[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt.
Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]
Chương 17: Nói Nhiều
Nhân vật: Uy Thanh, Tô Ngạn Chi, Thừa cầm.
Tiếng nói êm tai vang ra từ đằng sau Uy Thanh, nàng quay đầu thì hóa ra là Châu Kiệt tướng quân.
Y đang có lệnh tuần tra trong thành, may mắn đi ngang Xích Đẩu quán, vừa hay gặp được Uy Thanh đang gặp khó khăn.
Uy Thanh ngạc nhiên nói: "Châu Kiệt?"
Vừa nghe Uy Thanh gọi tên, thì y cong môi.
Đưa văn tiền cho chủ quán đang cau có mặt mũi đó.
Châu Kiệt quay sang nói với Uy Thanh:
"Nhớ cả tên của ta rồi à?"
Ánh nắng phất phơi ngay khuôn mặt của y, càng toát lên tướng mạo khôi ngô.
Uy Thanh nhìn hắn mãi, sau một hồi nhìn ngắm thì Châu Kiệt đã lay tỉnh nàng.
"Uy Thanh cô nương! Mặt ta có gì sao?"
Uy Thanh bị bật tỉnh, với tình huống gượng gào này thì cần một nụ cười tự tin.
Uy Thanh gượng cười, cố đánh trống lãng với ánh mắt đang dò xét của Châu Kiệt đối với Uy Thanh, nàng nói.
"Aha! không có! Ta chỉ là đang suy nghĩ một số thứ thôi!"
Nói xong Uy Thanh nhìn vào cây trâm cài bằng gỗ trên tay nàng, rồi lại nhìn lên Châu Kiệt hỏi.
"Cái này....!"
Châu Kiệt ấm áp cong môi nhẹ nói với Uy Thanh bằng giọng nói trầm ấm.
"Cô giữ đi! Cứ coi như đây là quà gặp mặt."
Uy Thanh khá ngạc nhiên với tính cách hiếu khách này của Châu Kiệt.
Nhưng Uy Thanh cũng rất vui khi có được cây trâm nàng thích, Uy Thanh suy nghĩ thứ gì đó rồi lại nói với Châu Kiệt với vẻ mặt như tìm thấy thứ muốn tìm.
"Đúng rồi.
Tộc ta là một tộc có ơn báo ơn, có oán nhất định báo oán.
Không sớm không muộn ta sẽ báo đáp huynh vì cây trâm gỗ ngày hôm nay!"
Hai mí mắt của Uy Thanh cong vút, nheo lại không thấy con ngươi ở đâu.
Châu Kiệt nhìn ra dáng vẻ và câu nói này, hắn nhận ra Uy Thanh là người tộc nào sau câu nói đó, Châu Kiệt dò la Uy Thanh.
"Cô! là người của Hồ tộc?"
Nghe Châu Kiệt nói, thì Uy Thanh biết bản thân đã lỡ lời.
Ban đầu nàng định yếm luôn thân phận của nàng, sống với tư cách là con người trần thế.
Nhưng không ngờ lại một lời nói ra thân phận mất rồi.
Con ngươi của Uy Thanh dần bị khép lại bởi bọng mắt, nàng nói.
"Đúng vậy! Ta là người của Hồ tộc."
Châu Kiệt lại khá thích thú với thân phận này của nàng.
Nhưng vì công việc phải kìm lại cơn tò mò của hắn lại.
Châu Kiệt nhìn lên trời, không nhiều lời thêm, cong môi nói.
"Ta phải đi tuần tra trong thành.
Có duyên chúng ta sẽ là giao hữu tốt, tạm biệt!"
Vừa nói xong Châu Kiệt vội lướt nhanh như một cơn gió, dẫn đằng sau là một đoàn binh lính tổng cộng sáu người.
Dáng vẻ uy phong của hắn đã có gì đó làm Uy Thanh xao xuyến.
Uy Thanh có thể nói ra thân phận Hồ tộc đó, vì Hồ tộc nằm trong lãnh địa thú giới là nơi an toàn để trú ngụ.
Dùng danh xưng là hồ tộc đọa tiên thì cũng oai phong lắm đó, há còn chuyện Uy Thanh đã sa vào con đường tâm tối của ma đạo.
Nàng sợ khi nói ra thì dáng vẻ nghênh đón của Châu Kiệt lúc nãy, không biết chừng sẽ thay thế trên tay hắn bằng lưỡi đao đẫm "máu", cũng có khi hôm nay sẽ là ngày nàng phải "chôn" vùi bản thân dưới lòng đất lạnh tanh.
nói đến đây cơ thể nàng liền nổi gai óc, Uy Thanh vội cầm chặt trên tay cây trầm cài lúc nãy, chạy vội vào y quán.
Không biết bao lâu thì trời đã sập tối, ánh xanh bên ngoài khung cửa sổ đang mở toang, chiếm lấy một khung hình vuông của bầu trời xanh đó.
Có vẻ nơi này thời gian tối lâu hơn những nơi khác, đã là giữ giờ Dậu.
Nhưng trời vẫn còn rất sáng.
Bên cạnh đó, Uy Thanh đang ngủ gật gù tại bàn nhỏ bên khung cửa.
Ngạn Chi sau một ngày nhiễm phong hàn, thì cũng đã có một chút tiến triển.
Không biết bao lâu thêm nữa, đã là giữa đêm khuya.
Đôi mắt nhắm nghiền của Ngạn Chi dần hé mở, hơi thở dần ôn hòa hơn.
Bờ môi trắng toát vẫn không hồng hào lại một chút, cuốn họng khô cằn như sa mạc làm cho Ngạn Chi khó chịu.
Ngạn Chi nhìn Uy Thanh đang ngủ gật, cố gắng lên tiếng.
"Uy...!Thanh! Uy Thanh! Uy.....!Thanh!"
Sau một lúc gọi, Uy Thanh cũng đã tỉnh giấc.
Uy Thanh mê ngủ nghe thấy Ngạn Chi gọi thì liền bật tỉnh.
Đi đến đóng cửa sổ có gió lạnh, sau đó Uy Thanh vội tới giường.
"Cô tỉnh rồi? Cô có lạnh hay muốn ăn thứ gì không?"
Ngạn Chi nuốt nước bọt khó khăn, lên tiếng nhưng lại không phát ra âm thanh.
"Ta khát! muốn...!uống nước!"
Uy Thanh dí sát tai vào miệng của Ngạn Chi thì cũng đã nghe ra.
Uy Thanh đi tới bàn lấy ly rót một ít nước, sau đó đem tới cho Ngạn Chi.
Uy Thanh dìu cơ thể Ngạn Chi dậy, cho nàng uống nước.
Sau đó Uy Thanh hỏi nàng.
"Còn mệt lắm không?"
Ngạn Chi dần lấy lại thể lực, hồi thanh với giọng nhẹ như gió, không có chút lực nào.
"Cũng đỡ hơn nhiều rồi! Nhưng chúng ta đang ở đâu đây?"
Uy Thanh thở dài trả lời: "Đây là Xích Đẩu quán, nơi dừng chân của đệ tử núi Côn La các cô đó!"
Nói dứt câu, từ bên ngoài vang vọng tiếng gõ vào thanh gỗ trên cánh cửa.
Uy Thanh vội đặt ly nước, dựa cơ thể Ngạn Chi vào cạnh giường.
Sau đó ra mở cửa.
Ra là Thừa Cầm, hắn có vẻ như đã nghe được giọng nói của Ngạn Chi phát ra từ bên trong, nên muốn vào xem.
Khuôn mặt có chút biến sắc, hỏi Uy Thanh.
"Ngạn Chi! Cô ta tỉnh rồi à?"
Uy Thanh bất ngờ với câu hỏi, sau đó lại mỉm nhẹ môi.
Đánh võng cơ thể né sang một bên, chừa lại bóng dáng Ngạn Chi đang tựa vào gối.
Uy Thanh vui vẻ nói.
"Cô ấy tỉnh rồi! Tình hình tiến triển khá tốt, có lẽ tối nay sẽ hồi toàn bộ sức lực!"
Nghe thế Thừa Cầm cũng thở phào, mắt hắn rũ xuống thềm rồi lại đưa cao về phía Ngạn Chi.
Đảo mắt qua lại giữa hai người họ và nói.
"Uy Thanh! Cô tạm thời nán lại nơi này, tốt nhất đừng đi lung tung.
Ta vừa ra ngoài, dạo này có rất nhiều yêu ma càng quấy, đệ tử núi Côn La đang đề cao cảnh giác.
Cô để lộ sơ hở khí tức ma đạo, thì ta cũng không có cách nào cứu nổi cô đâu!"
Ngạn Chi đang mang bệnh nhưng khi nghe Thừa Cầm nói với Uy Thanh thì nhịn không được lên tiếng.
"Ta còn chưa thấy huynh nói nhiều như thế bao giờ cả.
Không phải thích cô ấy rồi đấy chứ?"
Vừa nói vẻ mặt xấu xa tái hiện lên trên khuôn mặt nhợt nhạt của Ngạn Chi, vô cùng gian xảo.
Hắn chỉ biết cau mày nhìn Ngạn Chi, song hắn nói lên với giọng điệu chế diễu nàng.
"Cô đang nhiễm bệnh còn không bớt nói được sao? Đúng là lúc đó ta nên vứt cô ở ngoài cổng thành thì hơn!"
"Huynh!"
Ngạn Chi tức đến mức muốn lao xuống giường tẩn cho Thừa Cầm một trận, Uy Thanh đứng sau phì cười.
Sau đó hòa giải cho hai người họ.
"Được rồi, được rồi.
Đừng đấu khẩu nữa.
Giờ này cũng đã tối rồi, ngươi cứ về phòng của mình đi.
Còn Ngạn Chi cứ để ta chăm sóc."
Không phải hồ yêu Uy Thanh này không chăm sóc được người khác, mà là nàng ta vốn lười biến chảy thay ra rồi.
Thừa Cầm đến đây cũng không nán lại thêm, cúi nhẹ đầu ngõ lời rời đi, sau đó rời bước chân của hắn trong hành lang có chút vắng vẻ.
Phòng hắn kế bên cạnh phòng của hai người họ, Ngạn Chi định là sẽ nghe lén tiếng động của Thừa Cầm, coi xem có thể nắm bắt được một chút gì không.
Ngạn Chi cố vểnh tai ra nghe, nhưng đã bị Uy Thanh đánh tang ý định.
"Nghe cũng không ra đâu!"
Với dáng vẻ thắc mắc của Ngạn Chi thì Uy Thanh đã nói rõ với nàng.
"Nơi này cách âm rất tốt, cô có áp tai vào cũng chẳng nghe được thứ gì đâu.
Ta khuyên cô bỏ ý định đó đi!"
Ngạn Chi có vẻ như đã khỏi bệnh hẳn, mồ hôi nàng chảy nhể nhại xuống viền cổ áo môn phái.
Uy Thanh thấy vậy, bước chân sang này rồi lại đi về phía Ngạn Chi.
Trên tay Uy Thanh là một bộ y phục, Uy Thanh ném lên người của Ngạn Chi nói.
"Y phục mới đó, giờ cô cũng đã khỏe có thể tự đi được.
Xuống lầu, cửa sau là suối nóng, nước nóng có thể trị phong hàn cho cô tốt hơn là ở đây.
Cô xuống tắm rồi thay y phục đi!"
Nói xong Uy Thanh đẩy Ngạn Chi khỏi chiếc giường, Nàng ta lại nhanh chóng nằm lên như không có chuyện gì.
Có điểm lạ thì Uy Thanh nói lên.
"ấy! Cô ra nhiều mồ hôi đến vậy mà trên giường lại không có chút hôi hám hay ướt át gì cả, kì diệu thật đó!"
Nàng ta đang tấu thì nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu đến đơ người của Ngạn Chi.
Uy Thanh ngửa đầu, vắt chéo chân bàn tay phủi phủi về phía Ngạn Chi nói.
"Mau đi đi, cô đứng đó một hồi lại bệnh nặng thêm đó.
Mau đi đi!"
Vừa dứt câu Uy Thanh xoay lưng về phía Ngạn Chi, rồi lại nhắm nghiền mắt.
Thấy vậy, Ngạn Chi cũng không muốn tranh chấp thêm, rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Phải nói rằng Ngạn Chi mới vừa khỏi bệnh lại có sức khỏe phi thường, Ngạn Chi đóng cánh cửa chỉ có điều nó muốn lìa khỏi thanh chốt cố định thôi.
Uy Thanh giật nảy mình, quay người lại.
"Ôi trời ơi! Nóng tính thế à?"
Ngạn Chi tức giận bước đi học hằn, tay chân nổi hết cả gân xanh lên cả rồi.
Môi Ngạn Chi bĩu lại co giật.
"Được lắm, mới quen biết nhau mà cùng nhau bắt nạt ta? Hai người chờ ta khỏe ta sẽ đánh hai người không ra hình người thì không phải là Tô Ngạn Chi này đánh nữa!"
Tiếng cọt kẹt phát ra từ những bước đi mạnh mẽ chứa đựng cơn tức giận vào lòng bàn chân, trút giận lên sàn gỗ.
Dãy hành lang tối om, chỉ có vài ánh nến thắp sáng yếu ớt.
Giờ đây nàng mới nhìn rõ ra hình dạng y quán này ra sao, đưa ra lời cảm thán.
"Không ngờ một y quán của núi Côn La lại có thể hoành tráng đến như vậy, không hổ lại có sự giúp đỡ của thần tiên mà! Nhưng nơi đẹp đến vậy lại keo kiệt đèn dầu à? lại chỉ thắp nến ít như vậy, rõ ràng là có đèn dầu nhưng họ lại không đốt chúng lên!"
Ngạn Chi với y quán không bóng người, nàng bước đi trên từng bước thang dẫn xuống dưới.
Canh giờ y quán đã đóng cửa nên chẳng còn bóng ma nào đi luẩn quẩn cả.
Trên tay Ngạn Chi là một mớ y phục được xếp gọn lại, cong vẹo trên cánh tay.
Nàng bước được vài chục bước, chân gần chạm đến bước cuối cùng.
Ngạn Chi đảo mắt xuống y phục rồi vuốt ve.
"Y phục này chất liệu vải cũng tốt quá rồi đó!"
Con ngươi Ngạn Chi vừa đảo từ bộ y phục lên trước mặt, thì đập vào mắt là thứ gì đó đang tựa vào bên tường.
Tiếng hét hoảng nhưng không đủ lớn để có thể đáng thức ai, tiếng la vang lên từ thanh quảng tuông trào ra khuôn miệng của Ngạn Chi..