Ngày đó, trời đất hòa chung một màu, nàng một thân bạch y, tan biến vào đất trời. Nàng đứng trên tường thành, nhìn phương đông xa xôi trong gió tuyết, rất lâu cũng chẳng thốt nên lời nào.
Lúc sắp chia tay, nàng quỳ rạp xuống đất, nói, “Nguyện ngô hoàng vạn tuế.”
“Muội còn trở về nữa không?” Hắn hỏi.
“Huynh hy vọng ta về, hay là không về?”
Nàng xoay người lên xe ngựa, không nhìn thấy được ánh mắt người sau lưng đang cực lực tranh đấu. Người đó nói với ta, “Chăm sóc tốt cho nàng.”
Có thể công chúa cho rằng, bản thân nàng rời đi và nhường bước như vậy sẽ không làm khó cho Nhị hoàng tử, sẽ giảm bớt sự uy hiếp của mình đối với ngài, khiến cho thái hậu yên tâm. Thậm chí Nhị hoàng tử cũng nghĩ thế về mẫu hậu của mình. Nhưng mà cuối cùng, bọn họ đã đánh giá thấp sự oán hận của một nữ nhân.
Dọc theo đường đi, thích khách như hình như bóng, ta dùng hết toàn lực ngăn chặn được hai lần truy sát, mắt phải bị đả thương, và cũng bị công chúa phát hiện ra sự tồn tại của mình.
“Ngươi luôn theo sát bên cạnh ta? Ngươi cái gì cũng biết?” Nàng cười cười, “Thật kỳ diệu.”
“Lúc phụ hoàng lâm chung, ngươi cũng ở một xó xỉnh nào đó nhìn thấy hết?” Nàng nhìn ta chằm chằm, ta khó khăn gật đầu.
Ám vệ chúng ta chỉ là công cụ, một đời chỉ chịu trách nhiệm với một người, chỉ bảo vệ an toàn của người đó. Nghe được cái gì, nhìn thấy cái gì, cũng không để trong lòng. Không thể để trong lòng.
Nhưng những lời mà công chúa đã từng nói, ta đều ghi lòng tạc dạ.
“Kỳ thật người phụ hoàng chọn là Nhị ca, nhưng mà ta không muốn nói cho huynh ấy biết.” Nàng tinh nghịch lè lưỡi, ôm lấy đầu gối ngồi trên mép xe, nhìn về phương xa. “Nhị ca thích hợp làm hoàng đế hơn ta và Đại ca. Ta không muốn Đại ca hủy hoại giang sơn của phụ hoàng, nhưng Nhị ca đăng cơ, ta sợ ta sống không được bao lâu nữa.”
“Niên phi sẽ không thể buông tha ta, bà ấy hận mẫu thân của ta như vậy, hận ta như vậy. Mẫu thân của ta giành mất trượng phu của bà ấy, còn ta lại giành mất con trai của bà...” Nàng cúi đầu vuốt ve cánh môi dưới, ánh mắt lay động. “Bà ấy làm sao có thể cho phép con trai của mình phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, để cho ta trở thành vết nhơ của huynh ấy. Cho dù ta và huynh ấy không phải là huynh muội ruột thịt, nhưng trong mắt người thiên hạ, chúng ta là như vậy.”
...
Hai năm trước, ở Lâm Uyển, nàng dựa trên lưng của hắn, nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ say. Hắn quay đầu lại, ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của nàng, nhè nhẹ hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.
Tình cảm cấm kỵ như vậy, không thể dung tha được. Nàng chỉ có thể trốn tránh, trốn khỏi Hoàng Lăng, trốn đến đất phong.
Nàng nói, hoàng huynh, kỳ thật lúc đó ta còn tỉnh.
Nàng nói, hoàng huynh, thả cho ta đi đi.
Hắn có hay không cho rằng, tam muội ghét bỏ hắn, cho nên mới rời bỏ hắn?
...
Ba năm sau, mãn hạn chịu tang, Úc Ninh công chúa được gả cho Dịch vương. Lại một năm nữa, nàng sinh hạ thế tử Lưu Hi. Cũng trong năm đó, ta kết thúc sứ mạng của mình, bị triệu về đế đô.
Lúc đó, Nhị hoàng tử năm xưa, bấy giờ đã là Long Khánh đế, cũng đã có hoàng hậu.
“Dịch vương yêu nàng không?”
Ta gật đầu.
“Nàng nhất định rất hạnh phúc.”
Ta trầm mặc.
...
Đất phong của Dịch vương ở vùng phụ cận với Hoàng Lăng. Bên ngoài truyền tai nhau rằng, bọn họ ngẫu nhiên gặp gỡ, yêu nhau, cuối cùng kết thành phu phụ, trở thành thần tiên quyến lữ. Nhưng ta biết, không phải như vậy. Dịch vương chưa từng gặp được công chúa thật sự, bởi vì, nàng trước giờ chưa bao giở đến được Hoàng Lăng.
Ta không phải một ám vệ tốt.
Công chúa nói: “Độc trên tiễn kia không thể trị khỏi được. Năm xưa, bà ta đã dùng chính loại độc này để sát hại mẫu thân của ta. Không giết được ta, bà ấy sẽ không chịu ngừng nghỉ.”
“Phụ hoàng thương ta, là vì Người cảm thấy áy náy với mẫu thân, chỉ có Nhị ca là đối tốt với ta thật sự. Ta làm sao mà biết ư? Lúc nhỏ, ta toàn đeo theo bên cạnh Nhị ca, thật ra huynh ấy không thích những thần tử giả dối trong triều nhưng không thể không ứng phó với bọn họ, ‘lấy lòng là việc tốt, biếu tặng là việc cần’ (1). Ta hỏi Nhị ca, hà tất phải ủy khuất bản thân để lấy lòng những thần tử đó như vậy? Nhị ca vừa cười vừa sờ sờ đầu ta, nói, “Chúng ta đều là đầy tớ của quyền lực, sống trong hoàng thành này, luôn luôn có vài chuyện phải có người đi làm, không làm không được.” Huynh ấy nói, “Chỉ cần tam muội trong sạch...” Mà ta biết rằng, có được cái sự trong sạch này, là nhờ vào sự bảo vệ tỉ mỉ chu đáo của huynh ấy.”
Công chúa ôm lấy đầu gối, nhắm mắt lại mỉm cười, “Nhị ca của ta lòng mang thiên hạ, có quá nhiều chuyện phải nhân nhượng để cầu toàn, nhưng tam muội thì lại quá tùy hứng... Kỳ thật ta rất muốn hận huynh ấy, nhưng hận không được. Huynh ấy đối với ta tốt, ta tin đều là thật, nhưng mà vẫn chưa đủ trong cung thật sự là quá tịch liêu, ta cần rất nhiều, rất nhiều tình cảm. Nhưng lòng Nhị ca mang cả thiên hạ, không thể cho được thứ tình cảm mà ta muốn. Cho không nổi. Vậy thì ta cũng không cần nữa. Có lẽ... không bao lâu sau, huynh ấy cũng sẽ quên mất ta, quên mất Úc Ninh này” Chân mày nàng khẽ cau lại, “Ngươi nói... huynh ấy sẽ thật sự quên mất ta không?...”
“Sau khi ta chết, hãy cho người đóng giả làm ta, đừng để huynh ấy biết ta đã không còn nữa, có thể giấu được bao lâu thì hay bấy lâu. Ngươi hãy đem tro cốt của ta về cung Cảnh Đức, ta quen giường, ta nhớ nhà, ta... nhớ huynh ấy...”
“Thuần Ý” Công chúa gọi tên ta lần cuối, bờ môi cong cong vẽ lên một nụ cười nhợt nhạt, “Kỳ thật, ta không nói cho huynh ấy biết di chiếu của phụ hoàng, chỉ bời vì bởi vì... ta không muốn để huynh ấy biết ta thích huynh ấy nhiều đến nhường nào”
Công chúa, ngài ấy không có quên nàng.
Ta lặng lẽ lui khỏi cung Cảnh Đức, ta không nói cho bệ hạ biết, thật ra công chúa đã về từ sớm. Chủ nhân của ám vệ bọn ta, một đời chỉ có một người, thủ tín chỉ vì một người, nghe lệnh chỉ của một người. Những chuyện nàng không muốn để cho ngài ấy biết, ta sẽ vì nàng mà chôn giấu cả đời cả kiếp này.
...
Ta ở cung Cảnh Đức này đã ba mươi năm trời. Nửa đời trước, ta thường nghe được tiếng cười của công chúa vang vọng trong cung. Nửa đời sau, ta thường nghe thấy tiếng bước chân như có như không vào ban đêm, giống như là có ai đó đang lưu luyến điều chi, lưỡng lự không đi.
...
Ngày hôm sau, thế tử tiến cung dâng lên một bức họa, nói là ngày hôm qua bị rơi lại.
Đó là bút tích của công chúa: cây cầu ẩn hiện trong sương khói, trong liễu rũ, dáng người tha thướt, chỉ thấy được bóng lưng, nhưng lại chứa đựng toàn bộ tâm huyết và nhu tình.
Các đại thần đều nói, bức họa này trong lưu luyến tình thâm còn mang theo một chút bi thương, lại được đề “Tặng Diệc Sơn”, đây nhất định là công chúa đã vì Dịch vương vẽ ra lúc nàng đang lâm bệnh, có thể thấy được tình thâm của phu thê, cớ sao ông trời lại không cho họ ở gần nhau.
Sau khi bệ hạ tỉ mỉ quan sát bức họa, vành mắt người đỏ au, khàn khàn giọng nói ___ Đúng vậy.
Diệc Sơn, cũng chính là Loan. (2)
Lưu Loan, là tên của bệ hạ.
Công chúa, cuối cùng thì ngài ấy cũng biết rồi.
~Hoàn
~
(1) Tiếng Trung (投其所好,赠其所需) – Hán Việt: Đầu kì sở hảo, tặng kì sở nhu.
(2) Chữ Diệc (亦) ghép với chữ Sơn (山) sẽ thành chữ Loan (峦).