Ngân Hà Tĩnh Lặng


An Hạ học năm nhất đại học vào buổi tối.

Nhưng trong thời gian học đại học, cô hoàn thành tín chỉ của mình trước thời hạn, thế nên vào năm ba, An Hạ sẽ tốt nghiệp cùng với các sinh viên năm tư.

Ngày tốt nghiệp, Yến Bắc Thần tới tham dự lễ tốt nghiệp của cô.

Đại học X là trường đại học danh tiếng trong nước, lễ tốt nghiệp cũng được tổ chức đặc biệt long trọng.

Trong hội trường trang nghiêm náo nhiệt, các sinh viên mặc áo cử nhân, tuổi trẻ tràn trề, nhiệt tình tạm biệt và thảo thuận về tương lai với các bạn học.

Trong khoảng thời gian ba năm này, An Hạ quen biết không ít bạn tốt ở trường.

Các sinh viên cùng nhau tụ tập lại, cùng nhau chụp một tấm hình tốt nghiệp.

Yến Bắc Thần ngồi trên chỗ ngồi cạnh An Hạ, chờ đợi.

Không lâu sau, An Hạ chạy về như cơn gió, ngồi ở bên cạnh Yến Bắc Thần.

Trong hội trường mở điều hòa, nhưng mặc áo cử nhân, lại còn chạy khắp nơi, An Hạ vẫn ra chút mồ hôi.

Yến Bắc Thần thấy cô chạy qua, đưa ly nước trong tay cho cô, cười nâng tay đưa khăn giấy lau mặt cho cô.

An Hạ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, nhắm mắt tùy ý để anh lau giúp.

Yến Bắc Thần lau xong, cất khăn giấy đi, nâng tay lên nhéo má cô.

Bị Yến Bắc Thần nhéo như vậy, An Hạ mở mắt, cười với Yến Bắc Thần một cái.

Mấy năm qua, người con gái ngày càng nảy nở, đôi mắt cũng ngày càng trong suốt xinh đẹp.

Khi cười lên, khóe mắt cong xuống, con ngươi long lanh trong veo.

Khi An Hạ cười, bàn tay Yến Bắc Thần nâng cằm An Hạ lên, cúi người in lên môi cô một nụ hôn.

Nụ hôn ngọt ngào ngắn ngủi tan đi, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, cười hỏi.

"Vừa nãy nói gì với bọn họ thế?"
Lúc Yến Bắc Thần ngồi ở đây, đôi mắt không rời khỏi An Hạ.

Bạn bè An Hạ nhiều, nhưng về cơ bản thì chụp một tấm hình là xong.

Nhưng vừa rồi tụ họp cũng mấy bạn, rõ ràng đang nói gì đó, mọi người đều là dáng vẻ rất mong đợi.

"Em muốn thành lập một tổ chức phi lợi nhuận." Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ cùng thảo luận với anh.


"Trước tiên sẽ giúp đỡ những người bởi vì tổn thương tâm lý mà mất đi ngôn ngữ giống như em.

Nếu sau này có thể phát triển, sẽ giúp đỡ nhưng người có tổn thương về tâm lý khác, và tư vấn tâm lý cho người tàn tật nữa." An Hạ nói.

An Hạ nói xong, nhìn Yến Bắc Thần.

Mà khi cô đang nói, Yến Bắc Thần nhìn cô, trong ánh mắt anh lại không có chút ngạc nhiên nào.

"Anh cảm thấy rất được." Yến Bắc Thần nói.

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nghiêm túc nhìn anh, khẽ cười.

Hai người ở cùng nhau, Yến Bắc Thần chiều chuộng cô rất nhiều, thậm chí còn nói ra những lời như cô bao dưỡng anh.

Thế nhưng trên thực tế, năng lực cá nhân của Yến Bắc Thần vô cùng xuất sắc.

Anh là người quản lý rất ưu tú, cũng là người lãnh đạo rất giỏi.

Đương nhiên những chuyện này, chỉ dùng trong chuyện ở tập đoàn, sẽ không dùng trên người cô.

Thế nên đối với An Hạ mà nói, Yến Bắc Thần là người trưởng thành ưu tú nhất mà cô tiếp xúc.

Hơn nữa trong thâm tâm cô, trừ tình yêu với Yến Bắc Thần ra, cùng với những chuyện cô trải qua càng nhiều, sự ngưỡng mộ và tôn sùng với Yến Bắc Thần cũng ngày càng sâu đậm.

Chuyện cô vừa nhắc với Yến Bắc Thần, tuy là thuận miệng nhắc tới, nhưng đó là dự án đầu tiên cô tham gia.

Mà dự án đầu tiên cô làm, nếu có thể có được sự tán thành của Yến Bắc Thần, vậy đối với cô mà nói là sự cổ vũ to lớn.

Trong hội trường hỗn loạn nóng nực, nhưng trái tim An Hạ là bình yên mà mát lạnh, như vị ngọt của kẹo bạc hà.

Cô nhìn Yến Bắc Thần, nụ cười luôn ở trên mặt.

Cô nhìn Yến Bắc Thần một lúc, nói với anh.

"Nhưng mà phi lợi nhuận, vốn đầu tư sẽ rất nhiều." An Hạ nói.

An Hạ nói xong, Yến Bắc Thần nhìn cô, vẻ mặt kỳ lạ nói: "Cái này đối với em có tính là gì? Em có rất nhiều tiền mà."
An Hạ cười thành tiếng.

Nhìn dáng vẻ cô cười, Yến Bắc Thần cũng cười theo, nói: "Hơn nữa cho dù chút tiền đó của em có tiêu hết cũng không sao.

Năng lực kiếm tiền của bạn trai em là anh đây vẫn được, không để em thiếu thốn."
Yến Bắc Thần nói như thế không phải đang tự cao tự đại.

Quả thực, tiền nhiều đi nữa thì cũng miệng ăn núi lở, nhưng có Yến Bắc Thần ở đây, mãi mãi sẽ không có ngày miệng ăn núi lở đó.


Cô thật sự bao dưỡng một nhân vật khó lường.

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ giơ cánh tay ôm lấy cổ anh, hai người sát vào nhau, An Hạ ngửa đầu đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, nói.

"Là chồng chưa cưới."
Bị An Hạ nhắc nhở như vậy, Yến Bắc Thần cũng lập tức phản ứng lại nói: "Đúng! Chồng chưa cưới."
Nói xong, Yến Bắc Thần: "Lập tức sẽ thành chồng rồi."
An Hạ nghe anh nói, cười híp mắt nhìn anh, sau khi anh nói xong, mắt cô khẽ chớp, sát gần bên tai anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng gì đó.

Cô vừa gọi xong, động tác ôm của Yến Bắc Thần ngừng lại, mà sau đó lại ôm chặt cô vào ngực.

"Đừng gọi như thế ở bên ngoài chứ."
"Nếu không anh phải gọi xe cấp cứu mất." Yến Bắc Thần nói.

An Hạ bật cười, nói: "Ở nhà thì không cần gọi xe cấp cứu sao?"
An Hạ nói xong, Yến Bắc Thần đáp: "Ở nhà cũng phải gọi xe cấp cứu."
"Nhưng còn có cách khác để cứu anh."
"Cũng không nhất định phải gọi xe cấp cứu."
Suy cho cùng ở đây cũng là hội trường có nhiều sinh viên.

Hai người thì thầm nói lời yêu đương, tới đoạn cuối cùng, da mặt An Hạ đã không dày được như vậy nữa.

Tai cô khẽ đỏ lên, sau khi nghe Yến Bắc Thần nói, cô cười nghiêng đầu dựa vào vai anh, nâng tay nhéo cái tai cũng trở nên đỏ giống vậy của Yến Bắc Thần.

-
Buổi sáng lễ tốt nghiệp kết thúc, các sinh viên tốt nghiệp tự sắp xếp thời gian buổi chiều.

Rời khỏi khuôn viên trường đã gắn bó bốn năm, tình cảm của mọi người đối với nó vẫn rất sâu đậm.

Thế nên buổi chiều, trong khuôn viên trường đại học X cơ bản đều toàn là sinh viên mặc áo cử nhân chụp hình khắp nơi trong khuôn viên, lưu lại hồi ức cuối cùng liên quan đến mái trường này.

An Hạ cũng đi chụp.

Cô tốt nghiệp trước một năm, cùng các anh chị sinh viên cùng ngành khóa trước.

Đương nhiên cũng có bạn học cùng khóa với cô, bởi vì năm sau bọn họ tốt nghiệp, thế nên cũng mượn áo cử nhân chụp với An Hạ.

Trừ những bạn học cùng ngành ra, còn có những bạn học cấp ba của cô.

Cứ như vậy qua qua lại lại, lúc An Hạ chụp hình tốt nghiệp xong đã hơn năm giờ chiều.

Mà chụp hình tốt nghiệp xong, cuộc sống sinh viên của cô vẫn chưa kết thúc.


Đám người Lý Văn Tiệp tốt nghiệp cùng An Hạ, buổi chiều khi chụp hình tốt nghiệp, mọi người hẹn nhau đi ăn một bữa.

Buổi tối, An Hạ và Yến Bắc Thần về nhà tắm rửa thay quần áo, rồi đi liên hoan cùng các bạn học.

Tuy Yến Bắc Thần không phải sinh viên của trường, nhưng cũng như những gì anh nói lúc ban đầu, anh chỉ hơn bọn họ năm tuổi, hơn nữa ba năm đại học của An Hạ đều trải qua cùng anh, thế nên chủ đề nói chuyện của mọi người cũng không ít.

Cứ như vậy, ăn một cơm xong, buổi tối khi hai người về nhà đã mười giờ rồi.

Hôm nay An Hạ rất vui.

Cô luôn khao khát có thể học đại học, ba năm trước cô thực hiện được ước mơ.

Cuộc sống ba năm đại học nhiều màu sắc, khiến cuộc sống của cô trở nên sung túc.

Mà cùng lúc với tốt nghiệp đại học, tháng chín năm nay cô sẽ tiếp tục học nghiên cứu sinh và tiến sĩ ở đại học X.

Cuộc sống sinh viên của cô kết thúc rồi, nhưng sự nghiệp học tập của cô mãi mãi không bờ bến.

Buổi tối khi liên hoan, An Hạ ở trên bàn uống chút rượu.

Cô chưa từng uống rượu, uống một chút cũng không say, chỉ là làn da có chút phiếm hồng.

Sau khi trở về, Yến Bắc Thần đưa cô đi tắm rửa, sau đó lau sạch cơ thể giúp cô rồi ôm cô về phòng.

Đến giường, hai người nằm xuống nắm tay nhau, An Hạ nắm tay Yến Bắc Thần, nói liên miên với Yến Bắc Thần.

Mười mấy năm cô bé câm không nói chuyện, sau này có thể nói rồi, vẫn là tính cách an tĩnh, không nói quá nhiều.

Nhưng hôm nay, hình như uống chút rượu khiến cô mở máy phát, ôm Yến Bắc Thần nói với anh hôm nay cô rất vui.

Khi cô bé giúp việc nói chuyện, Yến Bắc Thần nằm ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ phụ họa với cô vài câu.

Nghe anh phụ họa, cô bé giúp việc cười đến vui vẻ, trên mặt cô phủ một tầng hồng nhạt, ánh mắt cũng có chút men say sáng rực.

"Em thích anh."
Sau khi cô bé giúp việc nói liên miên một đống cảm nghĩ, mắt nhìn chằm chằm anh, nói với anh một câu tỏ tình.

Yến Bắc Thần nghe xong, mắt khẽ động, anh cười, nói: "Bây giờ mới thích anh à?"
"Vẫn luôn thích anh." An Hạ cong khóe mắt, cười tủm tỉm nói.

"Lần đầu tiên gặp anh đã thích rồi." An Hạ nói: "Trông anh quá đẹp trai mà."
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nghe cô nói lời như vậy.

Yến Bắc Thần nghe xong, cười trong lòng, trên mặt lại căng chặt, nói.

"Ồ, thì ra em thích mặt của anh?"
"Lần đầu tiên thôi."
Nhớ lần đầu tiên gặp anh, là ở phòng ăn trong dinh thự nhà họ Yến.

Cô nhìn thấy dưới ghế có một vết bẩn, đang cầm khăn lau sạch.

Không biết từ lúc nào, Yến Bắc Thần đã đến bên cạnh cô, hai tay đặt trên đùi ngồi xổm trước mặt cô.


An Hạ ngẩng đầu, thứ cô nhìn thấy chính là mặt của anh.

Con người sẽ nhớ mãi khoảnh khắc khiến thị giác của họ rung động.

Mà lúc đó An Hạ nghĩ, cho dù sau này cô có được giữ lại hay không, cô cũng phải khắc ánh mắt này vào trong đầu.

Nhưng bây giờ cô không cần khắc nó vào trong đầu nữa, bên cạnh cô, trước mặt cô, ánh mắt đầu tiên cô mở mắt khi thức dậy, chính là Yến Bắc Thần.

Anh là ngôi sao mãi mãi thuộc về cô, đã rơi vào trong ngực cô.

"Em thích anh lắm." An Hạ nói.

"Chỗ nào của anh em cũng thích."
Cô bé giúp việc không kiêng nể gì bày tỏ tình yêu của cô đối với anh.

Nhịp tim Yến Bắc Thần nhảy theo lời nói của cô, tần suất nhịp đập gia tăng.

Tình yêu trong l0ng nguc của anh, biến thành mặt trời, sưởi ấm trái tim anh.

"Phải gọi xe cấp cứu rồi." Yến Bắc Thần cúi đầu hôn lên môi An Hạ, cười nói với cô.

Người đàn ông hôn nhẹ nhàng mà mềm mại, cho dù hôn bao nhiêu lần, An Hạ đều sẽ tự động truy tìm.

Cô hôn lại Yến Bắc Thần, nâng tay ôm cổ anh, nở nụ cười bên môi anh.

"Anh nói ở nhà có cách khác có thể cứu anh mà." An Hạ nói.

Nói xong, An Hạ tạm dừng nụ hôn trên môi Yến Bắc Thần.

Cô vẫn có hơi xấu hổ, cô không dám nhìn vào mắt anh.

Thế nên ánh mắt cô rơi xuống, rơi xuống đầu mũi của anh.

Khi đang nhìn đầu mũi của anh, An Hạ khẽ cười, gọi một tiếng.

"Chồng ơi."
An Hạ khẽ gọi.

Sau khi gọi xong, bởi vì nụ cười mà môi cô khẽ cong lên, bị Yến Bắc Thần hôn lấy.

Ban đêm tĩnh mịch, nghe kỹ có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào đá ngầm ở ngoài xa.

Ánh trăng sáng tỏ treo cao bên bờ biển, chiếu sáng bầu trời đêm không có ánh sao.

An Hạ chưa bao giờ là một hồ nước.

Trong lòng Yến Bắc Thần, cô luôn là ánh trăng trong bầu trời đêm ấy, đã chiếu sáng màn đêm mà dù ở đó có bao nhiêu ngôi sao cũng chiếu không sáng bằng.

Mà bãi bể nương dâu, năm tháng đổi dời, vì sao sẽ luôn quanh quẩn bên cạnh mặt trăng.

- Hết-
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận