Ngân Lang Cao Dương

“ Vậy sau này chuyện dạy bảo cho Cao Dương xin nhờ lão tiên sinh ngài rồi.”

“ Không dám không dám.”

Lão gia tử miệng đầy ưng thuận xuống.

“ Ta có phải gửi ngài một ít học phí không?”

“ Học phí? Không phải ngươi muốn đem hài tử này cho chúng ta rồi sao?”

“ Ta đổi ý, tới Vân Sơn nếu Vân Sơn tam hiệp chịu thu lưu ta, ta sẽ cùng Cao Dương ở lại đó, làm hàng xóm với nhà ngài.”

“ Tốt, người trẻ tuổi, cái này với tuổi ngươi rất đáng làm, không thể làm sát thủ cả đời được, càng sớm thoát thân càng tốt a.”

“ Đúng vậy, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi.”

Ngân Lang ý vị thâm trường nói một câu, nếu sớm muộn gì cũng phải rời tổ chức thì cần gì phải để thế gian có thêm bốn oan hồn nữa.

“ Lão tiên sinh có thể hỏi một chút, cừu gia của ngài có lai lịch gì?”

“ Nhà kia tại trong vùng cũng coi như nổi tiếng, là vọng tộc nổi danh của địa phương, lão nhân nhà kia hình như là hỗn giang hồ, gọi Phách Kiếm gì đó.”

“ Lôi Long.”

“ Tiểu huynh đệ biết! Hắn tại giang hồ thực sự tính nổi danh, hai nhi tử của ta thích kết giao với người giang hồ, năm đó nhậm chức mặc cho bọn họ khuyên ta không nên đắc tội Lôi gia, ngày trước ta cũng theo bọn hắn nước giếng không phạm nước sông, thế nhưng tôn tử của hắn, thực sự là một đời không bằng một đời a. Không giết y thật khó có thể bình dân phẫn a.”

“ Tiểu nhân vật.”

Lôi Long thiện dùng trọng kiếm, môn phái của hắn vốn là không có đại danh gì, môn nhân bọn họ cũng chỉ là tiểu nhân vật trên giang hồ, hậu duệ của bọn họ có chút đều không có võ công.

“ Tại trong mắt tiểu huynh đệ là tiểu nhân vật nhưng trong mắt chúng ta là kinh khủng.”

“ Lão tiên sinh cái này coi như là học phí của Cao Dương đi.”


“ Tiểu huynh đệ cầm lại đi, ngươi vì nhà ta xá sinh vong tử, ta giáo hài tử chỉ là chuyện thuận đường, sao có thể thu tiền của ngươi được?”

“ Lão tiên sinh ngươi vẫn là nhận đi.”

Hai người đang đem ngân phiếu đẩy qua đẩy lại, thì Bạch Ngọc Phong đi tới.

“ Huynh đệ ngươi khách khí rồi, cha ta giáo tiểu Minh tập viết, đồng thời giáo Cao Dương, hai đứa cùng học cùng chơi a. Sao có thể thu tiền của ngươi được, ngươi nếu như muốn tính rõ ràng, vậy ngươi cứu toàn gia ta khỏi tay sát thủ, toàn gia ta nên trả ngươi bao nhiêu đâu?”

“ Bạch đại ca ngươi vẫn là nhận lấy đi, cầm tiền này ta cũng khó chịu lắm, người trả tiền muốn ta làm một chuyện có liên quan đến nhà ngươi, tiền này đưa cho nhà ngươi thì tốt hơn, ta xem qua gia sản của cả nhà đại ca cũng đâu có nhiều hơn cái này.”

“ Liên quan đến nhà ta.”

“ Bên trong có một phong thư, ngươi xem thử đi.”

Bạch Ngọc Phong mở thư nhìn một chút, sắc mặt trở nên thật không tốt, đem thư đưa cho phụ thân mình, lão nhân xem xong ngẩng đầu nhìn Ngân Lang.

Ngân Lang ôm Cao Dương lên.

“ Cao Dương nói thích người nhà ngươi, nhanh lên thu thập một chút, trước buổi trưa ngày mai chúng ta phải thấy được Vân Sơn tam hiệp.”

Mọi người không có thời gian nghỉ ngơi, đến Vân Sơn còn có bốn năm canh giờ nữa, trên mệnh lệnh kỳ hạn cuối cùng là buổi trưa ngày mai, buổi trưa tổ chức sẽ truy vấn một lần, một mình hắn nói thì không sao, nhưng mà đến lúc đó hắn sợ chính mình không có thời gian chiếu cố. Hiện tại vừa qua giờ tuất, bây giờ xuất phát mai ra sáng sớm ngày mai còn kịp tìm được Vân Sơn tam hiệp.

Cả nhà vội vội vàng vàng thu thập ra đi, đêm khuya đi qua rừng Vân Sam, bốn phía vang lên tiếng dã thú kêu. Chỉ có hai mã xa, một chiếc lão nhân ngồi, một chiếc thì phu nhân Bạch Ngọc Phong, nha hoàn cùng nhóm hài tử ngồi. Nghe tiếng dã thú kêu, đám trẻ kêu lên rút nhanh vào lòng người lớn. Thanh âm trấn an của phu nhân làm Bạch Ngọc Phong cùng Ngân Lang đều rất lo lắng.

Bạch Ngọc Phong ở bên trái mã xa hỏi.

“ Phu nhân ngươi cùng hài tử có sao không?”

“ Hài tử có chút sợ, không sao.”

Ngân Lang ở bên phải hỏi.

“ Cao Dương sợ không?”


“ Ca ca có quái điểu kêu, nó sẽ không cắp Dương Dương đi phải không?”

Nghe thanh âm của Cao Dương như sắp khóc lên. Bất chấp cấm kỵ vén rèm lên ẩm Cao Dương lên ngựa ôm vào lòng.

“ Có ca ca ở đây, không có gì có thể thương tổn ngươi, Dương Dương đừng sợ.”

Cao Dương gắt gao ôm lấy thắt lưng Ngân Lang, đem mặt vùi vào lòng hắn. Tiểu tử kia tự an ủi mình.

“ Cao Dương không sợ, Cao Dương không sợ, Tiểu Dương cũng không sợ. Có ca ca ở, có ca ca ở.”

“ Không sợ không sợ, có ca ca ở.”

Ngân Lang luôn mãi an ủi, từ nữa đêm tới sáng hài tử ngồi trên ngựa tựa vào lòng hắn ngủ, không cẩn thận làm rơi món đồ chơi xuống đất, Ngân Lang đừng ngựa lại muốn đi nhặt về, Bạch Ngọc Phong nghĩ là xảy ra chuyện gì, đi lên hỏi.

“ Sao lại ngừng, xảy ra chuyện gì sao?”

“ Món đồ chơi bảo bối của Cao Dương bị rớt.”

Bạch Ngọc Phong lập tức khom lưng nhặt lên.

“ Ta giúp ngươi ôm đi, biết đâu còn có thể giữ ấm một chút.”

Toàn gia rốt cục hữu kinh vô hiểm ( tình huống kinh hoàng bất ngờ nhưng nói chung không nguy hiểm)còn chưa tới giờ mẹo đã tới cổng huyện Vân Sơn, thủ thành còn đang tựa vào cửa thành ngủ gật.

Bạch Ngọc Phong đẩy đẩy thủ thành.

“ Huynh đệ tỉnh tỉnh.”

Thủ thành giật mình đứng thẳng dậy.

“ Ai mà sớm vậy a?”


“ Xin lỗi quấy rầy một chút, xin hỏi huynh đệ có biết hiện tại Vân Sơn tam hiệp ở đâu không?”

“ Các ngươi bị truy sát.”

Người nọ hình như từng nhìn qua nhiều người tị họa, nhưng lại làm Bạch Ngọc Phong sửng sốt.

“ Giờ này mọi người còn đang ngủ, nhưng mà nếu các ngươi là người tốt vào thành sẽ an toàn, Vân Sơn tam hiệp, các ngươi thấy tòa sơn phía trước không, giữa sườn núi có tòa đạo quán bọn họ ngụ ở bên trong.”

“ Cảm tạ huynh đệ.”

Tạ ơn thủ vệ xong Bạch Ngọc Phong nghĩ muốn hướng bên trong đi vào thì bị thủ vệ cản lại.

“ Muốn vào của Vân Sơn huyện trước tiên phải giao ra binh khí.”

“ Cái này là quy củ sao?”

“ Ở Vân Sơn này có chút đặc biệt, trong huyện đều là người thoái ẩn giang hồ đối binh khí tương đối mẫn cảm, hơn nữa chúng ta cũng không phải là tịch thu, nếu Vân Sơn tam hiệp, huyện thái gia nói qua, chúng ta vẫn sẽ trả lại cho các ngươi, các ngươi nếu như muốn ra huyện,chúng ta còn có thể tặng lại thứ gì đó cho các ngươi,quyết không tư tang.”

Bạch Ngọc Phong không có cách nào, quỷ củ ở đây muốn đi vào vẫn là nên tuân thủ thì tốt hơn, hơn nữa binh khí ở trong tay bọn họ gặp phải người giang hồ cũng không có tác dụng gì.

Bạch gia trải qua lục soát vào cửa, Ngân Lang giục ngựa đứng ngoài cửa thành cùng thủ thành đối diện.

“ Nếu như ta không muốn bỏ binh khí xuống?”

“ Vậy thứ ta không thể cho ngươi vào thành.”

Sát thủ ra tử binh khí quyết bất ly thân, Ngân Lang nhảy xuống ngựa không đành lòng buông ra Cao Dương mà lay tỉnh.

“ Cao Dương ngoan, đi vào tìm bọn người Bạch thúc thúc đi.”

Cao Dương nhìn hắn không chịu động, nhìn vào trong thành, Tiểu Dương của mình, Bạch thúc thúc thẩm thẩm đều ở bên kia, Bạch gia lo lắng nhìn họ, Cao Dương đột nhiên ôm lấy chân Ngân Lang. Ở bên cạnh ca ca.

“ Ca ca cùng đi.”

“ Ca ca lát nữa sẽ đi.”

Ngân Lang đang trấn an Cao Dương, thình lình nghe bên trong thành có người nói chuyện.


“ Cao Tam ca cho hắn vào đi, ta tin tưởng hắn sẽ không tùy tiện động kiếm, dù sao thì Ngân Lang xuất thủ giết một người là một vạn lượng, ta muốn xem mệnh của ai trong thành này có giá này, chắc sẽ không là ta đi?”

Thủ thành Cao Tam thính người nọ nói như vậy, lui về phía sau.

“ Tiểu Vũ ngươi hôm nay thức dậy thật sớm, ngươi đến chậm một chút nữa, mạng ta có thể hay không đã giao ra rồi?”

“ Mạng ngươi giá trị một vạn lượng sao?”

Cao Tam lắc đầu.

Người nọ đi lên nhìn Ngân Lang.

“ Nói đi, tuy rằng người đồng hành với ngươi nằm ngoài dự liệu của ta, thế nhưng Ngân Lang ngươi giá lâm chắc hẳn phải có mục đích, chuyến này ngươi đi hướng tới ai có thể hay không báo cho biết một chút.”

“ Ngươi là ai?”

“ Vân Sơn Vân Phi Vũ.”

Ngân Lang nhíu mày.

“ Ngươi là Vân Phi Vũ, ta muốn gặp Vân Tịnh Tử đại sư.”

“ Sư phụ ta, sư phụ ta có cừu gia sao?”

Bạch Ngọc Phong sợ hắn hiểu lầm tiến lên giải thích.

“ Tiểu huynh đệ hiểu lầm rồi, chúng ta tới tìm Vân Sơn tam hiệp để xin bảo hộ, chứ không phải đến gây chuyện.”

“ Các ngươi cùng đến? Nhưng thật ra đem ta nháo hồ đồ.”

“ Tiểu huynh đệ là?”

Cao Tam chen vào nói.

“ Các ngươi đến tìm Vân Sơn tam hiệp lại không biết họ tên gì sao? Hắn là lão đại của Vân Sơn tam hiệp Vân Phi Vũ.”

“  A!?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận