Ngân Hồ Lãng Ngữ

Sư đệ làm xong chuyện phòng the, rốt cuộc biểu cảm dịu xuống một chút, đem tiểu thành tử từ dưới đất ôm lên, đặt lên giường, tỉ mỉ lau sạch vật bẩn giữa hai đùi hắn, tiểu thành tử lại không nhúc nhích tuỳ hắn làm, sư đệ sau khi sửa sang xong lại thay tiểu thành tử đắp lên chăn gấm, mình thì ôm lấy hắn nửa ngồi ở trên giường, sau đó bắt đầu nói với chúng ta.

“Xem ra ngươi rất hài lòng cuộc sống ở đây.”Bạch Lãng Ngữ nói với sư đệ.

“Cuộc sống nha, bình thường, “Sư đệ khinh thường nói, “Nhưng mà ta ngược lại thật hài lòng với Thành.”

Tiểu thành tử thẹn thùng đem khuôn mặt mãnh liệt vùi vào vòng tay sư đệ, “Lãng ngữ không chê cười ta đi, ta cùng sư đệ đều là nam nhân. . .”

Bạch Lãng Ngữ ngẩn ngơ, đột nhiên kéo xuống quần áo ta, hại ta ở tiểu thành tử trước mặt cảnh xuân chợt tiết, “Vậy ngươi lại có cười ta không ni?”Tiểu thành tử hiểu ra, “Chẳng qua, tiểu thành tử ngươi cũng thật không biết lý lẽ, tất nhiên là người yêu của mình, đâu có còn gọi người sư đệ, nên gọi tên đi.”

Sư đệ chửi thề một tiếng, “Thí, tên ta liền là sư đệ, cũng không thể khiến hắn gọi ta tiểu đệ đệ đi.”

Bạch Lãng Ngữ choáng váng, “Tiểu Bạch như vậy tên thật của ngươi chẳng lẽ là. . .”


Ta yên lặng đáp, “Sư huynh a, ta chưa từng nói với ngươi sao?”Nghĩ là hắn từ trước đến nay đều Tiểu Bạch Tiểu Bạch gọi ta, quên mất hỏi tên thật của ta.

Bạch Lãng Ngữ ngã xuống đất, “Các ngươi đây là sư môn gì a, đâu có đặt tên như vậy.”

Không có biện pháp, sư thúc tổ hắn muốn đặt tên cho chúng ta như vậy, ta thì có biện pháp gì.

Tiểu thành tử chợt bò dậy, “Lãng ngữ huynh, ta đang có chuyện muốn hỏi ngươi ni.”

Bạch Lãng Ngữ ôm ta ngồi bên mép giường, “Chuyện gì?”

Tiểu thành tử nhìn sư đệ một cái, “Ta muốn khiến hoàng thượng tứ hôn cho ta cùng sư đệ. . . Ngươi cũng biết, hoàng thất thành hôn dù sao cũng phiền phức như vậy, nhưng ta trừ sư đệ lại không muốn cùng những người khác có dây dưa gì, ta sợ hoàng thượng không chịu. . .”

Quả thật, nếu như nói ta cùng Bạch Lãng Ngữ thành hôn đều đã trải qua chút phiền toái nhỏ, sợ rằng sư đệ cùng tiểu thành tử liền phiền toái hơn.

Bạch Lãng Ngữ suy nghĩ một chút, “Không bằng sư đệ cũng biến nữ nhân.”

“Thao, ta mới không ngốc như sư huynh, biến nữ nhân còn không bằng ta mang tiểu thành tử cùng nhau về núi.”

Tiểu thành tử cũng lắc đầu, “Không được a, hoàng cung không thể so những nơi khác, rất dễ dàng lộ tẩy, huống chi. . . . Ta vẫn là thích bộ dạng hiện tại của sư đệ.”Nói ôm chặt thắt lưng sư đệ.

Sư đệ cũng yêu thương hôn hôn trán hắn, sau đó hung tợn nhìn ta cùng Bạch Lãng Ngữ chằm chằm, cảnh cáo chúng ta mau đi ra, không cần quấy rầy hắn lại một lần nữa làm việc.


Bạch Lãng Ngữ thấy thì thấy đến, nhưng không tiếp nhận, chết sống không đi ra, kéo ta ngồi cứng ở đó.

Trong lòng ta gấp gáp, đành phải cùng sư đệ dịu xuống bầu không khí, “Sư đệ a, ngươi còn nhớ rõ cháu của sư thúc tổ sao?”

“Nhớ đến, không phải là con chồn đen kia sao? Từ nhỏ quen hoang dã, nhưng lớn ngược lại có phong vị khác biệt. Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Bạch Lãng Ngữ cả kinh nói, “Vốn dĩ ngươi còn có sư môn đồng bào a.”

Ta gật đầu, đúng a, vậy thì thế nào.

Bạch Lãng Ngữ gian trá cười, “Sư đệ, ta có biện pháp cứu ngươi, chẳng qua, ngươi muốn cảm ơn ta thế nào ni?”

Tiểu thành tử vui vẻ nói, “Thật ư? Kia muốn cảm ơn thế nào đều có thể.”

Sư đệ khẩn trương ôm chặt tiểu thành tử, rõ ràng không thể có ý đồ với hắn.


Bạch Lãng Ngữ dịu dàng vuốt mặt ta, “Tạ lễ đến lúc đó nói tiếp, tiểu thành tử ngươi hẳn là nhớ đến đầu tháng sau là sinh nhật của hoàng thượng đi.”

“Là sinh nhật của hoàng huynh, ngươi không phải cũng được mời sao? Sao còn phải hỏi ta.”

“Tạ lễ ngươi nên chuẩn bị xong a, “Tay hắn dò vào quần áo ta lần nữa, “Tiểu Bạch, ngươi biết phải làm sao đi?”

Ta lắc đầu, lãng ngữ nói sao khó hiểu như vậy.

“Ngươi tiểu yêu tinh ngốc này, chúng ta a, đến chuẩn bị cho hoàng thượng một phần lễ mừng thọ a.”Bạch Lãng Ngữ trên mặt nổi lên bộ dạng xấu xa của hắn, chẳng qua ta nhưng yêu chết.

Xem ra chúng ta còn đến đến hoàng cung một chuyến ni.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận