Đến cuối cùng, cuộc họp cũng không thảo luận được gì.
Nhưng sự việc lần này, tập đoàn Yến Thị vẫn phải quản lý khủng hoảng(*), để giảm thiểu tổn hại cho Yến Thị ở mức thấp nhất.
Nhưng những việc này là chuyện của bộ phận marketing, sau khi thảo luận tạm ổn thì cuộc họp kết thúc.
(*) Mọi doanh nghiệp đều có thể gặp phải các vấn đề có thể ảnh hưởng tiêu cực đến quá trình hoạt động bình thường.
Các khủng hoảng như hỏa hoạn, CEO chết đột ngột, rò rỉ dữ liệu hoặc thiên tai có thể tạo ra tác động xấu đến doanh thu và lợi nhuận của công ty.
Các doanh nghiệp chuẩn bị sẵn một kế hoạch kinh doanh liên tục trong trường hợp xảy ra các tình huống bất khả kháng có thể giảm thiểu tác động của các sự kiện tiêu cực.
Quá trình tổ chức một kế hoạch kinh doanh liên tục trong trường hợp xảy ra khủng hoảng được gọi là quản lý khủng hoảng.
Sau khi tan họp, Yến Bắc Thần trở về văn phòng.
Cuộc họp diễn ra trong cả một buổi sáng, chớp mắt đã tới buổi trưa.
Yến Bắc Thần vừa về văn phòng không lâu, Lý Trạch ôm một đống tài liệu đi vào.
Thấy tài liệu Lý Trạch ôm trong ngực, Yến Bắc Thần: "..."
"Đây là cái gì?" Yến Bắc Thần nhìn đống tài liệu hỏi.
Lúc Yến Bắc Thần đang nói, Lý Trạch đã đến trước mặt anh, đặt đống tài liệu trong ngực xuống bàn làm việc của Yến Bắc Thần, nói.
"Tổng giám đốc Uông đi Hải Thành xử lý chuyện của sếp nhỏ Uông, nhưng công việc của ông ta thì không thể dừng lại, thế nên công việc liên quan sẽ giao cho anh, còn có cả tổng giám đốc Ngô nữa."
Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần: "..."
Thì ra là như vậy.
Sự vận hành của một tập đoàn, không thể vì một tổng giám đốc mà dừng lại.
Mà để tiếp tục duy trì sự vận hành của nó, thì chỗ nào khiếm khuyết phải có người tới bổ sung.
Ở tập đoàn Yến Thị, trước mắt có quyền lực tương đương với tổng giám đốc Uông trừ tổng giám đốc Ngô và tổng giám đốc Trình ra, chỉ có Yến Bắc Thần.
Mà lần trước tổng giám đốc Trình nằm viện sức khỏe vẫn chưa ổn định, lần này cũng không chủ động ôm đồm, thế nên công việc sẽ giao cho Yến Bắc Thần và tổng giám đốc Ngô cùng nhau xử lý.
Đây vẫn là lần đầu tiên Yến Bắc Thần nhìn thấy nhiều tài liệu như vậy.
Sau khi anh tới Yến Thị, cơ bản chỉ là một bù nhìn nhàn tản.
Công việc lúc bình thường cũng không bao nhiêu, phần lớn đều là Lý Trạch hỗ trợ xử lý.
Nhìn thấy nhiều tài liệu như vậy, Yến Bắc Thần nhìn một lúc, nói: "Nhiều như vậy á.
Vậy chẳng phải là tối nay tôi phải tăng ca hả?"
Lý Trạch nghe câu nói của Yến Bắc Thần: "..."
"Đúng vậy." Lý Trạch nói.
Anh ấy nói xong,Yến Bắc Thần liếc anh ấy một cái nói: "Vậy không phải là làm lỡ chuyện về ăn cơm của tôi hôm nay sao."
Mặc dù đã làm việc chung với Yến Bắc Thần khá lâu, nhưng Lý Trạch vẫn bị lời nói bất ngờ của Yến Bắc Thần làm cho câm nín.
Hiện tại tập đoàn đã trở nên rối ren vì chuyện của tổng giám đốc Uông, thậm chí kết cấu cấp cao của tập đoàn có thể vì chuyện lần này mà thay đổi.
Mà sếp Yến của bọn họ vẫn ung dung như cũ, chuyện anh quan tâm nhất là tối nay tăng ca không thể về kịp bữa tối.
Lý Trạch chung quy vẫn có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này.
Anh hít vào một hơi, đè cảm xúc không thể khống chế được xuống, nói với Yến Bắc Thần.
"Những chuyện này vốn là công việc của anh, từ trước đến nay chẳng qua là tổng giám đốc Uông thay anh xử lý thôi."
Nói đến đây, Lý Trạch nói tiếp: "Hơn nữa đây chỉ là một phần ba công việc, phần lớn vẫn còn ở chỗ tổng giám đốc Ngô kìa."
Tổng giám đốc Uông xảy ra chuyện, quản lý cấp cao rung chuyển, bắt đầu từ ngày hôm nay quyền lực của tổng giám đốc Uông cũng dần có dấu vết tan rã.
Đối với quyền lực mà tổng giám đốc Uông nhả ra, đám quản lý cấp cao như hổ rình mồi, lần phân công công việc này, cũng do cá nhân tổng giám đốc Ngô bố trí.
Hiện tại mặc dù công việc phân cho Yến Bắc Thần nhìn có vẻ nhiều, nhưng thực tế rất nhỏ nhặt, những công việc quan trọng hơn, đều do tổng giám đốc Ngô ôm hết.
Nghĩ tới đây, Lý Trạch hơi nhíu mày.
Nếu muốn thật sự đứng vững ở tập đoàn Yến Thị, chỉ bên phía tổng giám đốc Uông là không đủ, thậm chí mà nói, sau chuyện tổng giám đốc Uông gặp nạn, ngược lại có dấu vết của tổng giám đốc Ngô.
Mà tổng giám đốc Trình không tham dự, tổng giám đốc Ngô một tay che trời.
Điều này đối với tập đoàn mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Lý Trạch ở Yến Thị lâu như vậy, anh ấy suy nghĩ rất sâu.
Lúc anh ấy đang cau mày, lo lắng đến tương lai của Yến Thị, thì chủ tịch của Yến Thị đang cầm lấy một tập tài liệu, với biểu cảm khuôn mặt như được cứu vớt.
"Vậy thì thật sự là giúp đỡ rất nhiều rồi." Yến Bắc Thần nói.
"Chúng ta phải cùng nhau cầu nguyện biểu cảm đừng xảy ra chuyện nữa."
Lý Trạch: "..."
-
Cuối cùng Yến Bắc Thần vẫn phải tăng ca.
Yến Bắc Thần bắt đầu cúi đầu làm việc trong đống tài liệu Lý Trạch đem tới từ sáng.
Làm việc thẳng tới ba giờ chiều, tài liệu không giảm ngược lại còn tăng.
Xử lý xong công việc ở đây, chẳng mấy chốc lại có chuyện mới.
Không chỉ có công việc lúc trước của tổng giám đốc Uông, ngoài ra còn có việc mới do sếp nhỏ Uông sau khi gặp nạn đưa tới.
Từ khi tới Yến Thị, đây vẫn là lần đầu tiên Yến Bắc Thần vất vả như vậy.
Công việc cường độ cao chẳng mấy chốc khiến Yến Bắc Thần chống đối.
Ba giờ chiều, anh sống chết cũng không xem tài liệu nữa, muốn đi phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Lý Trạch hết cách, chỉ có thể cho anh giải lao nửa tiếng.
Đạt được thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Yến Bắc Thần tới phòng nghỉ.
Sau khi vào phòng nghỉ, anh nằm trên giường, lấy điện thoại ra.
Hiện tại đã là buổi chiều, ánh nắng bên ngoài phòng nghỉ đã không còn chói mắt nữa.
Yến Bắc Thần nhìn điện thoại, sau khi mở khóa màn hình, anh đến giao diện tin nhắn.
Tin nhắn không nhiều, ngón tay Yến Bắc Thần dừng lại chỗ khung chat nói chuyện của anh và An Hạ.
Lúc sắp gõ tin nhắn, thì ngón tay anh dừng lại, anh thoát khỏi giao diện, gọi video cho An Hạ.
Khi nhận được cuộc gọi video của Yến Bắc Thần, An Hạ đang ở trong vườn cắt tỉa hoa cỏ.
Nghe thấy tiếng cuộc gọi video, An Hạ còn cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Cô không thể nói chuyện, những người liên hệ có quen biết với cô đều trực tiếp dùng văn bản, rất ít người sẽ gọi thoại hay là call video.
Cô nghĩ rằng là người mình không quen, nhưng sau khi cầm điện thoại, mới phát hiện là Yến Bắc Thần.
Thấy avatar Wechat của anh đang nhấp nháy, cô hơi ngớ ra, cầm điện thoại ấn nút nghe.
Yến Bắc Thần gọi video không bao lâu, thì điện thoại được nối máy.
Cuộc gọi vừa được nhận, trên màn hình điện thoại hiện lên khuôn mặt của cô bé giúp việc.
Cô cầm điện thoại, biểu cảm có hơi không biết làm thế nào, lúc nhìn thấy anh trong video, cũng không giảm bớt được sự sốt ruột trong mắt cô.
Yến Bắc Thần biết cô vì sao lại sốt ruột, thế nên sau khi thấy cô, anh nở nụ cuời, nói: "Em đặt điện thoại lên tủ bát đi, sau đó cách màn hình xa một tẹo, làm thủ ngữ cho tôi thấy là được rồi."
Yến Bắc Thần nói ra cách giải quyết giúp hai người bọn họ làm thế nào có thể gọi video với nhau, nghe lời anh, An Hạ chạy vào biệt thự, để điện thoại lên tủ ly ở phòng khách.
Vị trí của cái tủ vừa đẹp, sau khi đặt lên, An Hạ và Yến Bắc Thần có thể nhìn thẳng nhau trong video.
Giải quyết được vấn đề này xong, sự sốt ruột trong mắt cô bé giúp việc cũng giảm bớt, cô giơ cánh tay lên, làm một câu thủ ngữ với Yến Bắc Thần.
An Hạ: Có chuyện gì ạ?
Yến Bắc Thần gọi cho cô, còn là gọi video, có lẽ là cần dặn dò chuyện gì mà trong tin nhắn không thể nói rõ.
Sau khi cô hỏi, Yến Bắc Thần:
"Không có chuyện gì quan trọng đâu, hôm nay công việc của tôi có hơi bận, không về nhà ăn tối."
Nghe xong lời của anh, An Hạ: "..."
Yến Bắc Thần quả thực không có chuyện gì gấp, gọi cho An Hạ cũng chỉ để thông báo cho cô biết, tối hôm nay anh không thể về ăn tối, cô tự ăn cơm là được rồi.
Mà biết được tin này, An Hạ giống như ngây người một lát, sau đó, cô gật đầu, làm thủ ngữ.
An Hạ: Em biết rồi ạ.
Cô bé giúp việc nhanh chóng tiếp nhận tin tức của anh, rồi phản hồi lại.
Yến Bắc Thần nhìn cô bé giúp việc yên tĩnh sau màn hình, khẽ cười, nói.
"Dù sao tối nay tôi cũng không về, chiều nay em có thể đi đón Tiêu Tiêu, sau đó cùng chị gái đi ăn cơm."
Yến Bắc Thần đề nghị xong, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
Buổi chiều An Hạ không cần chuẩn bị cơm tối cho Yến Bắc Thần, vậy có nghĩa là chiều nay cô không có việc gì.
Quả thực cô có thể làm như anh nói, đi đón Tiêu Tiêu tan học, sau đó đi ăn tối với chị gái và Tiêu Tiêu.
Thực ra nếu đơn giản mà nói đi ăn cùng Tiêu Tiêu, thì có lẽ An Hạ sẽ không kinh ngạc vui mừng như vậy.
Bởi vì khoảng thời gian này, Yến Bắc Thần đưa cô và Tiêu Tiêu cùng đi ăn mấy lần.
Mà chị cô bởi vì công việc bận rộn, cũng vì hơi ngại, thế nên vẫn luôn không đi ăn cùng bọn họ.
Cũng rất lâu rồi An Hạ chưa ăn cơm cùng chị gái.
Chuyện này là Yến Bắc Thần chủ động nhắc tới, có nghĩa là anh đồng ý cho cô làm như vậy.
Trong mắt An Hạ vui sướng mừng rỡ, cô cười gật đầu với Yến Bắc Thần.
Nhận được đề nghị của anh, cô bé giúp việc lập tức sa vào niềm vui được làm những gì cô mong đợi và thích thú.
Thấy cô vui vẻ, anh cũng vui theo.
Nhưng anh cũng có chút bất mãn nhìn An Hạ: "Làm sao tôi nói để em đi ăn cơm với chị gái còn có cả Tiêu Tiêu mà lại vui đến như vậy."
"Em không thích đi ăn với tôi sao?" Yến Bắc Thần hỏi.
Hai người thường ăn cơm cùng nhau, hôm nay Yến Bắc Thần phải tăng ca, kêu An Hạ đi ăn cùng chị gái.
Cô bé giúp việc đi vui vẻ sung sướng, không có cảm giác mất mác và tiếc nuối vì hôm nay không được ăn cơm với anh sao?
Yến Bắc Thần nói xong, cô cười nhìn anh một cái.
Cô không làm thủ ngữ nữa, chỉ cách màn hình nhìn anh như vậy, trong mắt cô mang theo ý cười bình thản.
Mà thấy cô cười, Yến Bắc Thần cảm thấy cô có trả lời vấn đề này hay không đều được.
Hai người cách một màn hình, cười với nhau.
Lúc An Hạ cười với Yến Bắc Thần, nụ cười của cô càng sâu hơn.
Mà vào lúc này, cuối cùng An Hạ cũng có cơ hội hỏi Yến Bắc Thần một câu mà ngay từ đầu đã nên hỏi.
Cô nhìn anh trong màn hình, giơ tay làm thủ ngữ.
An Hạ: Sao cậu lại gọi video?
Nếu Yến Bắc Thần có chuyện gì quan trọng, tin nhắn không thể nói rõ, thì có thể gọi video dặn cô.
Nhưng anh chỉ thông báo với cô, tối nay anh không thể về nhà ăn cơm mà thôi.
Cái này dăm ba câu thông qua tin nhắn là có thể nói rõ, tại sao phải gọi video, coi cô làm thủ ngữ.
An Hạ hỏi xong, Yến Bắc Thần nói: "Tôi muốn nhìn thấy em."
Trên màn hình, An Hạ nghe thấy câu nói này của Yến Bắc Thần, nụ cười trong mắt hơi lay động.
Yến Bắc Thần thấy cô ở sau màn hình hơi dừng lại, nụ cười của anh không đổi, anh cười hỏi cô.
"Em không muốn nhìn thấy tôi à?"
Lông mi An Hạ khẽ run.
Trong video, nếu Yến Bắc Thần không nói, vậy thì cuộc điện thoại này không có âm thanh.
Sau khi hỏi cô vấn đề kia xong, Yến Bắc Thần xuyên qua màn hình, yên tĩnh nhìn cô.
Anh nhìn một lúc lâu, cổ họng cô khẽ động.
Cô giơ tay lên, làm một câu thủ ngữ với Yến Bắc Thần sau màn hình.
An Hạ: Muốn ạ.
Thấy được câu trả lời của cô, Yến Bắc Thần khẽ cười.
- -----oOo------.