CHƯƠNG 118 BỊ LỪA
Tại Ngự hoa viên,một bóng hình nhỏ nhắn đang ngồi trong cái đình mát tận hưởng không khí trong lành cùng hương hoa toả ngát,bàn tay thích thú sờ lên cây đàn được đặt trên bàn,khẽ khàng vuốt nhẹ,đôi môi không khỏi nở một nụ cười tươi tắn...
"Tưng"
Cô không kìm được đưa ngón trỏ gảy một tiếng,hai tay bắt đầu tuỳ hứng gảy thành một bài nhạc vô cùng khó nghe khiến cho lũ nha hoàn nhất thời đều ngấm ngầm bịt lỗ tai,thế nhưng cô lại cảm thấy vô cùng thú vị,từ trước đến giờ cô chưa từng được động đến đàn cổ,nếu là ở hiện đại thì nó vô cùng quý giá...
- Nương nương,chúng nô tì tới để lấy lại cây đàn - Không biết mấy tì nữ từ đâu tới mà đứng trước mặt cô không những không hành lễ mà lại còn dám mở miệng đòi đàn
- Ta còn chơi chưa đủ mà - Cô tròn xoe mắt nhìn mấy người lạ mặt
- Đây vốn dĩ là đàn của Thẩm quý nhân.Người không có quyền đụng vào nó,giờ Thẩm quý nhân đã đi,chúng nô tì chỉ có thể đốt cây đàn này cùng người mà thôi - Một tì nữ gan dạ nói thẳng
- Nguyên lai là vậy ! - Cô tỏ vẻ chán ghét,đôi tay nhỏ nhắn ngay lập tức rời khỏi cây đàn,mạnh miệng đáp trả - Đúng là chủ nào tớ nấy ! Con người đều xấu xa như nhau,hi vọng sau khi đốt cây đàn này,các ngươi cũng ngay lập tức cút khỏi hoàng cung ! Chỉ thấy mấy cái bản mặt của các ngươi thôi....ta đã cảm thấy vô cùng chán ngán và buồn nôn !! - Cô đứng dậy đẩy mạnh mấy ả tì nữ sang một bên rồi khập khiễng cất bước rời khỏi,lũ nha hoàn thấy vậy cũng vội vã đuổi theo sau
- Nương nương,người đi chậm một chút !
-.........................
- Nương nương,chân người sẽ càng bị nặng hơn nếu như người tiếp tục tự hành hạ mình như vậy !
- Hừ ! Các ngươi có im đi không thì bảo ? - Cô tức giận dừng bước,nhăn nhó quay về phía lũ nha hoàn
- Chúng nô tì chỉ là lo cho nương nương...
- Không cần các ngươi lo - Cô bực bội xoay người trở về cung Thừa Càn,cùng lúc là đến giờ dùng bữa,thức ăn đều được dọn trên bàn,cô nhàn nhạt liếc nhìn đống thức ăn chỉ toàn dầu mỡ,dạ dày bất chợt cuộn lại,kèm theo lại là một trận nôn mửa,cô vội vàng lấy khăn tay được buộc trên thắt lưng đưa lên che miệng,khi nôn ra cũng không có cái gì
- Nương nương,người không sao chứ ? - Lũ nha hoàn chạy lại vỗ lưng cô lo lắng hỏi
- Không sao ! - Cô nuốt một ngụm nước bọt trả lời - Người nào làm thức ăn cho ta hôm nay vậy? Thật không biết suy nghĩ ! Mau gọi người đổi món !! - Cô nhăn nhó trách móc
- Dạ...! Chúng nô tì sẽ lập tức chuẩn bị !!
- Được rồi ! Ta đến gặp Phi Tuỳ Phong một chút !! - Cô vừa muốn rời đi thì lũ nha hoàn vội vã chặn lại
- Nương nương,hoàng thượng đang rất bận,người không thể tới gặp hoàng thượng được đâu !
- Tại sao ? - Cô tỏ vẻ khó hiểu
- Nương nương chỉ cần biết hoàng thượng đang làm một việc vô cùng quan trọng và không ai được quấy rầy,ắt sẽ hỏng mọi chuyện !
- Ta không quan tâm ! - Cô ngoan cố hướng Ngự thư phòng bước tới,nhưng là chưa kịp đẩy cửa bước vào thì một giọng nói vang lên
- Nương nương,hoàng thượng đang bàn công chuyện với các đại thần,người không thể vào - Tiểu Nghịch Tử giơ tay ngăn cản
- Tại sao ta không thể vào ? - Cô lên tiếng chất vấn
- Vì người là nữ nhân ! - Tiểu Nghịch Tử trả lời
- Gì chứ ? Nữ nhân thì làm sao chứ ? - Cô nhẩu môi - Đâu phải ta can thiệp vào chuyện triều chính mà ngươi không cho ta vào ?
- Người vẫn là không thể ! - Tiểu Nghịch Tử chậm rãi nhấn mạnh từng từ
- Bổn cô nương đây vẫn là muốn vào - Cô ngoan cố giằng co với hai tên lính gác,chúng tuy cầm kiếm nhưng lại không thể ra tay,chỉ đành dùng sức lực vốn có để đấu với cô
- Các ngươi cẩn thận kẻo làm nương nương bị thương - Tiểu Nghịch Tử lo lắng nhắc nhở - Mau mau mang nương nương rời khỏi nơi này !
- Công công,nhưng nương nương khoẻ quá...chúng nô tài không thể khống chế được nếu như không giở võ - Hai tên lính gác khó nhọc nói
- Hừ ! Muốn đấu với bổn cô nương ? Không dễ đâu - Cô nở nụ cười đắc ý,nhân lúc chúng bị phân tán tư tưởng,cô dùng sức đẩy mạnh một tên ngã nhào ra đất
"Bốp"
Tên còn lại bị ăn trọn một cú đấm,đau điếng hét lên một tiếng rồi cũng ngã lăn xuống thềm.Cô phủi tay đẩy cửa bước vào,nhưng là bên trong trống không ! Anh vốn không hề có ở trong đó ! Thì ra cô đã bị lừa...Cô tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Nghịch Tử...
- Phi Tuỳ Phong ! Hắn đi đâu rồi ???
- Nương nương,người không cần gấp gáp như vậy - Tiểu Nghịch Tử đáp
- Không cần gấp gáp ? Ngươi và hắn rốt cuộc đang bày trò gì ? Chơi trốn tìm hả ? Đúng ! Ta rất có hứng thú với mấy trò đó ! Nhưng hiện tại ta không có tâm trạng đó đâu !! - Cô tức giận nói như hét
- Nương nương,người bình tĩnh một chút ! Trong ngày hôm nay hoặc ngày mai người chắc chắn sẽ gặp lại hoàng thượng ! - Tiểu Nghịch Tử lên tiếng trấn an
- Ngày hôm nay hoặc ngày mai ? Ý ngươi là sao ? - Cô không kiềm chế được cảm xúc,bỗng chốc cảm thấy bất an,tiến lại gần túm cổ áo hắn dồn dập hỏi - Nói đi !!! Ngươi mau nói đi !!! Hắn đã đi đâu rồi hả ???
- Hoàng thượng....hoàng thượng đã...- Tiểu Nghịch Tử thấy bộ dạng của cô như vậy thì không khỏi run rẩy,miệng nói lắp bắp - Người....người đã xuất cung từ sớm mà không muốn để nương nương biết....vì người biết nương nương sẽ muốn đi theo...
- Cái gì ? - Cô trố to mắt hết mức có thể - Hắn xuất cung rồi ? Hắn xuất cung làm gì chứ ?
- Dạ.....bởi hoàng thượng và Đông Phương Dật Hiên có một cuộc đàm phán - Tiểu Nghịch Tử nhanh miệng đáp
- Hừ ! Thật tức chết được ! Hắn dám đi mà không nói một lời ! Đông Phương Dật Hiên là người không đơn giản,liệu...hắn có thể ứng phó được không đây ??? - Cô vò đầu bứt tai tự lẩm bẩm một mình,có lẽ cô cần phải xuất cung một chuyến,gật đầu kiên quyết,cô đi thẳng mà không ngoái đầu lại,nếu tìm được anh,cô nhất định sẽ không tha cho anh,ai bảo anh cứ thế đi mà không nói một lời ?
- Nương nương,người định làm gì vậy ? - Lũ nha hoàn tỏ vẻ lo lắng khi thấy cô đang đưa tay lục lọi quần áo trong tủ của anh
- Ta muốn xuất cung ! - Cô đáp gọn lẹ,cầm lên một bộ nam trang của anh,không hề để ý có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình,cô cởi y phục và bắt đầu mặc lên từng lớp quần áo,xong xuôi,cô tiến đến bàn trang điểm cầm chiếc khăn mặt ướt xoá đi lớp phấn nhợt nhạt trên gương mặt xinh xắn,tóc tuỳ tiện búi lên rồi đội sụp xuống một chiếc mũ làm bằng vải,nhìn lại mình trong gương một lần nữa,cô mới tự tin rời đi
- Nương nương,rất nguy hiểm.Người không thể đi !! - Lũ nha hoàn lo sợ vội chạy lên đằng trước dang tay chắn đường
- Nếu các ngươi không muốn chết thì hãy để ta đi - Cô lên giọng đe doạ - Tránh ra !!
Lũ nha hoàn không thể nói gì thêm,đành phải tản sang hai bên,cô chẳng cả thèm nhìn họ,chân cà nhắc bước ra ngoài
- Tỷ tỷ,ngươi định xuất cung đó hả ? - Từ đằng sau vọng lại giọng nói của cậu nhóc,mấy ngày trời hắn không xuất hiện cũng là vì giận cô,đáng ra cho đến ngày hôm nay hắn vẫn sẽ tiếp tục làm trò giận dỗi đó,nhưng chỉ vì Tiểu Nghịch Tử nói cô muốn xuất cung tìm anh nên muốn hắn tới tìm cách ngăn cản cô hắn mới nhanh chóng dùng khinh công phi tới cung Thừa Càn
- Song Vô Ngân ? Ngươi tới đây làm gì ? - Cô quay đầu lại tỏ vẻ khá ngạc nhiên
- Hahaha....- Cậu nhóc nhìn thấy gương mặt cô lúc này thì không khỏi ôm bụng cười lăn lộn,hắn thật không ngờ khi cô cải nam trang lại có một bộ dạng ngộ nghĩnh và trẻ con thế này - Trông ngươi ngộ quá !
- Đồ khùng ! Ngươi bị thần kinh đó hả ? - Cô bực dọc hét lên
- Ta nói thật đó ! - Cậu nhóc tiến lại gần cô,vẻ mặt nghiêm túc,ánh mắt đảo quanh người cô dò xét
- Ngươi nhìn cái gì ? - Cô không được tự nhiên dè dặt hỏi,rồi nhịn không được đẩy hắn một phát,lạnh mặt lên giọng - Ta đang rất bận nên tha cho ngươi đó !!
Cô thở hắt ra một hơi thật dài,chân vừa muốn bước đi thì cậu nhóc lên tiếng :
- Tỷ tỷ,ngươi nếu như không muốn mất mạng thì đừng có đi !
- Ta ! Cũng là vì lo lắng cho an nguy của Phi Tuỳ Phong,ngươi nói ta làm sao có thể không đi ? - Cô cất giọng hỏi hắn bằng một câu lật ngược trở lại
- Hắn sẽ không sao đâu ! - Cậu nhóc tự tin khẳng định
- Đó chỉ là một câu nói trấn an ! Ta không thể nghe theo ngươi ! - Cô cố chấp đáp
Cậu nhóc im lặng,vẻ mặt lộ rõ sự bình thản,hắn đã sớm biết là cô vẫn sẽ cố chấp như vậy,sau một hồi đắn đo hắn mới cất giọng - Nếu sự việc đã đến nước này.....tỷ tỷ,ta sẽ đi cùng ngươi !
- Ngươi sẽ đi cùng ta ? - Cô hỏi lại với vẻ mặt vô cùng ngơ ngác
- Đúng vậy ! Để bảo vệ tính mạng của tỷ tỷ cùng hài tử trong bụng,ta cần phải đi cùng ngươi - Cậu nhóc nghiêm nghị nói