Nửa đêm, mưa bắt đầu rơi.
Đúng như lời Vũ Nương nói, mưa càng lúc càng to.
Ai đều đã về phòng nấy, hiếm khi yên tĩnh thế này.Trầm Tử Thiêng thiền tọa trong phòng, bất động như một pho tượng.
Mắt nàng nhắm nghiền, rèm mi đổ bóng râm ngay dưới mí mắt, trông vừa dịu dàng vừa mang đến cho người ta cảm giác bình an, nàng nhập định, lúc này hẳn là không một kẻ nào có thể làm nàng bận tâm.Tiêu Thố và Kha Hoàng nằm ngủ chung một gian phòng, nơi Kha Hoàng nằm không phải là giường từ đá, mà là một thảm lông.
Lông này ở đâu ra thì phải hỏi Diệp Lý năm xưa, lão già ấy rảnh rỗi ăn no rửng mỡ nên cạo lông của nó làm chỗ lót mông.
Sau này thấy Kha Hoàng cứ gầm gừ suốt, Diệp Lý ngỡ là nó thèm rỏ dãi, nên tặng nó luôn.
Kha Hoàng không đấu lại Diệp Lý ngàn năm đạo hạnh, bèn ghim thù chờ ngày trả đũa.Kha Hoàng chợt mở mắt, nó ngẩng đầu nhìn về một phía nào đó, lúc này Tiêu Thố đã ngủ rất say, tưởng chừng như trời sập nó cũng không dậy nổi.Ở gian phòng khác, Vũ Nương đang ngồi nhâm nhi trà một mình, đôi mắt nàng ta vẫn trầm tĩnh như nước.
Nàng nhẹ nhàng nâng ly trà, vừa đặt lên môi thì dừng lại.Trần An ở trong hang động bên sườn núi đang nằm vắt chân bên đống lửa, trông hắn vừa cà lơ phất phơ vừa an nhiên như chẳng lo lắng gì.
Bộ y phục hắn mặc là loại vải rẻ tiền, đã thế còn sờn cũ, có thể thấy rằng hắn chẳng phải kẻ quá chú trọng vẻ bề ngoài.
Tuy trông nghèo kiết xác chẳng khác gì bang chủ cái bang, nhưng chính phong thái chẳng coi ai ra gì từ hắn toát ra cũng khiến kẻ khác phải dè chừng.“Nè, ta thấy ngươi quen lắm.” Bạch Hổ có vẻ đã bị nửa con gà mua chuộc, lúc này nằm ườn ở đây như bằng hữu thân thiết của hắn, vừa ngáp vừa nói, “Mặt ngươi y hệt cố chủ nhân của ta.”Trần An tủm tỉm: “Vậy sao? Có khi là người giống người thôi.”Bạch Hổ: “Mặt giống, nhưng khí tức lại không giống.”Trần An tò mò hỏi: “Không giống chỗ nào?”Bạch Hổ: “Cố chủ nhân của ta nhìn giống người hơn.”Trần An: “...”Thân xác này của Trần An vốn dĩ đâu có khuyết thiếu chỗ nào đâu nhỉ?Hắn ngồi dậy, vui vẻ bẻ một nhánh cây, vẽ nguệch ngoạc trên đất vài đường, ấy thế mà cũng ra hình ra dáng.
Thứ mà hắn vẽ ra là một cô gái, hắn vẽ xong đôi mắt, nụ cười trên môi hắn sâu hơn, có lẽ Tiêu Thố mà nhìn thấy hình vẽ này sẽ chửi hắn đang mạo phạm chủ nhân.Bạch Hồ tò mò lại gần, thốt lên: “Ngươi theo đuổi chủ nhân ta à? Cô ấy có ý trung nhân rồi.”Trần An khựng lại: “Ồ, không ngờ đấy.
Ngươi nói cho ta biết được không?”Bạch Hổ đáp: “Không được, ta chẳng biết ngươi là ai, với cả chủ nhân ta cũng không muốn nói.
Ta trung thành với Trầm Tử Thiêng lắm đấy.”Trần An: “Lần sau đãi ngươi một con gà quay.”Bạch Hổ “trung thành” nói: “Ý trung nhân của cô ấy cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là kẻ mà ta nói vừa nãy đó, hắn có gương mặt giống hệt ngươi.
Ê, ngươi nói lời giữ lời đó.
Người trong giang hồ không được nuốt lời.”Nói xong còn nuốt “ực” một tiếng, nhìn Trần An với vẻ chờ mong.Trần An tàn nhẫn cười ha ha: “Ta nghĩ lại rồi, ngươi nên ăn chay mới có thể vun bồi công lực.
Chậc, đừng có gườm ta, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.”Bạch Hổ ngoáy mông bỏ đi: “Khốn nạn! Tính cách ngươi và hắn cũng y chang nhau!”Trần An nghe vậy chỉ cười trừ không đáp.Đã hơn hai tuần lễ, hắn không kiếm chuyện, cũng chẳng tìm Trầm Tử Thiêng, như thể hắn chỉ đang tìm cách đáp ứng lời hứa thật.Trong cơn mưa ngày một nặng hạt, hắn đưa tầm mắt nhìn ra cửa sơn động, Bạch Hổ đã rời đi được một khắc, xung quanh lạnh lẽo ẩm ướt hẳn.
Cỏ cây đong đưa xào xạc, tiếng lửa nổ tanh tách trên đống củi.
Thoạt nhìn có chút tịch mịch.Bỗng nhiên nụ cười trên môi hắn vụt tắt.
Ánh mắt hắn sắc lẹm như dao, nhác thấy tán lá đằng xa khẽ rung động.Hắn trầm giọng nói: “Đêm hôm ngang nhiên vào đến tận đây còn không lộ mặt, xem ra ngươi không phải đến đây để đàm đạo.”Phía bên ngoài vẳng đến một tiếng cười.Sau đó, một cơn gió lạnh ập vào hang động, Trần An phản ứng cực nhanh, hắn lăn qua một bên, tránh bị than củi làm sém lông mày.
Hắn nhấc thanh kiếm lao ra ngoài, rút kiếm chém xuống một nhát vào khoảng không phía trước.
Kiếm khí xé gió ập tới, cây cỏ nát tươm.
Từ nhát chém của hắn phát ra một ánh sáng trắng chói lóa, lúc này hắn cũng thấy rõ kẻ đến là ai.
Những kẻ đó tránh được chiêu đáp lễ của hắn, Trần An cũng chẳng ngạc nhiên, hắn hạ kiếm xuống nhưng không tra vào vỏ.
Thanh kiếm của hắn run lên bần bật, ánh sáng phát ra từ nó không phải màu dịu nhẹ như lúc Trầm Tử Thiêng nhìn thấy nữa, mà phát ra một màu sáng trắng lạnh lẽo, chói lóa hơn rất nhiều.Tia sét rạch ngang trời, chiếu rõ lên hai hòa thượng một già một trẻ.“A Di Đà Phật.” Một giọng nói già dặn vang lên, “Xin cáo lỗi vì mạo phạm công tử, nhưng chúng ta chỉ đến đây xin ở nhờ một đêm, xin công tử báo lại cho chủ nhân nơi này một tiếng.”Lời này lừa được Trầm Tử Thiêng, làm sao có thể lừa gạt được Trần An? Hôm kia còn viện cớ này để xin người ta cho mình được ở lại, bây giờ nghe một câu tương tự từ người khác, hắn không những không thấy mình đang gặp quả báo mà còn phản ứng rất quân tử.
Như thể hắn chưa bao giờ làm gì trái với lương tâm vậy.“Chủ nhân nơi này là ai?” Trần An cười cười, hắn ngả ngớn nói, “Ta e là khó chấp nhận được lời đề nghị này của các ngươi rồi.”Lần này, đáp lại hắn là giọng nói trẻ tuổi hơn nhưng có phần lạnh lùng: “Chúng ta bị lạc đường, đi ngang qua đây mà gặp trời mưa, cũng chỉ là xin một đêm ở nhờ, mong công tử thương tình giúp đỡ.”Trần An ngoáy lỗ tai, không chút để tâm mà nói: “Các ngươi có biết chủ nhân nơi này là ai không?”Vị hòa thượng trẻ tuổi đáp: “Nghe đồn đỉnh Phương Vân được trấn giữ bởi một cô gái, chúng ta chỉ nghe đồn nàng ta là yêu hồ tu ba trăm năm, mà chúng ta cũng không muốn biết là ai, chỉ mong được ở lại, ngày mai sẽ đi ngay.”“Ngươi nói cũng thật nực cười.” Trần An cười nhạo, thầm nghĩ ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc lên ba sao, mấy cái lời nói dụ dỗ trẻ nhỏ này mà thốt ra được từ miệng của một tên đầu trọc lóc, “Ngươi không muốn biết là ai, mà đòi giúp đỡ ư? Ngươi không biết chủ nhân nơi đây, nhưng ta thì biết rõ các ngươi đó nha.”Hai hòa thượng không đáp lời hắn.
Giọt mưa tuôn rơi nặng hạt, chảy dọc má Trần An, mái tóc của hắn ướt nhẹp, tuy trông hơi nhếch nhác, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định và mạnh mẽ.
Hắn nhìn hai kẻ trước mặt như muốn xuyên thấu ruột gan, xem được trong đó có quả tim màu gì.
Hắn không manh động, hắn chỉ cười nói: “Nghe danh đã lâu, giang hồ đồn thổi là hai người các ngươi đã chết vào tháng trước, nay bỗng nhiên thình lình xuất hiện với dáng vẻ da thịt nguyên vẹn thế này, hẳn là cũng có nguyên do nhỉ? Quảng Đức Quảng Công?”“Chết” từ miệng hắn thốt ra nhẹ nhàng như bông, đối với những kẻ đạo hạnh cao thâm khó lường như Quảng Đức Quảng Công có thể đây chính là một sự xúc phạm nặng nề.
Người dân thấp cổ bé họng, âm thầm ngưỡng mộ những bậc tu chân, nào dám nói thẳng thừng là “chết”, chỉ dám nói “quy tiên”, “về trời”.
Đối với Trần An mà nói, chết là chết, lắm lời hoa mỹ làm gì, với cả hai kẻ trước mặt hắn đây cho dù nhìn trước nhìn sau vẫn chỉ có một lòng ghi nhận rằng đây toàn là những kẻ mặt người dạ thú.Cũng không hẳn là do hắn nhìn mặt bắt hình dong, hắn cảm nhận được chừng chiêu thức mà hai kẻ này tung ra, trong đó có bao nhiêu tà khí.
Nhìn bằng mắt thường thì thấy hai kẻ này cao thâm khó dò, chiêu nào chiêu nấy tung ra như rồng bay phượng múa, nhưng ẩn sâu bên trong lại nghe ra tiếng quỷ khóc sói gào, chướng khí mù mịt.Hiển nhiên là một kẻ tầm thường sẽ chẳng bao giờ nhìn ra được chân tướng.Quảng Đức Quảng Công, Quảng Đức là trụ trì, Quảng Công là đệ tử đương thời, cũng là vị đệ tử tài giỏi xuất sắc nhất.
Nhưng vào tháng trước, tại chùa Thanh Lâm, toàn bộ ni tăng đều chết sạch trong một đêm.
Người dân hoang mang, khắp nơi đều biết Quảng Đức Quảng Công đạo hạnh phi phàm, cũng đã bị giết một cách thê thảm, nay lại sừng sững ở đây, người trần mắt thịt, không có một chút sứt mẻ.Quảng Đức Quảng Công trăm năm trước đã thu phục hàng trăm yêu ma, giữ bình an cho người dân lân cận, nhưng hơn chục năm nay đã dừng việc đó lại mà chẳng hiểu lí do.
Hai người họ đã vang bóng một thời, người ta đồn hai vị hòa thượng tu học tà đạo, gặp ma giết ma, gặp Phật giết Phật, không kẻ nào bước qua nổi nếu dám động một ngón tay đến thôn dân ở đó.
Vậy mà không hiểu vì sao họ dừng lại, đóng cửa bế quan, đến tháng trước thì hay tin đã chết.
Từ đó yêu ma lại có cơ hội quấy phá dân chúng.Trần An nói: “Chùa Thanh Lâm cách nơi đây cả vạn dặm, gặp mưa gió sao không dừng chân dưới núi thuê khách điếm? Tới tận đây để xin một yêu hồ tu luyện vài trăm năm một đêm ư? Ta nghe nói người dân chỗ hai vị đang có yêu ma quấy phá, nhất là những nữ nhi xinh đẹp, đều biến mất không dấu vết.
Các ngươi không thương lấy dân mà còn chạy lung tung làm gì? Đêm hôm khuya khoắt, hai lão lừa trọc đi tìm một mỹ nhân xin tá túc...!người ta còn tưởng các ngươi có ý...”Nói đến đây, hắn cười tủm tỉm.Có kẻ ngu mới không nghe ra Trần An nói có ý vị thâm sâu gì.Quảng Đức cười nhẹ, như thể không thèm chấp nhặt, chắp tay nói: “A Di Đà Phật, đằng sau còn có câu chuyện dài, bần tăng cũng gặp khó khăn, tiến thoái lưỡng nan, mong công tử thấu hiểu cho.”Trái với Quảng Đức già khọm kia thì tính khí Quảng Công dường như không từ bi cho lắm, gắt: “Người đừng suy bụng ta ra bụng người!”Trần An cười khẩy: “Ai mà biết! Mong thấu hiểu cho ư? Lá bùa mà ta vừa mới tạo ra để ngăn yêu quái, đã bị phá vỡ từ khi các ngươi đặt chân vào đây rồi.”Đúng như lời Trần An nói, hắn đã hứa với Trầm Tử Thiêng thì phải làm.
Nhưng với cái ngữ lông bông lang bang của hắn, chẳng biết là hắn làm vậy vì thật sự muốn giữ lời với nàng, hay đang xòe đuôi ra vẻ, giữ thể diện để dễ dàng cướp được người đẹp về tay.
Suy cho cùng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.Hắn biết được hoàn cảnh của thôn dân nơi Quảng Đức Quảng Công ngụ đang lâm cảnh khốn khó mà không ra tay tương trợ, lại còn kể lại như một kẻ rỗi hơi, chứng tỏ hắn cũng không phải dạng người gặp khó khăn sẽ giúp.Hắn vừa dứt lời thì Quảng Công cũng lao tới, hắn vung kiếm đỡ chiêu của Quảng Công, miệng cười nhạo: “Sao? Cảm thấy bị bóc trần rất nhục nhã chăng? Hòa thượng tu vô ngã mà cái ngã còn cao hơn nấm mồ tổ tiên nhà ngươi nhỉ?”Quảng Công chẳng nói chẳng rằng mà vội vàng lao tới như vậy, ắt hẳn đã bị lời nói nào đó của Trần An chọc trúng tim đen mà không ngôn ngữ nào biện giải hay chặn lại cái miệng chư chim gõ kiến của Trần An, để Trần An chọc thủng cả cây ngô đồng Quảng Công.Quả nhiên Trần An xem Quảng Công như thân cây, mặt Quảng Công như bị ỉa chảy vậy.Quảng Công này tu luyện lâu năm, tay chắp như Phật, mở miệng là “A Di Đà”, thế nhưng lại không chịu nghe Trần An nói hết câu đã thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Vị “Phật” này cũng nóng tính quá.“Vô ngã không đến lượt thí chủ biện giải.” Quảng Công dồn bảy phần công lực vào một chưởng kinh thiên động địa, tức thì cát bay đá chạy, từ dưới đất dựng lên một cơn lốc như vòi rồng.Không ngờ vị hòa thượng này xem nhẹ cả những sinh linh cây cỏ dưới chân.
Trần An cười khẩy, hoành kiếm chặn ngang một chưởng ấy, hai kình lực lao vào nhau, “ầm” một tiếng, dưới đất nổ tung.
Thanh kiếm của Trần An rung mạnh như một con thú đang phấn khích.Hắn sờ lên lưỡi kiếm như đang xoa dịu cơn phẫn nộ của nó, xem chừng lâu lắm rồi thanh kiếm này của hắn chưa chạm vào máu..