Nàng được một vòng tay siết chặt, khi đáp mặt đất, nàng vội vàng mở mắt.
Phát hiện bản thân nằm trên tay Trần An, mùi cây cỏ tràn vào khoang mũi, từ ngón tay đến bàn chân được tiếp xúc với mặt đất chân thật, nàng tự cắn lưỡi, mùi tanh nồng xốc lên, khiến niềm tin thật sự đã được trở lại của nàng ùa vào tâm trí một cách mạnh mẽ.Bên tai có tiếng rên nhẹ, Trầm Tử Thiêng nghiêng người ngồi dậy, thì ra lúc từ trên cao rơi xuống, Trần An đã tự lấy thân thể hắn làm chiếc nệm.
Nàng nhớ mang máng ban nãy lúc tiếp đất còn vang lên tiếng “răng rắc”.Hắc long ghé sát đầu xuống, nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, thở phì phì.“Xem ra cô vẫn ổn đó chứ.” Trầm Tử Thiêng nói với hắc long, nàng ngồi dậy, toan cúi xuống đỡ hắn nhưng lại chần chừ thu tay về.Trong lòng nàng bỗng có một cảm xúc khó tả, vừa nôn nóng muốn chạm vào người ta mà vừa sợ hãi cái cảm xúc đấy khiến cho mình kiềm không được.Vũ Nương hóa thành người nói: “Hắn bị gãy xương, rơi từ trên cao như vậy, nếu không phải hắn khỏe mạnh thì đã nát bấy rồi.”Trầm Tử Thiêng nghĩ thầm: “Gãy thật à?”Trần An cắn răng, tỏ ra rất đau đớn.
Trầm Tử Thiêng nghĩ đến giấc mộng ban nãy, nàng thấy mình là một nữ tử ở môn phái Côn Sơn gì đó, được hắn cứu mạng.
Giấc mơ này vừa chân thực vừa lạ lẫm, nàng cũng chỉ nhớ được sơ sài, không nhớ được hoàn toàn, nhưng trong giấc mơ ấy, nàng không thể làm chủ, như thể chỉ đang nhớ lại một đoạn ký ức nào đó mà nàng đã quên mất.
Thế nhưng vì sao lại có Trần An ở đó?Trầm Tử Thiêng nhìn hắn, tạm thời buông xuống mối nghi ngờ, nàng nghĩ thầm: “Hắn cũng vì ta mà bị thương nặng, nhưng không phải vì vậy mà ta đưa hắn về nhà được.”Nàng bắt mạch cho Trần An, thấy chân khí của hắn hơi hỗn loạn, bèn nói: “Tạm thời chịu đau một chút, ta sẽ chữa thương cho ngươi sau.”Vũ Nương ho vài tiếng, Trầm Tử Thiêng nhìn sang, thấy luồng khói xanh nhàn nhạt tuôn ra từ mũi nàng ta.
Vũ Nương ngoắc tay, Tiêu Thố và Kha Hoàng bất tỉnh nhân sự trong một quả cầu kết giới, chậm rãi bay lại, chập chờn như con diều đứt dây.Trầm Tử Thiêng hỏi: “Cô thử xem hai đứa nó còn thở không.
À, đúng rồi, ban nãy cô có bị lôi vào ảnh không?”Đáy mắt Vũ Nương có chút biến đổi: “Sống dai lắm, ta… chỉ bị ảnh hưởng nhẹ thôi, không đáng ngại lắm.
Hình như hai lão hòa thượng này hoàn toàn bị quỷ khống chế, ta chỉ thấy tà khí, không ngờ hòa thượng mà lại tu đến bước đường này.”Trầm Tử Thiêng nhìn Kha Hoàng giây lát rồi gật đầu, nói: “Ngươi đưa Kha Hoàng, Tiêu Thố và… Trần An về trước, để hắn ở sơn động phía sau núi, ngươi cứ sắp xếp đi.
Ta còn có chuyện, sẽ đuổi theo sau.”Trần An nghe vậy, hé mở một con mắt ra nhìn nàng, thầm nghĩ: “Ta bị thương mà còn bận lo chuyện khác, đúng là đồ vô tâm.”Trầm Tử Thiêng “vô tâm” còn đang mải miết suy tư, không có thời gian cho hắn.Vũ Nương nhận lời rồi đi ngay.
Nàng ta hóa thành hắc long, dùng bộ móng sắc lẹm móc vào bộ quần áo rách của hắn rồi xách hắn lên.
Trần An nhìn chiếc áo thảm thương, hắn nói: “Cảm tạ cô, nhưng ta không còn bộ y phục nào nữa rồi.”Khi đã cách mặt đất rất xa, hắc long liếc nhìn phía dưới một chút, dường như phải chắc chắn một điều gì đó, lúc này mới hừ lạnh một tiếng: “Tên nghèo kiết xác, vậy cũng đòi làm chồng của cô ấy.”Trần An nghe vậy, nhắm mắt giả chết.Khi Vũ Nương trúng ám khí của Quảng Đức, nàng ta đã phải nuốt luôn cả ám khí trên người Trầm Tử Thiêng và Trần An, vì vậy ảo cảnh ở trong phòng tân hôn kia nàng đều chứng kiến toàn bộ.
Chỉ khi lão già Quảng Đức ấy thật sự bám được vào thần thức của Trầm Tử Thiêng thì Vũ Nương mới hoàn toàn mất liên lạc, nàng chạy vào nội phủ của nàng, tìm kiếm một chút thần thức còn sót lại nhưng loay hoay mãi cũng không tìm ra.
Phải mất rất lâu sau mới thấy Trầm Tử Thiêng tỉnh lại.Trầm Tử Thiêng chờ bọn họ rời đi, nàng đưa thanh kiếm của hắn lên quan sát.
Lưỡi kiếm chẳng khác gì hàng bán ngoài chợ, nhưng luồng chân khí toát ra thì khác biệt một trời một vực.
Nàng nghĩ thầm: “Quái lạ, nếu hắn mạnh như vậy hẳn là cũng tự phá được ảo cảnh của Quảng Đức chứ...!Hôm trước hắn tắm ở Thác Tiên, giờ lại không thể phá ảo cảnh, là bị thương hay giả bộ thu liễm vậy?”Nàng tra kiếm vào vỏ rồi ung dung bước đi.
Chẳng biết ở cùng hắn bao lâu mà giờ này sắc trời đã sáng, nàng tự nhủ khi về nhà phải hỏi Vũ Nương “vợ chồng” là gì.
Nàng cũng muốn hỏi Kha Hoàng, tò mò về “người trăm năm” của Diệp Lý là ai.Khi nàng không để ý, kiếm khí len lỏi chạy dọc lưỡi kiếm, như một con rắn quấn quýt quanh cánh tay nàng, lén lút nhập vào ấn đường.Trầm Tử Thiêng không phát hiện ra điều lạ lùng ấy.
Ngay khi kiếm khí biến mất, bên tai nàng vang lên ong ong, đầu nặng trĩu.
Thân hình nàng thoáng lảo đảo, bèn chống kiếm xuống đất.Lúc này bỗng trong đầu nàng hiện lên một dáng người mờ nhạt.
Nàng sững người, cảm giác quen thuộc trỗi dậy.
Người đó mặc bộ y phục trắng tinh, trên cổ đeo một chiếc ngọc bội có hình thù kỳ quái, gương mặt mờ ảo, người đó nói: “Tử Thiêng, sư phụ đi nhé.”Nàng vô thức vươn tay bắt lấy người ấy, đầu gần như muốn vỡ tung, nàng cắn răng nói: “Vì sao không cần ta?”Người đó không trả lời, biến mất trong phút chốc.
Ngay khi hình bóng kẻ này tan đi, Trầm Tử Thiêng lấy lại bình tĩnh, xoa huyệt thái dương, lẩm bẩm: “Mỗi lần thấy ngươi là nhức đầu, bởi vậy đừng có trách ta khi sư diệt tổ.”Kể cũng lạ, không nhớ người ta hình thù ra sao, mà vừa hiện lên một cái là nhận định luôn đó đích xác là người mà nàng nghĩ đến, không hề có một chút nghi ngờ.Khoé miệng nàng buông một nụ cười nhạt nhẽo.
Diệp Lý, ngươi cứ như vậy đi, đừng trở về nữa.Trầm Tử Thiêng càng nghĩ càng cảm thấy đầu đau nhức kinh khủng, nàng đặt thanh kiếm bên cạnh mình, ngồi đả tọa.Sau khi về đến sơn động, nàng cũng chẳng nghỉ ngơi sau chuỗi thời gian bị lạc vào ảo cảnh.
Nàng cất thanh kiếm của Trần An bên đầu giường.
Tiếp tục ngồi xuống thiền định.Chẳng biết qua bao lâu, khi Vũ Nương trở về thì trời cũng đã trưa.
Kha Hoàng bị thương không nặng lắm, ăn một vài viên đan dược đã có thể chạy nhảy như khỉ chỉ sau nửa ngày.Sau khi chữa thương cho Kha Hoàng, sắp xếp chỗ ở cho Trần An, nàng ta lại trở về công việc quét tước như mọi hôm.Mà Kha Hoàng được Vũ Nương chăm sóc tận tình thì cảm thấy được quan tâm mà sợ.
Nó hoài nghi Vũ Nương giống hệt như từng làm chuyện gì xấu với nó nên mới ân cần tử tế đến thế.Tiêu Thố và Kha Hoàng được Vũ Nương dặn dò phải trông chừng Trần An, nên hiện tại ở nơi đây chỉ có Vũ Nương và Trầm Tử Thiêng.
Đến gần trưa, khi Vũ Nương bưng hết đồ ăn chuẩn bị sẵn trên bàn cũng chẳng thấy bóng dáng Trầm Tử Thiêng đâu.
Vũ Nương cũng không vội vàng, nàng ta đứng trước phòng Trầm Tử Thiêng, nói nhỏ cho người bên trong vừa đủ nghe thấy.Vũ Nương gọi: “Cô Trầm, tới giờ ăn rồi.”Chẳng có ai trả lời, Vũ Nương tần ngần đứng trước cánh cửa đá, chốc lát sau lại nói tiếp: “Này, cô có làm sao không đấy? Đừng có bỏ bữa nữa.”Bỗng trong phòng vang lên tiếng động, hình như là tiếng một thứ gì đó rơi xuống đất.Vũ Nương không giữ vẻ bình thản nữa, nàng trực tiếp đẩy cửa đi vào.“Cô Trầm?” Vũ Nương gọi, thấy Trầm Tử Thiêng khẽ chau mày chống tay bên mạn giường, thanh kiếm nằm trên mặt đất, nàng ta vội tới đỡ Trầm Tử Thiêng, “Ôi, sao lại như thế này, thiền định không phải lúc sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma đấy.”Trầm Tử Thiêng dựa vào người Vũ Nương, nàng bấy giờ mới mở mắt, nét mặt thoáng mệt mỏi.Vũ Nương bắt mạch, lát sau nói: “Chân khí ổn định, không hề gì cả.
Cô thấy gì trong ảo cảnh à?”Trầm Tử Thiêng đỡ trán: “Ừ, mới thấy sư phụ.
Lão già này nằm dưới đất cũng không yên, mò về làm gì không biết.”Vũ Nương ngập ngừng, Trầm Tử Thiêng nói: “Cô đừng lo lắng...!Lão Quảng Đức nói Phương Vân sắp gặp đại nạn, nếu có thể, đề phòng bất trắc, chúng ta phải sơ tán các chiến thần đi chỗ khác thôi.”Vũ Nương nói: “Thật ra thì sơ tán cũng được, chỉ sợ là trở thành mục tiêu cho mấy đạo sĩ tay mơ.
Chỉ có thể trông cậy vào Trần An kia vậy, ta cũng thử ra được loại bùa mới, tuy rằng không có công hiệu lâu dài, nhưng cầm cự chút cũng được.
Cô khoan lo chuyện này đã, cô nói sư phụ cô tìm về là sao?”Trầm Tử Thiêng rụt tay lại: “Cũng không đáng ngại lắm, lâu lâu trí nhớ ta tốt lên ấy mà.”Vũ Nương “ồ” một tiếng.“À.” Trầm Tử Thiêng ngồi thẳng người dậy, nàng suy tư chốc lát rồi nói, “Ta thấy sư phụ, sau đó ta ngồi thiền nhưng không định được.”Trầm Tử Thiêng vốn dĩ kiên cường, vẻ mặt luôn lãnh cảm, khó lắm mới nghe thấy một câu từ tận đáy lòng rằng nàng đã trải qua những gì.
Bởi vậy, Vũ Nương bỗng có một cảm thụ lạ thường, niềm hân hoan nhỏ nhoi len lỏi trong đáy lòng.Vũ Nương không giỏi an ủi người khác, chẳng biết nghĩ được gì bèn khuyên nàng rằng: “Nếu không rõ điều gì thì tìm đến kẻ đó rồi hỏi thẳng là được.”“Hỏi Trần An ư?” Trầm Tử Thiêng nghi hoặc hỏi, “Nhưng hắn không có liên hệ gì với ta, hắn...”“Là người mà cô đã nhìn thấy ấy.
Kẻ nào mang đến phiền não cho ta, ta đều tìm đến hắn tính sổ.” Vũ Nương nhẹ giọng, nàng ta cúi người nhặt thanh kiếm, rút kiếm ra xem một lượt rồi tra lại vào vỏ, “Ta thấy tên Trần An này có liên hệ mật thiết với cô.
Kiếm khí của hắn… giống như có đôi phần tương đồng với linh khí ở Phương Vân chúng ta.
Ta nghĩ cũng đừng nên đuổi hắn đi vội.”“Hắn là chồng của ta khi ở trong ảo cảnh, là do Quỷ Hấp Tinh hay do thứ gì khác thế?” Trầm Tử Thiêng hỏi, “Ừm, “vợ chồng” là gì thế? Trần An nói là “người trăm năm”, ta gọi là tri kỷ, ở nhân gian gọi là “vợ chồng” à?”Vũ Nương đặt thanh kiếm xuống bên cạnh, nàng thần bí nói: “Vợ chồng giống như cá ở trong nước vậy.”Thật ra bề ngoài Vũ Nương chỉ đang ra vẻ, trong lòng lại thầm cầu xin: “Đừng hỏi ta.
Làm như cái gì ta cũng biết ấy.”Vũ Nương cũng do đi nghe ngóng nhiều nên mới biết câu ví trên, nhân gian thường nói tình nghĩa vợ chồng như cá với nước, không thể sống thiếu nhau, luôn có sự mật thiết với nhau.Trầm Tử Thiêng ít khi hỏi, làm sao Vũ Nương không mượn cơ hội ra vẻ một chút được.Trầm Tử Thiêng yên lặng, nàng cúi đầu, mái tóc đen tuyền của nàng bung xõa, mềm mại trượt xuống.
Nàng đưa tay lên vén tóc, khẽ nói: “Ta đi tìm sư phụ hỏi vậy.”Vũ Nương mỉm cười dõi theo, nhìn bề ngoài ân cần bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang gào thét: “Diệp Lý bây giờ còn mỗi bộ xương, cô đến đó ngửi tro sao!”Cuối cùng, những lời nói cay đắng ấy Vũ Nương nuốt trở lại vào trong, trở thành nội thương.Sau khi dùng bữa trưa, Trầm Tử Thiêng dặn dò Vũ Nương đưa đồ ăn đến chỗ Trần An rồi nàng một mình đi về phía sau hang động, nơi đó có một lối đi chỉ đủ cho một người lọt qua.
Trông hệt như một đường hầm sâu hun hút không thấy đích đến, Trầm Tử Thiêng đốt một ngọn nến, nến cháy một phần ba rồi mới đến một gian phòng có không gian khá rộng rãi, chẳng bày biện gì nhiều, chỉ có một bộ bàn ghế, một ấm trà nhỏ và một ly nhỏ.
Nàng nhẹ nhàng đặt cây nến trên bàn, tiến về phía trước, trong mắt nàng phản chiếu một cỗ quan tài bằng đá.Nơi đây âm u và lạnh lẽo, cũng lâu lắm rồi nàng chưa đến thăm.Nàng ngồi xuống, tựa lưng vào chiếc quan tài, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua lớp y phục, truyền đến da thịt nàng.“Sư phụ.” Hồi lâu sau, Trầm Tử Thiêng khẽ hỏi, “Vũ Nương nói ta đến hỏi ngươi, nhưng ngươi đã chết rồi, làm sao trả lời ta được đây?”Nếu Vũ Nương nghe được, nội thương trong lòng càng nặng hơn.Trầm Tử Thiêng thẫn thờ một hồi rồi ngồi ngay ngắn trở lại, nàng nhắm mắt, đặt tay trên đầu gối.
Không gian yên tĩnh, chẳng có tiếng động nào ngoài tiếng thở nhè nhẹ của nàng, ngọn nến cháy hơn phân nửa, và nàng vẫn đang ngụp lặn trong những dòng cảm xúc ngổn ngang.“Là do thật sự mấy trăm năm không gặp nên ta có thể quên hết về ngươi sao?” Đôi mày ngài của nàng khẽ chau lại.
Nàng nhịn không nổi mà dựa hẳn người vào chiếc quan tài, thở hổn hển.Nàng ôm ngực, cảm thấy nhịp đập quá nhanh, sau khi điều tức một hồi hơi thở mới trở lại nhịp nhàng.
Bỗng nhiên cảm thấy trên mặt lành lạnh, vô thức chạm vào, mắt nàng mở to lộ vẻ kinh ngạc, chẳng biết từ lúc nào mà lệ đã ướt đẫm cả mặt mày...Trầm Tử Thiêng ngồi thẫn thờ suốt mấy canh giờ, trông nàng vừa cô đơn nhỏ bé, lại vừa lạnh nhạt bất cần.
Nàng ngồi yên như vậy rồi thiếp đi.
Để cho nước mắt tự do lăn xuống.Khi tỉnh dậy thì ngọn nến đã nguội tắt, mặt nàng khô ráo tự bao giờ.
Nàng cũng chẳng để ý, đưa tay lấy từ vạt áo ra một cây nến nữa, búng nhẹ tay, một ngọn lửa nhỏ ấm áp chiếu sáng gương mặt nàng.
Trầm Tử Thiêng mò mẫm đứng dậy, dạo quanh một vòng quanh quan tài, thần sắc u ám, có phần tiều tụy.Bỗng nhiên nàng sững lại, chăm chú nhìn vào một góc nhỏ phần đầu của quan tài.
Nàng phủi nhẹ lớp bụi, trông thấy một hàng chữ: “Trong lòng có đạo, chính là tà.
Trong lòng không có đạo, chính là đạo.”Trầm Tử Thiêng nhẩm đọc lại trong đầu, không hiểu sao nàng có cảm giác phải ghi nhớ lấy những dòng chữ này.“Không biết ngươi trông ra sao khi nằm ở trong đó lâu như vậy.” Trầm Tử Thiêng nói chuyện với cỗ quan tài vô tri, “Vừa ngột ngạt, lại chật chội, ngươi có thấy khổ không?”Chẳng ai đáp lại nàng, ngọn nến đằng kia lay lắt, chiếu lên chiếc bóng đổ dài trên mặt đất của nàng.“Trong lòng có đạo, chính là tà.
Trong lòng không có đạo, chính là đạo.” Trầm Tử Thiêng lẩm bẩm.Nàng như nghĩ ra điều gì đó, lập tức đặt cây nến xuống, yên lặng đả toạ.Lúc này nàng điều tức hơi thở, ý muốn “phải định” của nàng hiện lên, nhưng nàng không gạt ý nghĩ ấy đi, mà để mặc nó như vậy.
Định cũng được, không định cũng được.
Nàng yên lặng ngồi đó, hơi thở sâu lắng, đều đặn, ý niệm hiện lên rồi vụt mất.
Cứ như vậy hiện lên hàng trăm ngàn ý niệm mà lâu lắm rồi nàng mới cảm nhận được sự bất tịnh rõ ràng đến thế.Từ sau khi Diệp Lý đi, nàng vốn dễ nhập định, không có nhiều ý niệm, cũng chẳng có nhiều điều để đắn đo.
Nhưng hôm nay, chỉ một vài câu nhắc lại hình bóng của chính Diệp Lý đã khiến tâm nàng bấn loạn.
Bỗng nhiên nàng hoài nghi bản thân nàng từ trước đến nay có thật sự nhập định chưa, hay chỉ là nàng nghĩ như vậy thôi?Những suy nghĩ này cực kỳ đáng sợ.
Nếu sống trên đời, ở trong vọng tưởng mà không biết mình vọng tưởng, trong suy nghĩ mà không biết đang suy nghĩ.
Vậy thì kẻ đó đang sống hay chỉ tồn tại?Ý nghĩ này vừa hiện ra, nàng thẫn thờ một hồi rồi lại lắc đầu, khoé miệng cong nhẹ, thoạt nhìn giống như chua xót.…Cả tháng trời Trần An ở lại đỉnh Phương Vân chữa thương, cũng lâu lắm rồi chẳng có vị khách nào ngụ tại đây lâu như vậy, ít nhất là Trầm Tử Thiêng quên Diệp Lý chứ không hề quên những chuyện khác, khách tới gồm những ai cũng chỉ đếm được trên từng ngón tay.Mà vị khách này cũng chẳng phải dễ chiều cho cam, Trầm Tử Thiêng một ngày ba lần xuống thăm thì bốn lần thấy Trần An kêu nhức mông, eo đau.
Có lúc dường như không nghĩ ra đau ở đâu nữa, vì chỗ nào hắn cũng bịa gần hết, hắn lại dở chứng chê đồ ăn Vũ Nương nấu khiến vết thương của hắn mưng mủ, khúc xương sườn đang gần lành lặn suýt bị lòi ra ngoài.Tiêu Thố và Kha Hoàng đi đến đâu là hỏi thăm tổ tiên cha mẹ của nhau đến đó, sứt đầu mẻ trán, Trần An cà lơ phất phơ, tự cảm thấy bản thân là một kẻ bại hoại đứng nhất nhì thiên hạ, nhưng nhìn hai con súc sinh ấy ngày đêm không ngậm miệng, thượng cẳng chân hạ cẳng tay chẳng ngừng nghỉ, hắn lại thấy còn có loại súc sinh bại hoại hơn, học toàn những thứ ngôn ngữ mà Trầm Tử Thiêng chưa từng thốt qua.
Hắn hoài nghi có phải hắn nên bái lạy hai con súc sinh này cho thôn dân, để bọn họ dâng cúng rượu thịt, có khi lại rất tốt.Vũ Nương nhìn ra Trần An có ác cảm với Tiêu Thố và Kha Hoàng nên ngày nào nàng cũng tận chức trách nấu ăn, khuyên nhủ hai đứa nó nghỉ chuyện tuần núi, những việc nặng nhọc để nàng làm, còn bọn nó chỉ cần ngày đêm trông nom Trần An là được.Lũ súc sinh lười nhác lại tưởng rằng mình được nghỉ ngơi thật, không ngờ Vũ Nương lại đang lợi dụng mình làm cây sào chọc cứt, mà đống cứt Trần An cũng cực kỳ tận hưởng những ngày tháng sứt đầu mẻ trán đến mức bệnh ngày một nặng thêm.Vũ Nương cũng dựng lại vài kết giới nhỏ phía sau núi, tạm thời lũ yêu quái đến đây cũng thưa thớt hẳn, Trầm Tử Thiêng thì một tuần đầu còn thăm Trần An ngày ba lần, nhưng sau khi nhận ra mình có thăm nhiều hơn hắn cũng “đau eo nhức mông”, không có tiến triển nên ngầm đồng tình với Vũ Nương để Tiêu Thố và Kha Hoàng đặc biệt “chăm sóc”.Có lần Tiêu Thố nổi hứng tập phóng phi tiêu ngay ở nơi Trần An “nghỉ bệnh”, nó đòi Vũ Nương làm tấm bia và vài cái phi tiêu nhỏ nhắn.
Nghĩ cũng lạ, lúc trước nó từng nài nỉ nhưng Vũ Nương không đồng ý, bỗng nhiên mấy ngày nay vô tình buột miệng nói muốn học, nàng không nói gì mà đáp ứng luôn.
Vậy là Trần An không những được chăm sóc, mà còn suýt trở thành tấm bia cho Tiêu Thố.Trần An: “Cô thỏ này...!hay là ngươi cùng vị bằng hữu của ngươi tìm một chỗ rộng rãi hơn, không gian thoáng mát, lại vô cùng thoải mái mà luyện tập...”Tiêu Thố cười tươi rói: “Không cần đâu không cần đâu, ta còn phải chăm sóc ngươi mà, tuy là ta rất lười biếng, nhưng thấy ngươi bệnh tật nặng nề, ta cũng không thể vui vẻ một mình được.
Vậy đi, ta chơi ta vui, ngươi nhìn thấy thì ngươi cũng vui thôi.”Trần An: “...”Nói rất hợp lý!Kha Hoàng đứng một bên đắc ý, hiếm khi đồng tình với nó, còn đang định tán thưởng vài câu thì phát hiện bản thân đã “toàn thân bất toại”, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì thấy con thỏ trời đánh kia đặt quả táo trên đầu mình, rồi lạch bạch chạy ra xa, xoay người, tay cầm phi tiêu, mắt nhắm mắt mở chuẩn bị tư thế bắt đầu phóng.Con sói xám lại bị Tiêu Thố lấy cắp mấy lá bùa hỏng của Vũ Nương chơi xấu, nó run rẩy nói: “Ngươi...!ngươi định làm gì?”“Ngươi đoán xem.” Tiêu Thố lắc đầu, cười nói.Kha Hoàng: “Ngươi, ngươi dám phóng, ta nhất định không tha cho ngươi.”Tiêu Thố cười ha ha, quyết định không đáp lời nó nữa.
Nhưng kể ra thì cũng may, bùa của Vũ Nương chẳng biết là cái giống chó má gì, lúc Kha Hoàng la lên thất thanh, chuẩn bị chờ chết thì “bùm” một cái, hóa thành con dơi đầu chó.Trần An: “...”Hắn dứt khoát nằm xuống, thành thật làm một người bệnh nặng, mắt điếc tai ngơ.Vậy là Tiêu Thố phóng ám khí bất thành, không học được phi tiêu mà còn bị “chó dơi” Kha Hoàng rượt quanh núi, làm các bạn hàng xóm không ngủ được, thỉnh thoảng ló đầu ra xem.Đến nửa đêm Kha Hoàng vẫn chưa trở lại nguyên hình, chứa nguyên một bụng dao găm chỉ chực biến Vũ Nương thành cái sàng, nhưng chưa kịp báo thù thì lại bị một con dơi đực to tướng đang đến kỳ phát tình chưa mở linh trí rượt té khói.Cuối cùng Trầm Tử Thiêng vẫn là người đến cứu Kha Hoàng một mạng, con thỏ kia thì cười nhiều tới mức chạy suốt dọc đường bị lá cây quệt vào mồm, mấy cọng còn dắt ngay kẽ răng cũng chẳng hay biết.Tuy Trầm Tử Thiêng rủ lòng thương xót cứu Kha Hoàng, nhưng không hiểu sao mấy ngày sau lại có thái độ hoàn toàn khác biệt, hễ thấy mặt là nàng đã trao cho nó ánh mắt cực kỳ thương xót, thỉnh thoảng còn ân cần không đúng chỗ, bảo nó ngồi ít thôi, đi chậm lại, cũng miễn cho nó đi tuần..