Tứ Nương đi ngang qua một dòng suối nhỏ, nàng đang chán chường vì mấy hôm nay chẳng có thu hoạch gì.
Nàng ngồi bên bờ suối than thở một mình.“Dạo gần đây nam nhân khờ khạo thì dễ ăn, muốn ăn nam nhân tu đạo lại khó quá.”Nghĩ đến đây Tứ Nương cười một mình, mơ tưởng ngày nào đó sẽ bắt được một đạo sĩ trẻ tuổi, khôi ngô tuấn tú.Đang ngồi một mình than thở như vậy thì cách đó không xa bỗng vang lên tiếng động lạ.
Tứ Nương tò mò đi tới, hóa ra ở đó lại có một con cóc to đùng ló cái đầu ra khỏi tán lá.
Tứ Nương giật mình, bị cái sự xấu xí của nó dọa sợ.“Thì ra chỉ là một con cóc.
Ngươi ăn gì mà to vậy?”Con cóc hiển nhiên chẳng trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng trở về ngồi bên suối, lần này không ngồi một mình nữa mà bên cạnh còn có người bạn xấu xí đang nhìn chằm chằm.
Nàng cũng chẳng đoái hoài đến nó.
Đang nghỉ ngơi bỗng bị một con thỏ thu hút ánh nhìn, Tứ Nương bèn giở thói săn mồi theo bản năng, nhanh chóng bắt được nó.
Thế nhưng nàng lại chẳng muốn ăn nữa, khi quay lại bên bờ suối, nàng thấy con cóc vẫn ở nguyên, chẳng đi đâu cả.Nàng tiện tay vứt con thỏ tới chỗ nó, nói: “Cho ngươi, hôm nay ta đây không được vui, chẳng có tâm trạng để ăn.
Ngươi ăn đi, ăn xong thì biến khỏi tầm mắt ta, ôi trời...!ngươi thật là...!xấu xí hết chỗ khen.”Con cóc lè lưỡi đớp con thỏ vào mồm nhanh như chớp.
Nó như thể nghe hiểu lời Tứ Nương, lồm cồm bò đi mất sau lùm cây rậm rạp.Đó là lần gặp đầu tiên giữa con cóc đó và Tứ Nương.
Sau này hai tiểu yêu quái lại gặp nhau, vì vốn dĩ ngọn núi này rất lớn, thế nhưng sở thích của Tứ Nương khi chán nản là rất thích xuống sườn núi, ngồi bên bờ suối ngắm cảnh.
Ai ngờ lại có một người bạn xấu xí đến bên, ban đầu nàng không muốn gặp nó, thế nhưng mỗi lần nàng tới đây than thở, nó đều yên lặng dõi mắt nhìn theo nàng.Một lần Tứ Nương hỏi: “Ngươi không hóa thành người được sao? Nếu ngươi hóa thành một người khôi ngô, có khi ta sẽ thích ngươi.”Ai mà ngờ, chỉ một câu nói của nàng, con cóc đã ôm mộng tương tư.Tứ Nương gọi nó là Văn Cường.
Những ngày tháng về sau, Văn Cường đều có mặt ở bên bờ suối đó như thói quen, thật ra Văn Cường có thể hóa thành người.
Hắn lang bạt khắp nơi, luôn mong muốn tìm được chỗ có thể sống hòa nhã với con người.
Thế nhưng hình người của hắn quá xấu xí, đi đến đâu cũng bị ghét bỏ và xua đuổi.
Hắn buồn rầu lên núi sống, những tưởng sẽ sống trong cô độc, lại tình cờ gặp một Tứ Nương.
Tứ Nương luôn miệng chê hắn xấu xí thế nhưng cho hắn ăn, cũng chẳng ghét bỏ xua đuổi hắn đi thật.
Mà hắn biết, nàng chỉ thích nam nhân khôi ngô tuấn tú, hắn mang nỗi mặc cảm trong lòng, chẳng dám hóa thân thành hình người.Hắn đã sống hơn trăm năm, nhưng bên cạnh chẳng có lấy một người bạn.
Hễ cứ có người đến gần hắn là sinh lòng ghét bỏ.
Cho dù hắn chẳng làm gì bọn họ.Một lần hắn thấy Tứ Nương khóc, nàng đến nói với hắn: “Nam nhân thật không biết nhìn người.
Hôm trước có một nam nhân cực kỳ tuấn tú, hắn là Diệp Lý, hắn đi ngang qua nhà chúng ta, muốn chọn em gái ta làm đệ tử.
Ngươi nghĩ xem, ta là trưởng nữ, vừa xinh đẹp, lại vừa giỏi nhất trong các chị em, vậy mà hắn ngu ngốc, hắn không chọn ta, lại đi chọn đứa em út nhỏ tuổi nhất.
Ta kể ngươi nghe, đứa em ấy của ta còn nhỏ tuổi, lại chẳng ưa ăn thịt, lúc nào cũng chậm chạp, cực kỳ kém thông minh.
Ấy vậy mà hắn không chọn ta.
Thật là có mắt như mù.
Mẹ không cho hắn đưa em ấy đi, thế mà hắn đánh bại được bà ấy, xem ra đạo lực không tầm thường đâu.
Ài, ước gì...!Sao số ta khổ thế này? Cứ hễ làm yêu hồ là bị người ta ghét sao?”Văn Cường chắc chắn chỉ im lặng.Tứ Nương sinh lòng ghen ghét với cô em gái, âu cũng là có lý do.
Nàng ta luôn nghĩ bản thân mình là giỏi giang nhất, lợi hại nhất, câu dẫn được nhiều nam nhân nhất.
Ấy vậy mà có một nam nhân mà nàng ta chẳng bao giờ chạm tới được.
Đó là Diệp Lý.Văn Cường buồn rầu, hắn biết trong lòng Tứ Nương có người khác, nhưng vẫn không thể ngăn nổi lòng mình mà thầm thương trộm nhớ nàng.Một lần, nàng tắm ở con thác nhỏ, Văn Cường hóa thành người, đứng nấp sau lùm cây trộm nhìn.
Tứ Nương phát giác được nhưng nàng không bắt hắn ngay, nàng biết là nam nhân nên cố tình dùng thêm mị lực, vốn dĩ Văn Cường đã si mê nàng, đạo hạnh cũng còn kém, hiển nhiên dễ dàng bị dẫn dắt.Tứ Nương khoác bộ đồ mỏng manh, hờ hững bước lên, nàng dùng giọng nói mị lực, kéo hắn ra khỏi lùm cây.
Khi nhìn thấy hắn, Tứ Nương như bị dọa hết hồn, gương mặt hắn cực kì xấu xí, nổi những mụn đen li ti, xù xì ngay trên da mặt.
Tóc tai chỉ buộc qua loa, ngoài thân hình cao lớn ra, hắn chẳng có một chút đẹp đẽ nào.
Tứ Nương cũng giống với người khác, trong lòng nảy sinh sự ghét bỏ.Nàng tức giận quá, đâm ra hổ thẹn, tưởng là một người khôi ngô, ai ngờ xấu như vậy mà dám xem trộm nàng tắm.
Nàng đánh ngã hắn bằng những chiếc đuôi dài thượt, kì lạ thay, Văn Cường chẳng phản kháng, chỉ cuộn mình lại tránh né.Tứ Nương đánh xong cũng nguôi giận, thấy hắn chẳng nói năng gì, chỉ né tránh nàng, lúc bình tĩnh lại bỗng nhiên cảm thấy khí tức của hắn cực kỳ quen thuộc.
Văn Cường đứng dậy, cúi đầu hổ thẹn, chỉ quay lưng lại với nàng, không dám lộ mặt.Tứ Nương quan sát hắn từ đầu tới chân, nàng đi một vòng xung quanh hắn, hắn liên tục cúi đầu né tránh.
Tứ Nương đứng sững lại, như nghĩ ra gì đó, nàng hỏi.“Cường?”Hắn đứng yên không trả lời, nhưng có lẽ nàng biết sự yên lặng đó chính là minh chứng cho lời nói nàng là đúng.Hắn cứ ngỡ Tứ Nương biết hắn là Văn Cường sẽ không còn muốn gặp hắn nữa, nhưng không ngờ Tứ Nương lại chạy đi nắm tay hắn, bắt hắn xoay mặt lại.Văn Cường biết mình kháng cự không được, đành để cho nàng tùy ý chê cười.
Tứ Nương nhìn kỹ mặt hắn, lại càng cười to hơn.“Ta không ngờ mặt ngươi lại xấu đến thế.” Nàng ranh ma sờ bụng và bờ vai rộng của hắn, “Nhưng thân hình cũng không tồi nha.”“Nàng trêu chọc ta.” Văn Cường buồn rầu nói.Nghe giọng nói của hắn, nàng cười to hơn, tỏ vẻ thích thú.“Không ngờ nha.
Chỉ cần gương mặt ngươi đẹp lên chút nữa, ta sẽ thích ngươi.”Thanh niên cóc cũng có thất tình lục dục khá dồi dào, càng nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng càng thấy si mê.
Văn Cường bị sự yêu nghiệt của nàng câu dẫn, yết hầu chuyển động lên xuống.
Nhưng tất nhiên hắn sẽ chẳng dám chạm vào nàng.Hắn vẫn một lòng với nàng, cho dù nàng không quan tâm đến hắn, chỉ tìm đến hắn lúc nàng chán chường, muốn hàn huyên, muốn kể lể chuyện đau khổ, kể lể những bất công trong tộc yêu hồ nhà nàng.
Nào là mẹ nàng thường tức giận, nào là các chị em trong nhà đều là một lũ ngốc, không mạnh bằng nàng, không kiếm được nhiều nam nhân như nàng.Những lúc như vậy, Văn Cường hóa thân hình người, hắn luôn cách xa nàng một thước, sợ nàng ghét bỏ mà đuổi hắn đi.Ngày tháng dài trôi qua, năm nối năm, tháng nối tháng, một lần nhìn thấy Tứ Nương rơi nước mắt, nói rằng nàng cũng muốn có một người chở che cho nàng, như Diệp Lý che chở tiểu muội của nàng.Văn Cường nghe vậy, rời ngọn núi, xời xa nàng, tìm đường tu đạo.Về sau, hắn nghe nói nếu tu thành tiên sẽ có dung mạo cực kỳ đẹp đẽ.
Nhiều lần Văn Cường nhìn thấy nàng dẫn nam nhân về, vui vẻ với họ, làm những chuyện mà hắn muốn làm với nàng nhất, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Cho nên hắn càng đau khổ vì mong muốn không được như ý nguyện.
Hắn càng giận dữ càng muốn lẩn tránh nàng.
Thế nhưng cho dù Văn Cường có trốn biệt tăm biệt tích, Tứ Nương cũng chẳng mảy may buồn lòng.Hắn lên đường đi tìm đạo sĩ để tu học theo, thế mà lại gặp trúng lão đạo sĩ đang muốn tìm động Hồ yêu để diệt tận gốc.
Động hồ yêu mà Tứ Nương ở cũng cách không xa đỉnh Phương Vân là bao.
Hắn không biết điều này, khi lão đạo sĩ biết hắn tìm đạo để học, còn ở chung với ngọn núi mà Hồ yêu đang trú ngụ.
Lão lợi dụng hắn, dạy cho hắn sai cách, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma.
Tâm ma hắn nổi lên càng mạnh thì dục vọng với Tứ Nương càng mãnh liệt.
Thế nhưng có vẻ sự thiện tâm ở trong hắn luôn ngăn chặn được những lúc hắn muốn hành động sai lệch.Thật ra Tứ Nương cũng nhớ hắn, thế nhưng nàng lẩn tránh nỗi nhớ đó vì chỉ nghĩ rằng do trước đây ngày nào cũng tìm hắn hàn huyên, trở thành thói quen, lúc này chẳng thấy hắn nữa, chỉ là không quen thuộc nữa mà thôi.Cứ như vậy, Tứ Nương chẳng thấu lòng mình, lang thang tìm nam nhân, mua vui hoan lạc, để quên đi một con cóc ngày ngày lắng nghe nàng nói, nàng có đánh có mắng cũng chẳng phản ứng.
Nàng có giận dữ hắn cũng chẳng đi.
Có những ngày đêm, nàng giận lòng tự hỏi, nếu đã không rời đi lâu như vậy, chịu đựng nàng như vậy, tại sao lại chọn ra đi khi nàng từ chối hắn.Văn Cường tu luyện ngày một mạnh hơn, thế nhưng tà niệm cũng lớn dần.
Hắn nghe lời của lão đạo sĩ, đưa lão lên núi, cứ ngỡ lão đạo sĩ sẽ dạy hắn cặn kẽ, lại không chê hắn là con cóc xấu xí, chắc chắn sẽ dạy được cả Tứ Nương.
Hắn mù quáng chẳng nhận ra, hắn đang dẫn hổ về rừng.Khi Tứ Nương nhận ra khí tức quen thuộc của hắn, nàng không dằn nổi sự tức giận vô cớ mà chạy xuống tìm hắn.
Thế nhưng vừa gặp hắn, nàng đã bị lão đạo sĩ đặt bẫy, dùng bùa trấn yểm để giữ chân nàng, nhốt lại.Khi nhìn thấy nàng, lòng ham muốn chiếm đoạt được nàng đã thôi thúc hắn, muốn chạy tới ôm người mà hắn thầm thương trộm nhớ vào lòng.
Nhưng khi thấy lão đạo sĩ nhốt nàng, hắn cũng hận ra lão đã lừa hắn suốt bấy lâu nay, lòng giận dữ uất hận bùng phát.
Hắn đánh không thắng nổi lão.
Tứ Nương nhận ra hắn khổ sở như vậy, cũng vì muốn tu đạo.
Lão đạo sĩ cười nhạo hắn và nàng, lão cười hắn chỉ là một con cóc, vì muốn dung mạo đẹp mà tu tiên.
Thế nhưng súc sinh cũng chỉ là súc sinh.Tứ Nương khi nghe những lời như vậy, như sét đánh ngang tai.Nàng nói với hắn: “Ta không cần ngươi đẹp lên nữa, ngươi trở về với ta được không?”Tâm Văn Cường nhiễu loạn, lạc vào ma đạo, đau khổ cùng cực, chút ý thức còn sót lại là Tứ Nương đang ở trước mặt nhưng chẳng thể chạm tới.
Hắn điên cuồng vùng vẫy khỏi gọng kìm của lão đạo sĩ.Lão đạo sĩ thấy phiền, một đao chém bay đầu hắn.Tứ Nương gào thét đau khổ, nàng bùng phát sự giận dữ, cũng bị tâm ma điều khiển, thế nhưng may thay, vì sự giận dữ đó, nàng giết được lão đạo sĩ lừa lọc.Trước khi chết, lão đạo sĩ vẫn cười nhạo: “Đã là súc sinh, thì đừng mong cầu tu thành đạo.
Ha ha ha...”Tứ Nương xé xác lão thành mảnh vụn.Sau đó nàng ôm xác của Văn Cường, đau đớn mang hắn đi chôn.
Nàng bôn ba tứ phương, tìm được cách thu thập những mảnh tàn hồn.
Suốt mấy trăm năm, cuối cùng giữ được tàn hồn của Văn Cường, thế nhưng thật khó cho hắn, chẳng thể có lại thân thể người mau chóng.
Nàng phải cần thêm thời gian rất lâu.
Cho đến nay, nàng tìm được một lão đạo sĩ biết cách mượn xác hoàn hồn.Nhưng đau đớn thay, lại đụng độ phải Trầm Tử Thiêng, người biểu muội mà nàng từng cực kỳ ghen ghét.
Tuy lúc này nhìn thấy nàng, vui buồn lẫn lộn, thế mà Trầm Tử Thiêng lại muốn dập tắt nốt ngọn lửa hi vọng cuối cùng của nàng.
Văn Cường mượn được xác lão Vương gia, thế nhưng tâm ma còn nặng, trở nên lạnh lùng sát khí, không còn giữ tâm lương thiện như xưa.Hắn lạnh lùng đến mức mỗi lần ôm ấp kề cạnh nàng đều không ngại làm nàng đau.
Tuy vậy, Tứ Nương không hề rời bỏ hắn, nàng biết hắn trở nên như vậy chỉ là bởi vì muốn đáp ứng sự ưa thích vẻ đẹp của nàng, những mong muốn ích kỷ sâu kín trong lòng nàng.Văn Cường ngày đêm giày vò nàng, trầm luân trong bể dục, và lần nữa chết chẳng toàn thây.Buồn thay.
Tiếc cho một tấm lòng từng vì nàng mà bôn ba, tiếc cho một tấm chân tình vì chàng mà nàng phiêu dạt tứ xứ, tất cả chỉ vì muốn ở gần nhau mà chẳng có chướng ngại.Thế nhưng mong cầu vẫn chỉ là lòng tham đơn thuần, kể cả mộng có đẹp đi chăng nữa cũng không có gì khác biệt.
Vì một hy vọng mà đại khai sát giới, trời không dung đất không tha.
Súc sinh mơ mộng hão huyền, một thân làm yêu đã là do tội nghiệt mới thành, thì cái tội nghiệt đó có thể có mong muốn gì tốt đẹp hơn đây?Đã đoạ, phải tẫn!.