Ngân Hồ

Cho nên, đánh chết thì Thiết Tâm Nguyên cũng không nhận công lao về một đứa bé bảy tuổi như mình. Nếu thêm vài chuyện nữa, sợ rằng hắn khó lòng sống được đến lúc trưởng thành cưới vợ. Giấc mộng làm bà nội, ôm cháu trai, mắng con dâu của mẫu thân cũng tan thành mây khói.

Vì vậy, Thiết Hồ Ly của Thiết gia vô cùng lợi hại, chẳng những giúp hoàng đế làm ra trọng khí của quân đội quốc gia, lại cắn chết mãnh tướng Tây tặc mà dũng tướng Đông Kinh không tài tài làm được. Chức quan tứ phẩm, nếu như chức danh là thật, hoàn toàn có thể làm bá chủ một phương ở Đông Kinh.

- Cộp!
Tiếng động trầm đục nện vào đầu Thiết Tâm Nguyên đang mơ mộng, hắn nhặt thứ vừa đập vào đầu mình lên nhìn, sau đó lập tức cất vào trong ngực, coi như chưa từng có chuyện mình bị ném.

Đây là một quả đằng cầu to chừng nắm tay, làm bằng gỗ trẩu, phía trên quét mười mấy lớp sơn. Nếu mang ra phố phải bán được sáu trăm văn...

Thủy Châu Nhi đã thích từ lâu, mấy cô bé đều vòi Thiết Tâm Nguyên nhiều lần, còn nói là cô bé không có đằng cầu thì không phải là thiếu nữ.

Giờ thì có rồi, lát nữa sai hồ ly ngậm tới cho bọn Thủy Châu Nhi mới được.

- Trả đằng cầu cho chúng ta.

Lại là tiểu cung nữ kia lên tiếng.

- Ta đang ngủ, không thấy đằng cầu nào cả.


- Vô lại, đằng cầu vừa ở đập trên đầu ngươi đó...

- Không bị đập, chắc chắn không bị đập...

- Đúng là vô lại, giỏi thì chờ đấy...
Tiểu cung nữ thò đầu ra, sau đó liền chạy hùng hục xuống tường thành.

Thiết Tâm Nguyên hơi cụt hứng, cũng may cảm xúc này cũng nhanh chóng thay đổi nhờ quyển sách Đồng Tử đưa tới.

Đây là quyển sách ghi lại lời nói lưu truyền trong dân gian “Thăng Quan Đồ”.

Bên trong ghi lại các cách lên chức mà người Đông Kinh tổng kết được, nên đả thông quan tiết như thế nào, nên tìm người nào để đả thông quan tiết. Mỗi lần nên tặng lễ vật như thế nào, tặng những gì. Đây quả thật là sách quý mà trong nhà quan viên nào cũng có.

Mặc dù có vài tờ đã bị mực lem không nhìn rõ, nhưng Thiết Tâm Nguyên vẫn coi như chí bảo. Thông qua quyển sách này, hắn có thể có nhận thức sâu sắc về hoàn cảnh quan trường Đại Tống.

Hắn vừa nhìn vừa gật gù tán thưởng, quyển sách này phơi bày triết học tặng lễ của Trung Hoa cực kỳ trọn vẹn.

Lần đầu tặng lễ cần thật hậu hĩnh, cần vượt qua giá tiền trong lòng đối phương mới là biện pháp đột phá tốt nhất.

Quà tốt nhất chính là vàng bạc đá quý, còn tranh chữ, đồ cổ, mỹ nhân... Tất cả đều là hạ phẩm!

Gan lớn, mặt dày, thận trọng, đều là tố chất chuẩn bị để tặng lễ. Thiết Tâm Nguyên nhận ra mình cũng chưa hội đủ các yếu tố này, điều đó làm hắn khá thất vọng.

Đằng cầu bất ngờ bay tới tấp xuống từ đỉnh tường thành, Thiết Tâm Nguyên cũng không thèm để ý, trong sân nhỏ nhà mình đã rơi mười mấy quả rồi, nghe nói tất cả đều là cống phẩm, trong dân gian rất khó thấy. Rất nhiều cô gái con nhà giàu sang cảm thấy tự hào khi được hoàng gia ban thưởng, dù chỉ là vật nhỏ trong hậu cung. Nếu mang vật này ra làm đồ hồi môn thì lúc vào nhà chồng, bà bà cũng quỳ xuống đón!

Làm người không thể đắc ý quá lâu, đúng lúc Thiết Tâm Nguyên đang tính toán xem bán những món này được bao nhiêu tiền thì hắn bị trúng một đòn nghiêm trọng, hắn nhìn lại thì phát hiện có nửa khối gạch rơi gần đấy...

Hắn ngó cả hàng tiểu cung nữ đang nổi giận đùng đùng, nhìn lại tiểu cô nương đội mũ chóp trông rất khả ái, Thiết Tâm Nguyên lập tức lăn khỏi nóc phòng.


Hắn núp dưới mái hiên, trơ mắt nhìn bảy, tám cây gậy trúc đang thò xuống vặt sạch quả lên nhà mình, chỉ có thể tự than xui xẻo.

- Trả đằng cầu cho chúng ta!

- Trả lê lại cho ta!

- Quả lê do chúng ta hái.

- Đằng cầu tự rơi xuống sân nhà ta.

- Vô lại, trả đằng cầu cho chúng ta!

- Ngu ngốc, ta không trả, ngươi cắn được ta à!

...

Câu ngu ngốc đó chẳng khác gì chọc trúng tổ ong vò vẽ, đủ thứ đồ vật bay xuống như mưa, thậm chí còn có một chiếc hài nhỏ.

Thiết Tâm Nguyên định phản kích thì đám thị vệ đã lườm lám hắn không dám ho he gì, chỉ có thể chật vật trốn chạy giữa tiếng chửi rủa của các tiểu cô nương.

Sau khi đi vào cửa hàng bánh canh, ánh mắt mẫu thân cực kỳ âm lãnh, Thiết Tâm Nguyên rùng mình, vội vàng giải thích:

- Có người ném đồ vật linh tinh vào nhà mình, con không thể làm gì.

- Ngươi nói thị vệ đại ca? Nhiều năm nay, bọn họ còn không nhổ một bãi nước bọt xuống, ngươi dám nói láo à?

- Không phải là các thị vệ, là một đám tiểu cung nữ, các nàng thật đáng hận, chẳng những hái sạch lê nhà mình, còn vứt hạt xuống.

Vương Nhu Hoa lập tức tóm tắt cả câu chuyện Thiết Tâm Nguyên kể, nói:
- Do ngươi trêu các nàng!

Với tình hình này thì Thiết Tâm Nguyên cũng hiểu là có nói sao cũng không ổn, trong mắt mẫu thân, hoàng gia là người hiểu lễ tiết nhất thế gian.

Ác nô trong nhà Vệ Quốc Trưởng công chúa mới chỉ đánh thương mấy lão nông vào thành bán đồ ăn, sau đó liền bị vị Đại học sĩ, vừa đám nhiệm Tri Phủ Khai Phong Phủ Long Đồ Các Bao Chửng đánh chết.

Trưởng công chúa khóc lóc kể lể trước mặt hoàng đế. Hoàng đế chỉ nói một câu, ác nô lấn chủ, đánh chết là đúng.

Thiết Tâm Nguyên nhìn tận mắt lão nông vừa cầm trong tay tiền nhà Trưởng công chúa bồi thường vừa khóc thét bên đường nói mình được xử công bằng, sau đó dân chúng đầy đường đều quỳ hướng hoàng cung, tung hô vạn tuế!
Dưới bầu không khí này, nếu mình dám nói bị hoàng gia khi dễ, có khi bị dân chúng nhổ nước miếng mà chết đuối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận