Thật không biết chăm sóc hài tử phải tỉ mỉ như vậy, mấy ngày nay Cao Dương theo hắn thực sự là rất ủy khuất, Ngân Lang yên lặng nghe, bất tri bất giác đem kinh nghiệm chăm sóc hài tử ghi tạc trong lòng.
“ Huynh đệ mang theo hài tử là muốn đi đâu?”
“ Vân Sơn.”
“ Thật khéo, chúng ta một nhà cũng đang đến đó, không bằng kết bạn đi cũng nhiều chiếu cố lẫn nhau.”
Nếu là quá khứ, Ngân Lang rất không thích tiếp xúc với người khác, thế nhưng nhìn vị hảo phụ thân trước mặt này, một nhà bọn họ sẽ hội chiếu cố hài tử, đi cùng bọn họ Cao Dương có thể tốt hơn.
Nam nhân tự giới thiệu gọi Bạch Ngọc Phong, con của hắn gọi Bạch Minh, những người khác có đệ đệ của hắn Bạch Ngọc Kiến, cùng cha hắn, nữ quyến thì một người là lão bà của hắn, một người là thị nữ của lão bà hắn.
Ngân Lang lần đầu tiên vì một người mà thỏa hiệp, vì tiểu Cao Dương Ngân Lang cố nén tập tính không thích tiếp xúc với người khác. Đồng ý cùng Bạch gia đi đoạn đường này.
Người nhà kia để Cao Dương lên xe ngựa, dọn một chỗ để Cao Dương cùng hài tử của mình ngủ trưa, Ngân Lang đi theo bên cạnh xe, nghĩ bên trong quá mức yên tĩnh nên lo lắng vén rèm lên nhìn bên trong xe một chút.
Bạch Ngọc Phong ở bên cạnh nói.
“ Hài tử ngủ, không nên làm ồn bọn chúng, mấy tiểu tử kia tỉnh sẽ lại náo loạn.”
“ Hắn rất ít nháo.”
Đúng vậy, Cao Dương rất ít nháo, không vui cũng chỉ đô đô cái miệng nhỏ nhắn, trách không được mấy ngày trước vừa đến buổi chiều Cao Dương đều đô miệng dụi mắt, nguyên lai tiểu hài tử là muốn ngủ trưa.
“ Bảo bối nhà ngươi thật sự là rất ngoan a, thế nào, không thấy hài tử trước mắt có phải thấy ngực thiếu thiếu cái gì không?”
Ngực Ngân Lang lộp bộp một chút, phảng phất giống như tâm sự bị vạch trần có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên không tốt, không biết từ lúc nào, không thấy được Cao Dương thì hắn lại phiền táo cùng bất an.
“ Mấy năm trước ta cũng như vậy, nhìn hài tử an tĩnh ngủ cứ muốn đánh thức nó thôi, nhưng bị lão bà của ta mắng mấy lần đâu.”
Bạch Ngọc Phong tự giễu nói.
Ngân Lang nhìn xe ngựa bên cạnh đột nhiên giục ngựa lên phía trước xe ngựa. Nếu còn ở cạnh thùng xe hắn sợ không thể khống chế chính mình lại vén rèm lên nhìn Cao Dương, cái loại cảm giác vô lực này làm hắn có chút sợ.
Ngân Lang cỡi ngựa vượt lên đầu xe ngựa khoảng một trăm thước, thình lình nghe có thanh âm người xẹt qua, một tiếng còi nổi lên, làm hắn nhớ đến một tổ chức sát thủ khác trên giang hồ.
Sát thủ của bọn họ võ công cũng không cao, đa số là năm ba người cùng nhau làm việc. Tiếng còi này tam đoản nhất trường chính là đang triệu tập đồng bọn.
Nghe được tiếng còi, Ngân Lang dừng ngựa lại, những người đó ở phía trước không xa.
Bạch Ngọc Phong giục ngựa đi lên, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc nói với Ngân Lang.
“ Huynh đệ xem ra chúng ta phải chia tay, nhà của ta có chút phiền phức, ngươi nên dẫn bảo bối nhà ngươi đi trước đi.”
“ Các ngươi không phải là đối thủ của những người đó.”
Ngân Lang chỉ là trần thuật, Bạch Ngọc Phong lại nghe thành câu hỏi.
“ Thật không dám dấu diếm, huynh đệ chúng ta chỉ biết một ít ngoại gia công phu, thật sự không phải là đối thủ của những sát thủ này, nhưng vì cả nhà già trẻ chỉ có thể hợp lại liều mạng, nhưng mà không thể liên lụy các ngươi, nghe tiếng động những người đó đang ở phía trước, huynh đệ hãy đẫn hài tử nhà ngươi đi đi, ta nghĩ bọn họ sẽ không ngăn, dù sao mục tiêu của bọn họ là một nhà chúng ta.”
Xe ngựa lúc này cũng ngừng lại. Tiếng còi ở gần bên cạnh.
Hai huynh đệ Bạch Ngọc Phong bắt đầu rút bảo kiếm ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ngân Lang xuống ngựa, đi tới bên cạnh thùng xe vén rèm lên, vừa lúc thấy Cao Dương dụi dụi mắt đứng lên, hắn vươn tay muốn y ôm.
“ Ca ca ta muốn tiểu tiểu.”
Ngân Lang ôm hài tử xuống phóng tới ven đường đi tiểu, Bạch Ngọc Phong gọi hắn.
“ Ngươi còn không đi? Nếu không đi sợ sẽ không còn kịp nữa.”
“ Ta không đi, Dương Dương rất thích canh gà phu nhân ngươi làm.”
Cao Dương đi tiểu xong, Ngân Lang ôm hắn lên.
“ Tiếng còi này làm ngươi muốn đi tiểu sao?”
“ Ân!”
Cao Dương nhìn bốn phía không biết âm thanh từ đâu đến.
“ Dương Dương chờ một chút, ca ca đoạt một cái cho ngươi ngoạn được không?”
“ Ca ca cướp của người khác không tốt.”
“ Vậy nhặt thì sao, cầm của người chết thì không tính là cướp rồi.”
Ngân Lang như là nói một mình, đem Cao Dương thả lại xe ngựa, thì thấy năm người mang mặt nạ từ bốn phương vây lấy, những người này hạ thủ với những người yếu nhất trước, hài tử trong xe ngựa trở thành mục tiêu công kích thứ nhất.
Ngân Lang sườn bên trái, phía bên phải một người giơ đại đao lên chém vào trong xe.
Một đạo ngân quang lướt qua, thân thủ người nọ dị chỗ.
Ngân Lang rất không đếm xỉa những người này, đều là sát thủ, hắn chỉ giết người hội võ, đối với việc giết người già trẻ con cũng không thể chấp nhận được. Sát thủ cũng có ba bảy loại, Ngân Lang xem như là nhất đẳng sát thủ, còn những tên này chỉ tính là hạ cửu lưu.
“ Ngân Lang sát thủ!”
Không biết tiếng kinh hô của ai, bốn sát thủ khác xoay người muốn chạy, Ngân Lang phi thân lên chờ khi hắn quay lại cạnh xe ngựa, bốn người kia đã là người chết.
Đi tới bên phải xe ngựa, nhặt lên cái còi bị chặt đứt dây dùng nước trong siêu tẩy một chút, vén rèm lên đưa cho Cao Dương ở bên trong.
“ Cái này cho ngươi ngoạn.”
Cao Dương muốn lao tới cầm, bị hắn ngăn lại, đem cái còi đưa tới trong tay Cao Dương.
“ Hảo hảo ngồi xuống, không nên ngã.”
Cao Dương ngồi xuống cầm cái còi, nhìn bên cạnh rồi đối bên ngoài hô.
“ Ca ca, tiểu ca ca tỉnh hắn muốn đi tiểu.”
Ngân Lang quay đầu lại nói với Bạch Ngọc Phong đang ngẩn ngơ.
“ Đến xem nhi tử của ngươi đi.”
Bạch Ngọc Phong để xe ngựa đi về phía trước một dặm mới dám dừng lại, chạy đến bên cạnh xe ôm hài tử xuống phóng tới một bên.
Ngân Lang cũng ôm Cao Dương xuống, để hắn ở phụ cận vui chơi.
Bạch Ngọc Phong vẫn một bộ không thể tin, do dự nữa ngày mới hỏi.
“ Ngươi..., ngươi là ...”
“ Là cái gì? Sát thủ, trước đây là, hiện tại cũng là.”
Đúng vậy, không ra khỏi tổ chức, hắn vẫn là một sát thủ.
“ Vậy ngươi..., hài tử này...”
“ Ngươi yên tâm, giết các ngươi không cần ta động thủ.”
“ Huynh đệ hiểu lầm rồi, ta không phải có ý này. Ta là muốn hỏi, ngươi một sát thủ mang một hài tử đối hài tử tốt sao? Hắn là tiểu hài tử của nhà ngươi sao? Ta nghe hài tử gọi ngươi ca ca.”
Nhìn Cao Dương cùng hài tử Bạch gia chạy quanh chính mình chơi rất vui.
“ Phụ mẫu hắn đã chết.”
“ A!”
Bạch Ngọc Phong ngây dại.
“ Không phải ta động thủ, ta chỉ là được thuê đến để giết ba người được nhà hắn mời đến giúp đỡ.”
Lần này ngược lại làm Bạch Ngọc Phong mơ hồ, nếu hắn mắt thấy một nhà người ta diệt môn sao còn đơn độc ôm hài tử đi ra?
Lúc này tiểu Cao Dương chạy đã mệt, chơi xấu ngồi xổm ở ven đường, hài tử Bạch gia kéo thế nào hắn cũng không đứng dậy.
Ngân Lang đi qua ôm Cao Dương trở về xe ngựa. Bạch Ngọc Phong cũng bế nhi tử nhà mình trở lại, Ngân Lang ở bên trái xe ngựa, hắn ở bên phải, chợt nghe Ngân Lang nói với hắn.
“ Ta hộ tống các ngươi đến Vân Sơn tìm Vân Sơn tam hiệp, bọn họ sẽ giúp các ngươi.”
“ Chúng ta một nhà chính là đang cùng đường, chỉ có thể tìm Vân Sơn tam hiệp nương tựa.”
“ Tới nơi đó ta sẽ đi, sau đó có thể hay không xin ngươi giúp chiếu cố hài tử.”
“ Huynh đệ muốn buông tha hài tử sao?”
“ Ngươi không phải nói hài tử theo ta không tốt sao?”
“ Hảo, ta đáp ứng ngươi, có con ta thì có hài tử nhà ngươi, ta sẽ coi hắn như hài tử thân sinh của mình.”
“ Ta tin ngươi.”
Vén rèm lên nhìn Cao Dương, hai hài tử đang chơi vỗ tay, Cao Dương nghiêng tiểu não túi nhìn hắn, đột nhiên đem Tiểu Dương cho hắn.
“ Ca ca giúp Dương Dương ôm Tiểu Dương, Dương Dương muốn cùng tiểu ca ca ngoạn, một chút nữa sẽ đem Tiểu Dương tiếp trở về được không?”
Ngân Lang nhìn ánh mắt tín nhiệm của Cao Dương cùng cánh tay nhở bé giơ lên, ngắm nghía món đồ chơi rồi mới không tình nguyện cầm lấy, món đồ chơi này hình như rất trọng yếu với Cao Dương, mặc kệ là ăn hay ngủ hắn đều phải ôm, Ngân Lang từng hỏi qua, món đồ chơi này là nãi nương của Cao Dương làm cho hắn, sau đó nãi nương không biết vì sao ly khai hắn, trước khi đi nói với hắn: ‘ nãi nương đi rồi còn có Tiểu Dương cùng ngươi, Dương Dương phải làm một bé ngoan.’
Câu nói kia Cao Dương vẫn nhớ kỹ, món đồ chơi này hắn vẫn ôm lấy, dù bẩn phải tẩy hắn cũng muốn ở một bên nhìn, liếc mắt không thấy sẽ khóc, Cao Dương chỉ giao Tiểu Dương cho người mình tối tín nhiệm ôm một chút.