại trắng bệch như vậy?”
 
Tống Vãn Chi khẽ cắn môi, không có tiếng động nhìn anh.
 
Trực giác của cô cho biết đó là bí mật lớn nhất trong đáy lòng anh, có lẽ vết thương đã kéo dài nên miệng vết thương vẫn còn mọc gai quấn lấy máu thịt. Nhất định là chúng nó quấn anh rất đau nhưng đau nhất là anh tự tay để nó quấn lên mình.
 
Cô không biết bí mật đó là gì nhưng cô biết rằng trong bí mật đó, Giang Tứ chưa bao giờ tha thứ cho chính mình.
 
Anh đang tự tra tấn mình.
 
Bỗng nhiên Tống Vãn Chi cảm thấy rất rất khổ sở, chóp mũi chua xót đến cay xè.
 
Cô hoảng loạn cúi đầu muốn trốn.
 
Nhưng trong cái nhìn cuối cùng của cô gái với anh, đôi mắt đen và ẩm ướt vẫn phơi bày cảm xúc thực sự của cô.
 
Giang Tứ không ngồi yên được nữa, anh trực tiếp đứng dậy rồi đi tới trước mặt Tống Vãn Chi đang ngồi trên sofa, nửa ngồi xổm xuống rồi nhìn cô, mày nhíu càng chặt: “Đã xảy ra chuyện gì thế em, Chi Tử?”
 
“Không có...” Tống Vãn Chi lui về phía sau muốn né tránh Giang Tứ đang ngồi xổm trước mặt cô, giọng cô khẽ run: “Thật sự không có.”
 
“Không được nói dối anh chuyện làm em khóc.” Giang Tứ nắm lấy cổ tay cô gái, khó có thể kháng cự. Tống Vãn Chi cúi đầu, thật lâu sau cô mới nhẹ giọng mở miệng: “... Có đau không?”
 
“Hả?” Giang Tứ không nghe rõ.
 
“... Ở đây.”
 
Lông mi đong đầy nước đang run rẩy của cô nâng lên, cô giơ ngón tay lên, rất nhẹ nhàng vươn về phía sau gáy anh, nhẹ đến mức giống như chạm vào sẽ làm anh đau, rồi phủ lên hình xăm bụi gai màu đỏ.
 
Âm sắc dịu dàng nức nở, đuôi mắt trắng như tuyết ửng hồng của cô giống như một cây diên vĩ diễm lệ. “Chỗ này có đau không?”
 
“...”
 
Dưới đầu ngón tay cô gái, hình như gáy Giang Tứ cũng run rẩy theo. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Một lúc sau, Giang Tứ mới hạ mắt xuống, lại nở nụ cười, anh kéo tay cô từ trên gáy mình xuống, giọng điệu rời rạc đến mức thờ ơ: “Hỏi cái này làm gì, đây không phải là vấn đề mà một bạn nhỏ nên quan tâm đâu.”
 
“Em chỉ... hỏi thôi.” Tống Vãn Chi khẽ rũ mắt xuống: “Nếu không đau vậy thì em cũng xăm một cái.”
 
Mí mắt Giang Tứ nhảy lên.
 
“Đau muốn chết, đừng học theo anh.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui