Ngân Hà Tĩnh Lặng


Dương Chiêu ngây người.
Lúc Yến Bắc Thần nói câu ấy, giọng anh có vẻ giỡn chơi nhưng lại chẳng giống như trêu đùa.

Dương Chiêu ngây ra xong lại nghĩ bạn gái Yến Bắc Thần ở đâu ra.

Hai ngày nay anh ta đến biệt thự mấy lần, thậm chí lúc Yến Bắc Thần đến Hải Thành cũng do tự anh ta đi đón, ngoại trừ cô bé giúp việc ra thì Yến Bắc Thần chẳng đưa theo người nào nữa.
Bạn gái chui từ đâu ra chứ?
Trên mặt Dương Chiêu đầy khó hiểu, nhưng dù khó hiểu đến đâu anh ta cũng không tiếp tục đào sâu vào vấn đề này.

Yến Bắc Thần là ông chủ của anh ta, chuyện riêng tư như thế, anh ta mà hỏi tiếp thì vượt khuôn phép mất.
Yến Bắc Thần cười nói xong thì cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, còn Dương Chiêu bình tĩnh lại cười gượng hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Cứ như vậy, hai người đi thẳng tới công ty mà không nói gì thêm.
-
Công ty chi nhánh ở Hải Thành có thể coi là một trong chi nhánh được khai thác sớm nhất trong tập đoàn Yến Thị, lúc đó Yến Thị đao to búa lớn, dã tâm hừng hực, nhanh chóng phát triển ở các thành phố xung quanh.

Mấy chi nhánh ở thành phố khác đều xây dựng lên tòa nhà công ty ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, cứ thế phát triển đến nay, công ty chi nhánh Hải Thành vẫn là một trong công trình biểu tượng nổi tiếng nhất, cao nhất ở Hải Thành.
Xe băng băng một đường, rẽ vào đoạn đường hoàng kim thì tốc độ dần chậm lại, sau đó chạy vào trung tâm tài chính với những tòa nhà cao tầng đồ sộ, cuối cùng dừng lại trước cửa cao ốc công ty chi nhánh Hải Thành.
Trước cửa cao ốc, quản lý cấp cao của công ty chi nhánh đã đợi sẵn ở đó, ngoại trừ quản lý cấp cao của công ty chi nhánh còn có nhóm người của tổng giám đốc Uông ở tập đoàn được cử đến giải quyết vụ việc.
Mọi người đều đi giày da, nét mặt nghiêm túc, nhìn chiếc xe thân đen bóng mượt dừng lại.

Sau khi xe dừng, giám đốc điều hành của công ty chi nhánh đi ra mở cửa, Yến Bắc Thần xuống xe.
Hôm nay Yến Bắc Thần mặc bộ vest sẫm màu, bộ Âu phục được cắt may tỉ mỉ vừa người tôn lên vóc người cao thẳng của anh.

Lúc người đàn ông xuống xe, tất cả mọi người đứng ở cửa tòa nhà đều nhìn về phía anh.

Sau khi Yến Bắc Thần xuống xe, ai nấy đều đồng thanh hô.
“Sếp Yến.”
Ngón tay thon dài của Yến Bắc Thần giữ bên cúc áo, khẽ đáp lại một tiếng rồi đứng thẳng người đi vào trong tòa nhà.
-
Lần này công ty chi nhánh Hải Thành xuất hiện vấn đề lớn về việc quản lý và kinh doanh, là một trong những chi nhánh lâu đời, bên tập đoàn nhận được báo cáo quý và báo cáo năm của nó thì lên kế hoạch chỉnh đốn cải cách lại chi nhánh Hải Thành ngay.

Đối với công ty chi nhánh này mà nói, chắc chắn lần này sẽ là đợt cải cách lớn.

Quản lý cấp cao của chi nhánh thấp thỏm lo sợ trước cuộc ghé thăm này của Yến Bắc Thần, sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày.

Chủ tịch tập đoàn Yến Bắc Thần lại như chẳng hề để ý gì đến chuyện ấy, đến tận ngày thứ ba anh đến Hải Thành mới là lần đầu tiên tới tham gia cuộc họp chỉnh đốn cải cách của công ty chi nhánh.
Trong phòng họp, các quản lý cấp cao Hải Thành trình bày lại các vấn đề về kinh doanh và quản lý hiện giờ ở Hải Thành, cũng như biện pháp cải cách vấn đề ấy.

Ở ghế chính giữa, Yến Bắc Thần tựa ra sau ghế, cụp mắt viết gì đó lên tài liệu.
“Sếp Yến, anh thấy thế nào?”
Giám đốc điều hành công ty chi nhánh Hải Thành tổng kết lại xong thì sốt sắng nhìn Yến Bắc Thần ngồi ghế chính giữa.

Còn Yến Bắc Thần chỉ cầm bút vẽ viết gì đó trên tài liệu, dường như không định phát biểu ý kiến.

Lúc này, người phụ trách nhóm người của tổng giám đốc Uông luôn ngồi ở bên cạnh anh - Uông Gia Thần hỏi anh một câu thì anh mới ngẩng đầu lên.
Yến Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn khắp phòng họp một lượt, mấy chục người trong phòng, mấy chục đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào anh.

Yến Bắc Thần nhìn thêm một lúc, bật cười một tiếng, quay sang nói với Uông Gia Thần.
“Chuyện này vẫn luôn được tổng giám đốc Uông xử lý, sếp nhỏ Uông cũng tham gia phần lớn.

Mọi người có kinh nghiệm, giao toàn quyền giải quyết chuyện này cho anh đó.”
Yến Bắc Thần nói dứt câu, đám sếp lớn trong phòng họp đều nhìn Yến Bắc Thần bằng ánh mắt đầy phức tạp mà chẳng hiểu ra sao.
Từ khi Yến Bắc Thần đến Hải Thành tới nay, hai ngày đầu tiên không đến công ty cho qua không nói, đến công ty tham dự họp hành lại chẳng có một câu đề xuất nào về chuyện liên quan tới Hải Thành, còn chỉ tay năm ngón vứt hết cho sếp nhỏ Uông chạy tới đây từ sáng sớm hôm nay.
Nhất thời, tâm trạng ai cũng rất phức tạp, họ sầu lo cho tương lai, hoài nghi Yến Bắc Thần khiến cả cái phòng họp cứ đưa mắt nhìn nhau.
Còn Yến Bắc Thần giao chuyện này cho Uông Gia Thành xong thì như cởi bỏ tấm mặt nạ xuống, anh đứng dậy tại chỗ nói: “Chuyện về sau cứ để sếp nhỏ Uông xử lý nhé, mọi người đều phải nghe ý kiến sếp nhỏ Uông để quyết định.”
Dứt lời, Yến Bắc Thần nhìn Uông Gia Thần, vỗ vai anh ta, cười nói: “Làm phiền rồi.”
Dường như Uông Gia Thần đã dự tính trước chuyện này rồi, anh ta cười nhạt nói: “Sếp Yến khách sáo quá.”
Thấy Uông Gia Thần cười, Yến Bắc Thần cũng cười theo, anh rút tay đang đặt trên bả vai Uông Gia Thần lại, đứng dậy đi khỏi phòng họp.
-
Ngay từ ban sáng, việc hôm nay Yến Bắc Thần đến thăm công ty chi nhánh đã trở thành đề tài phổ biến khắp cả công ty chi nhánh.

Mọi người vừa tò mò vừa chờ mong vị chủ tịch tập đoàn này.

Chuyện xảy ra ở trong phòng họp, sau khi Yến Bắc Thần đi khỏi cuộc họp tạm ngừng cũng truyền khắp công ty chi nhánh trong nháy mắt.

Phòng trà nước của công ty chi nhánh, các thư ký, trợ lý tụ lại với nhau nói chuyện phiếm về vị sếp Yến kỳ lạ ấy.
“Anh ấy ném hết công việc cho sếp nhỏ Uông thật á? Thế anh ấy đến đây làm gì?” Một thư ký dọn dẹp tài liệu nghe trợ lý trong phòng họp kể lại chuyện ở đó thì hỏi một câu với vẻ khó mà tin nổi.
“Nói đến việc này thì từ khi sếp Yến tiếp nhận việc quản lý tập đoàn Yến Thị tới nay, hình như anh ấy chẳng làm gì cả.

Tôi nghe trợ lý bên tập đoàn nói vị sếp Yến này mở họp mà không hề đưa ý kiến gì, không làm gì luôn, chỉ biết lượm đồ có sẵn của ban hội đồng quản trị.”
“Không phải tập đoàn chúng ta tiêu đời rồi đó chứ? Hơn nữa tôi nghe nói vị sếp Yến này là con riêng của chủ tịch Yến đời trước, có người nói hồi anh ấy mười tám tuổi mới được nhận về nhà họ Yến.

Sau khi về lại nhà họ Yến thì luôn lêu lổng ở nước ngoài, còn chẳng học xong đại học.

Thế thì sao mà quản lý tập đoàn được?”
Thư ký và trợ lý đang tám về mấy tin hóng được, giọng điệu ngập tràn sự không vừa lòng đối với vị chủ tịch mới nhậm chức này, lo lắng cho tương lai của tập đoàn bọn họ.

Khi bọn họ nói với nhau, một cô trợ lý đặc biệt kinh nghiệm lão làng đứng bên cạnh không phát biểu ý kiến gì cả.
“Trợ lý đặc biệt, chị cảm thấy thế nào?” Thư ký hỏi cô ấy.
Nữ trợ lý đặc biệt nghe thấy câu hỏi của thư ký, ánh mắt mới dần có tinh thần trở lại từ dòng suy nghĩ, cô ấy nhìn qua phía thư ký và trợ lý, nói: “Mấy đứa biết ông Yến có hai đứa con trai dòng chính, hơn nữa đứa con cả Yến Nam Tân học xong luôn giữ chức ở quản lý cấp cao của tập đoàn, được bồi dưỡng như người thừa kế.

Nhưng đến cuối cùng, tại sao lại để đứa con riêng Yến Bắc Thần giành được quyền quản lý tập đoàn Yến Thị?”
Nữ trợ lý đặc biệt là trợ lý đặc biệt của giám đốc điều hành công ty chi nhánh, cô ấy biết nhiều chuyện hơn bọn họ, thấy được nhiều điều sâu xa hơn bọn họ.

Sau khi trợ lý đặc biệt nói xong, thư ký và trợ lý đều ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau rồi quay sang nhìn nữ trợ lý đặc biệt.
“Tại sao ạ?” Thư ký hỏi.
“Bởi vì tập đoàn Yến Thị không phải thuộc sở hữu của một mình nhà họ Yến, ban hội đồng quản trị và ban giám đốc phía dưới ai cũng ngấp nghé.

Nhưng nếu cho Yến Nam Tân nắm quyền, hội đồng quản trị và ban giám đốc ở tập đoàn còn lâu mới có quyền lên tiếng nhiều như bây giờ, vì vậy bọn họ đẩy Yến Bắc Thần lên.” Nữ trợ lý đặc biệt nói.
“À, là hoàng đế bù nhìn chứ gì.” Trợ lý đã hiểu ra.
Nhưng có vẻ cô ấy vẫn chưa hiểu rõ lắm, nữ trợ lý đặc biệt lại nói: “Hoàng đế bù nhìn là kẻ ngu ngốc.

Nhưng vị sếp Yến này của chúng ta trông không đơn giản thế đâu.”
Nữ trợ lý đặc biệt nói xong, thư ký và trợ lý đều nhìn cô ấy, xem như vừa hiểu ra thêm một ít.

Sau câu nói đó, bên kia thông báo cuộc họp tiếp tục, nữ trợ lý đặc biệt nhấp một hớp cafe rồi rời khỏi phòng trà nước.
-
Yến Bắc Thần không tham gia cuộc họp sau đó nữa, nhưng làm một linh vật biểu tượng, anh vẫn ở công ty đến chiều, chờ cuộc họp kết thúc.

Mấy kiểu cuộc họp cần giải quyết vấn đề lớn thế này đều phức tạp dài dòng.

Yến Bắc Thần ngồi cả một ngày trong văn phòng mà công ty chi nhánh chuẩn bị cho anh, trước khi sắp tan làm, anh đứng dậy đi lại.
Văn phòng ở công ty chi nhánh kém hơn chỗ tập đoàn một chút, không có bàn thư ký bên ngoài văn phòng, chỉ có một dãy hành lang nối tiếp.

Đoạn cuối dãy hành lang có một cái cửa sổ, Yến Bắc Thần đi qua đó mấy bước ngửi thấy mùi thuốc là thoang thoảng.
Sau khi ngửi thấy mùi thuốc lá, Yến Bắc Thần nhìn thấy ít khói thuốc bay ra từ chỗ góc ngoặt cạnh cửa sổ.

Có hai, ba người đứng trước cửa sổ, họ đang hút thuốc nghỉ giải lao, nói chuyện phiếm.
“Vốn dĩ tổng giám đốc Uông tới đây xử lý mấy ngày là đâu vào đấy được rồi mà anh ta cứ nhất quyết muốn đến, đến rồi lại chẳng làm gì cả, cuối cùng vẫn cử chúng ta đến.

Thế anh ta đến làm trò gì? Du lịch à?” Người nói là một trợ lý đặc biệt trong nhóm của tổng giám đốc Uông.

Anh ta họ Trương, bây giờ chủ yếu đi theo sếp nhỏ Uông để giúp đỡ công việc.

Vì anh ta được tổng giám đốc Uông trọng dụng nên tính cách có phần kiêu ngạo.
Anh ta nói xong, Uông Gia Thần cười một tiếng.
“Vậy cũng rất tốt.” Uông Gia Thần nói.
Uông Gia Thần nói hết câu thì trợ lý đặc biệt đó cười theo nói: “Tốt thật.”
Cười xong trợ lý Trương lại nói: “Ôi, anh biết không, tôi nghe nói lần này anh ta tới Hải Thành còn dẫn theo một cô bé giúp việc nữa đó.

Cười chết mất, anh ta làm việc không ra gì mà trong sinh hoạt cũng là một cậu bé khổng lồ sao?”
Trong lời nói của trợ lý Trương chứa sự xem thường và trào phúng.

Nói xong, trợ lý Trương không cười nữa mà nói: “Tôi còn nghe nói, hình như cô bé giúp việc đó bị câm.”
Nói tới đây, trợ lý Trương dừng lại một chút, giọng hơi nhỏ xuống, nói với Uông Gia Thần.
“Tôi nhớ là hình như mẹ anh ta...”
Yến Bắc Thần không nghe vế sau, giơ tay lên duỗi người rồi quay lại văn phòng.
-
Trước giờ tan làm Uông Gia Thần và nhóm của anh ta đã kết thúc cuộc họp hôm nay.

Bọn họ không có đãi ngộ như Yến Bắc Thần, sau khi tới Hải Thành thì họ đều ở khách sạn.

Chờ cuộc họp kết thúc, một nhóm người mười mấy người đi xuống hầm để xe.
Tòa nhà công ty chi nhánh có hầm để xe riêng, nhóm người xuống hầm xe trước rồi đứng ở chỗ đỗ xe trong hầm chờ xe của công ty chi nhánh tới đón.
Vì sự rối loạn của công ty chi nhánh, các nhân viên đều tăng ca nên các hàng xe được đỗ gần như kín hết các chỗ.
Yến Bắc Thần ngồi trong xe, ngước mắt nhìn mấy người cách đó không xa, anh tựa lưng vào ghế lái, khởi động xe.
Tiếng nổ xe thể thao vang rền, càng chói tai hơn khi nhà để xe yên tĩnh không có xe ra vào, lúc xe nổ máy, thậm chí mấy người kia đều vô thức quay sang nhìn.
Xe thể thao đóng mui, người bên ngoài xe không biết người ở trong là ai.

Yến Bắc Thần nhìn mấy người cau mày vì tiếng động cơ chói tai, khóe môi nhếch lên cười.
Vừa cười nhếch môi, Yến Bắc Thần buông chân ga dưới chân ra, xe thể thao kéo tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vọt tới góc mà đám người kia đứng.
-
Yến Bắc Thần lái chiếc xe thể thao với cái đầu xe nát bươm về nhà.
Xe chạy trên đường lớn ven biển, phía chân trời là mặt trời ngả về Tây, mở mui xe ra, gió biển thổi qua mặt anh, Yến Bắc Thần cầm bánh lái bằng một tay, phóng nhanh về phía biệt thự.
Xe chạy rất nhanh, tiếng động cơ cũng đinh tai nhức óc.

Ở phía xa Yến Bắc Thần đã nhìn thấy biệt thự yên tĩnh nằm dưới ánh trời chiều.
Ánh mắt anh lướt tới biệt thự, sau đó chân đạp phanh xe, dừng xe thể thao lại bên đường.
Sau khi dừng xe, Yến Bắc Thần bước xuống đi bộ về nhà.
Căn biệt thự này có một cái sân có tường vây xung quanh.

Trong sân có bể bơi, một con đường mòn, phần đất còn lại toàn là thảm cỏ.
Yến Bắc Thần đi tới cổng vào sân, đứng ở cổng, anh nhìn thấy cô bé giúp việc ngồi xổm ở tường vây cầm một cái xẻng sắt nhỏ dọn cỏ.
Cô bé giúp việc ngồi xổm ở rìa tường, ánh nắng chiều rơi xuống tấm thân mỏng manh nhỏ bé của cô, cô cúi đầu, lặng lẽ nghiêm túc làm việc, tóc buộc đuôi ngựa phía sau lưng rũ xuống cần cổ trắng nõn của cô theo động tác của cô.
Cô bé giúp việc phơi nắng một lúc, mũi và gò má hơi ửng đỏ, thậm chí còn đổ mồ hôi.

Cô cẩm xẻng sắt nhỏ, dọn dẹp cây chết rễ trên thảm cỏ, sau khi dọn xong, cô vươn tay lên xoa mặt.
Lúc lau mặt, cô nhìn thấy Yến Bắc Thần đứng ở cửa.
Nhìn thấy Yến Bắc Thần, đôi mắt đen nhánh của An Hạ hơi ngơ ngác, cô không biết cậu chủ về từ lúc nào.

Anh không mặc Âu phục, áo vest, nửa người trên chỉ mặc cái áo sơ mi sẫm hồi sáng.

Lúc cô nhìn qua đó, Yến Bắc Thần đi về phía cô.
Người đàn ông với thân hình cao lớn che phủ thành một bóng râm, nhưng do góc độ ánh mặt trời mà bóng anh không che tới người An Hạ.

Anh đi đến cạnh cô, hệt như lần đầu tiên gặp cô vậy, anh buông tay đặt lên chân rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Sau khi ngồi xổm xuống, Yến Bắc Thần liếc mắt nhìn cái xẻng sắt nhỏ trên tay cô, nói: “Làm gì thế?”
Nghe thấy câu hỏi của Yến Bắc Thần, An Hạ ném mớ cỏ trong tay qua một bên, cô bỏ xẻng sắt xuống, giơ tay lên ra dấu thủ ngữ.
An Hạ: Dọn cỏ.
Yến Bắc Thần nhìn cô bé giúp việc một lát.
Mặc dù cô bé giúp việc bị anh gọi là giúp việc nhưng nói đúng hơn thì cô là trợ lý riêng của anh, chỉ cần phụ trách việc ăn, mặc, ở, đi lại của anh cho tốt là được, không cần phải việc như người làm vườn.
Cô bé giúp việc nói xong Yến Bắc Thần mỉm cười nói: “Em không thể rảnh tay được sao?”
Cậu chủ đánh giá như thế, không tính là lời khen, cũng không tính là xấu.

An Hạ nghe xong thì mỉm cười, giơ tay lên đáp.
An Hạ: Rất thú vị.
An Hạ nói xong thì quay đầu nhìn chỗ tường vây đã được cô dọn dẹp, cô quay đầu lại, nói với Yến Bắc Thần.
An Hạ: Nếu như thế trồng ít hoa thì chỗ này sẽ đẹp hơn nhiều.
Sân trong biệt thự trống quá, chỗ nào cũng là thảm cỏ, hơi lãng phí chỗ rộng thế này.
An Hạ nói ra suy nghĩ của mình, Yến Bắc Thần quan sát cái sân này theo cô.

Sau khi xem xét một lúc, Yến Bắc Thần gật đầu nói.
“Trồng đi.”
Mắt An Hạ sáng bừng lên.
Yến Bắc Thần nói xong, nhìn thấy đôi mắt sáng lên của cô bé giúp việc, anh cười tươi hơn, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em thích hoa gì?”
Bị cậu chủ hỏi một câu, An Hạ đắm chìm trong việc có thể trồng hoa rút điện thoại ra, gõ mấy chữ cho cậu chủ xem.
An Hạ: Hoa mơ trân châu(*).
(*) Hình minh họa:
Nhìn tên hoa trên màn hình, Yến Bắc Thần gõ tay: “Thế trồng nó đi.”
Mắt cô bé giúp việc sáng hơn vừa nãy.
Ngoại trừ đôi mắt sáng lên, thậm chí trên gương mặt cô còn có phần khó mà tin nổi, vui vẻ và kích động, thậm chí còn có cả niềm hạnh phúc không thể diễn tả thành lời.
Cô luôn có sức lan tỏa đến người khác như thế.

Lúc nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm của cô, Yến Bắc Thần cũng hòa vào cảm xúc của cô.

Nét cười của anh càng thêm sâu, ánh sáng trong mắt cũng sáng hơn, nhìn cô bé giúp việc một lúc, anh đột nhiên ngừng cười.
“Không đúng.

Đây là thứ em muốn sao? Có phải tôi quá dễ dàng thỏa mãn em rồi không?”
Cậu chủ nói xong An Hạ nhìn anh cười.
Yến Bắc Thần thấy cô cười thì nói: “Dù gì em cũng phải xin xỏ tôi mới được chứ.”
Rõ ràng anh đã đồng ý rồi mà còn đưa ra yêu cầu.

Mà yêu cầu này chỉ mang tính chất tượng trưng, chẳng có chút khó khăn gì hết.

An Hạ nhìn anh, cười tươi hơn nữa, cô giơ tay lên, kéo cổ tay áo sơ mi của anh.
An Hạ: Xin cậu đó, xin cậu mà.
Áo sơ mi bị kéo, cô bé giúp việc đang cười, có gì đó nơi trái tim Yến Bắc Thần như tan chảy ra, anh cười nhìn cô bé giúp việc, gật đầu nói.
“Được rồi, được rồi, đồng ý với em đó.”
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui