Ngàn Năm Luân Hồi


Diệp Lý rất có kinh nghiệm sống đơn độc, bởi vậy cũng biết nên dạy cho nàng những gì.

Trầm Tử Thiêng lên mười tuổi, hắn dạy nàng nấu ăn, ngoài ra còn đọc và tập viết chữ, đáng lẽ ra mỗi ngày nàng không có thời gian rảnh, thế nhưng nàng lựa chọn mấy giờ đồng hồ mà Diệp Lý bắt nàng ngồi thiền để đi giao du, bởi vậy Trầm Tử Thiêng tu luyện đã lâu mà mười ba tuổi mới nhập định.Hắn đứng một bên, rất có dáng vẻ của một tên lười nhác, khoanh tay nhìn nàng trổ tài.

Cuối cùng đứng một lát cũng không kiềm lòng được mà bước tới, đập nhẹ vào tay nàng, hắn “chậc” một tiếng: “Thôi đi vào đi, ta nấu.”“Thế thì còn gì bằng.” Trầm Tử Thiêng cong đuôi chạy ra ngoài, lát sau chạy ngược trở vào.Diệp Lý tưởng nàng quên đồ: “Hử? Muốn lấy...”Trầm Tử thiêng chạy tới, ghé miệng thơm hắn một cái: “Cảm ơn sư phụ.”Diệp Lý chết sững, hóa thành một pho tượng.

Trầm Tử Thiêng không biết hành động của mình thực chất có ý nghĩa gì, nàng hành sự xong là quay gót trở ra, cũng không để ý biểu cảm của Diệp Lý như gặp phải tai họa.Lòng Diệp ý gào thét: “Chết ta rồi!”Quả nhiên các cụ nói cấm có sai, “nam nữ thụ thụ bất thân”, ở gần nhau thể nào cũng có chuyện.

Diệp Lý từng dạy về các bạn động vật trong rừng, đến mùa sẽ tìm bạn đời, sinh con đẻ cái.

Cứ tưởng Trầm Tử Thiêng cộng lời dạy của hắn và chút hiểu biết ở thế gian, trí thông minh của nàng cũng không kém, chắc hẳn có thể tự suy ra quy luật của tự nhiên.Nào ngờ nước đi này, hắn sai rồi.Hắn vô thức sờ má, môi nàng chỉ sượt nhẹ một cái rồi thôi, Diệp Lý tự nhủ mình không được lại gần nữ sắc: “Đúng là hồ ly tinh.”Hai người dùng bữa trong một không khí rất lạ lùng.

Diệp Lý tốt tính rủ thêm Bạch Hổ tới, không chịu ngồi ăn cơm riêng với nàng, Trầm Tử Thiêng lại hơi vô tâm, chỉ biết gắp đồ ăn, hệt như không hề nhận ra sư phụ mình hơi gượng gạo, ăn cũng rất ít.Con hổ nào đó tuy rằng mặt mũi còn non nớt, tuổi đã cao, thế nhưng tâm tính cũng chẳng khác dung mạo là bao, tuy rằng không vô tâm vô phế như Trầm Tử Thiêng, nó hơi nhạy bén với Diệp Lý, bèn lên tiếng: “Ô? Diệp chân nhân thường ngày hay ngâm thơ đâu rồi, sao hôm nay cứ im lặng thế nào ấy nhỉ?”Diệp Lý cười âm trầm, Bạch Hổ không lên tiếng thì thôi, nó vừa mở miệng khiến hắn nhớ đến vụ sáng nay: “Đúng thế, thường ngày tâm trạng ta không đến nỗi nào, chỉ là hôm nay phát hiện đệ tử của ta nằm một chỗ với ngươi, khiến ta ăn không ngon ngủ không yên.”Bạch Hổ cho là không đúng: “Ngươi càng nói càng thấy lạ nha.

Tử Thiêng đi chơi với ta liên quan đếch gì tới ngươi? Ngươi cũng tập quen dần đi, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt hả?”“Lạt mềm buộc chặt là cái gì? Giống món ăn vậy, bánh chưng à?” Trầm Tử Thiêng chen lời.“Không phải, cái này không ăn được.” Diệp Lý quay sang nói với Bạch Hổ, “Ngươi nói vậy là ý gì?”“Không ngờ Trầm Tử Thiêng là hồ ly mà đầu óc giống chim sẻ, ngươi là Thần mà lại có não là cáo già.

Mấy cái chiêu này ta lạ gì nữa? Mấy năm gần đây ngươi chẳng quan tâm đệ tử chu đáo, thế mà cứ hễ đệ tử chạy đi mất là suy bụng ta ra bụng người, sợ người ta ăn thịt mất đệ tử của ngươi.” Bạch Hổ thản nhiên nói.“Sư phụ quan tâm ta mà.” Trầm Tử Thiêng nói, nàng ăn xong xuôi, ngồi dựa lưng nghỉ ngơi.“Cô bị lừa rồi đấy.” Bạch Hổ lắc ngón trỏ, “Hắn định bỏ cô lại rồi đi, nhưng mà nếu cô bỏ hắn thì hắn lại...!ưm...”Diệp Lý nhét một đống rau và nấm vào mồm Bạch Hổ.

Trầm Tử Thiêng tin là thật, chất vất hắn: “Sư phụ, sư phụ định bỏ đi à?”“Đừng nghe nó nói tào lao.” Diệp Lý nghiêm chỉnh nói, “Dù sao thì con cũng lớn rồi, sư phụ không thể ngày ngày ở bên được.”“Sao lại không được?” Trầm Tử Thiêng thắc mắc, “Ta lớn chứ có phải ta chết đâu.”Diệp Lý: “...”Nghe cũng có lý mới hay chứ!Bạch Hổ vỗ đùi, Trầm Tử Thiêng giật mình: “Làm sao thế?”Chỉ nghe Bạch Hổ nói: “Chắc hắn hắn đã làm chuyện thất đức, sợ ở cùng cô lâu ngày sẽ bị phát hiện, giấu diếm tội ác muốn chuồn lẹ!”Mấy lời được thốt ra từ lời của một con cọp suốt ngày ăn no rửng mỡ chờ ngày già đi chắc hẳn không thể nào nghe lọt tai được.

Thế mà Trầm Tử Thiêng lại nói: “Người không làm chuyện khuất tất, chắc chắn sẽ không sợ hãi gì cả.

Người như sư phụ ngay cả sinh ly tử biệt cũng chẳng màng thì làm được chuyện khuất tất gì?”Đúng là không uổng công một tay hắn nuôi nấng, bỗng nhiên hắn cảm thấy suốt một đời chỉ có Trầm Tử Thiêng luôn tin tưởng hắn tuyệt đối, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng thế.Sau đó Trầm Tử Thiêng lại nói tiếp: “Cho nên nếu có làm chuyện khuất tất cũng không sợ ai phát hiện đâu, không khéo còn công khai ấy chứ.”Diệp Lý gõ đầu Trầm Tử Thiêng một cái: “Khi sư diệt tổ! Lớn rồi nên không xem sư phụ ra gì nữa.”Buổi chiều mùa hạ không khí mát rượi, quanh năm không hề có nắng gắt, Trầm Tử Thiêng định gọi Diệp Lý đi hóng gió, nhưng từ khi ăn cơm xong đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

Nàng đành rủ các chiến thần nằm dài trên bãi cỏ gần Thác Tiên, bên tai là tiếng nước chảy, gió đẩy cành cây đu đưa, lá rơi xào xạc.

Cả đám cùng lăn lộn, chơi đùa với nhau quên cả ăn, Trầm Tử Thiêng chơi mệt rồi thì nằm ngủ thiếp đi, đến chiều thì trời đổ cơn mưa bất chợt, cả bọn giống như chạy giặc, cuống cuồng đi tìm chỗ trú.Diệp Lý ăn xong liền chạy trốn mất tăm.

Hắn lui về một góc trong gian phòng nhỏ, vắt chân tĩnh tọa.

Thế nhưng lúc này hắn lại nhập định một cách khó khăn, trong đầu là mùi tóc của Trầm Tử Thiêng, do suốt ngày chạy nhảy giữa rừng cây rừng hoa, thế nên mùi thơm thoang thoảng hơi hỗn tạp, nhưng lại khó quên.

Hắn hít sâu vài hơi, tâm phiền ý loạn, hắn thở dài một hơi.Từ sau khi Thanh Trúc thay hắn độ kiếp, thời gian chuyển kiếp thành Trầm Tử Thiêng lâu hơn hắn tưởng, mất cũng khoảng hơn năm chục năm.

Có một quãng thời gian hắn tránh né, không muốn nhớ lại.

Năm mươi năm chờ đợi ấy, giấc ngủ của hắn chập chờn, không đêm nào được sâu giấc, người trong mộng như sống lại giữa đời, hắn sợ nhắm mắt lại sẽ thấy Thanh Trúc tự cầm kiếm tự đâm vào ngực.

Thanh Trúc chưa bao giờ trách móc hắn trong mơ, cũng không nói gì nhiều, chỉ là thân xác nàng không được trọn vẹn cho lắm.Lưu lạc giữa rày đây mai đó, hắn đi ngủ cũng cầm kiếm, trong tay luôn nắm chặt miếng ngọc bội màu xanh có hình thù kỳ quái ấy.

Giống như có cảm giác nắm lấy nó, hắn sẽ ngủ bình yên hơn.Hai mắt hắn nhắm nghiền, một số hình ảnh vụn vặt hiện lên, lúc thì thấy gương mặt Trầm Tử Thiêng, lúc thì nàng vấn tóc, tay cầm kiếm, mắt sáng rực, vẫy tay chào hắn.

Khi thì thấy nàng ngây ngô hỏi hắn vì sao lại đặt tên cho con mèo màu xanh là “Bạch Miêu”.

Hắn còn thấy giấc mộng mà hắn từ nằm mơ, rất nhanh, chỉ thoáng qua mà thôi, hình bóng nàng ẩn hiện trong lớp sương mờ bên Thác Tiên, Diệp Lý ép nàng bên tảng đá, mặt kề sát.Hắn mở bừng mắt, bỗng nhiên đỡ trán: “Chậc, nàng không phải Thanh Trúc, là đệ tử ta nuôi.

Diệp Lý, ngươi là đồ khốn nạn.”Diệp Lý tự mắng mình khốn nạn bị Trầm Tử Thiêng chạy xồng xộc vào lôi ra ngoài: “Sư phụ, ngoài kia có thứ lạ lắm, ở trên bầu trời ấy.”Diệp Lý gạt hết suy nghĩ: “Đi từ từ thôi.”Hắn vừa chạy theo vừa nhắc nhở: “Đừng chạy nhanh quá, lần sau phải gọi ta một tiếng mới được vào.”Thấy thái độ ngạc nhiên của nàng, hắn cứ tưởng là chuyện gì đó ghê gớm lắm, nào ngờ là cầu vồng.

Từ phía chân trời bên này kéo dài đến cuối dải mây bên kia, màu sắc cầu vồng tươi rói vắt ngang trời như một dải lụa.

Trầm Tử Thiêng nói: “Đỉnh Phương Vân ít khi xuất hiện cầu vồng, sư phụ, cầu vồng từ đâu mà có vậy?”Chút phiền muộn của hắn treo lên cao giờ này cũng hạ xuống, bị gương mặt sáng ngời của nàng làm phân tâm, lát sau mới nhớ ra nên trả lời nàng, hắn nói huỵch toẹt: “Sư phụ cũng đâu phải thần thánh gì, cái này con đi hỏi đám Vẹt ấy, bọn họ là bạn của mây trời, hiểu rõ hơn ta.”“Ồ? Hay là ta đoán thử xem.”“Xin phép được lắng nghe.” Diệp Lý nghiêng tai.“Mỗi lần có nắng gắt, đột nhiên lại có cơn mưa bất chợt rơi xuống, không lớn lắm.

Ừm...!Lần trước sư phụ tắm ở Thác Tiên vào trời mưa ấy, ta cũng thấy, thế nhưng chỉ có mưa thôi thì lại chẳng xuất hiện cầu vồng.”Diệp Lý gật đầu, sau đó sững người, chú ý đến một chỗ nào đó không đúng lắm: “Trầm Tử Thiêng, con dám đi xem trộm ta tắm?”Trầm Tử Thiêng tỉnh bơ: “Ta đứng trên cao nhìn thấy mà, đâu có nhìn lén.”Tay Diệp Lý run lên, hắn khó khăn nói: “Không được, cái chuyện này...!tuyệt đối đừng lặp lại lần nữa.”“Sư phụ ghét ta thật rồi.” Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ.Lọn tóc nàng bị gió thổi tung, đã dài đến đầu gối, Bạch Hổ từng hỏi nàng để vậy không bất tiện hay sao, nàng lại khá thích mái tóc của mình, Diệp Lý cũng không can dự, để cho nàng tùy ý.

Nàng bỗng nhiên sáp lại gần hắn, nói: “Bạch Hổ nói sư phụ không quan tâm ta nữa.

Ta thấy cũng đúng, sư phụ nhìn này, ta cao đến vai người rồi.”Diệp Lý còn gơi gượng gạo, thấy nàng ghé tới, vô thức quay đầu đi: “Con trách ta đó hả? Cao hay không cao thì liên quan gì tới chuyện sư phụ quan tâm con hay không.”“Có chứ.” Nàng đáp ngay, “Sư phụ à, mấy đêm nay ta gặp ác mộng.”Diệp Lý sửng sốt, vội trở tay nắm cổ tay nàng, hắn sờ mạch một hồi rồi nói: “Chân khí không bị loạn động, hay là dạo này con không chịu tu luyện, công phu giảm sút rồi?”“Không phải.” Nàng nói, “Ta mơ thấy sư phụ.”Diệp Lý: “...”Ác mộng của nàng đây sao?Diệp Lý hơi bực mình, hắn đã làm gì mà trở thành ác mộng của người ta vậy.

Mấy năm nay hắn và nàng không còn như hình với bóng là vì một lí do khó nói.

Thế nhưng Diệp Lý lại âm thầm theo dõi từ xa.

Hắn thầm nghĩ, hay là nàng phát hiện ra hắn thường lén dán bùa truy tung lên người nàng?Diệp Lý đẩy trán nàng một cái: “Cũng sắp bước qua tuổi mười chín, làm thiếu nữ rồi còn bày trò với ta.

Dám xem sư phụ là ác mộng, mười chín tuổi hay là mười chín lá gan hả?”Trầm Tử Thiêng hơi bực bội, gạt tay hắn ta rồi phi thân bay ra xa.

Diệp Lý chẳng biết nàng lại giận cái gì, vội chạy theo.

Hắn nghĩ thầm: “Chiều riết rồi quen thân mất.”Trầm Tử Thiêng thông thuộc hơn đường nẻo trong rừng, lôi Bạch Hổ đang ngửa bụng nằm ngủ dậy, chạy thẳng một mạch xuống núi.

Diệp Lý bị cắt đuôi, nàng làm vậy chắc chắn không phải vì muốn được dỗ dành, mà thật sự không muốn hắn đi theo.

Hắn quá hiểu rõ Trầm Tử Thiêng, cô gái này không có thói quen đổ thừa cơn giận, lần nào giận quá sẽ đóng cửa, tránh cho lửa giận bén mồi, đốt cháy sang người không liên quan.

Kể cả hắn.Hắn đi dỗ dành cũng chỉ là chuyện làm sau cùng, an ủi muộn màng mà thôi, lúc nàng mở cửa gặp hắn là khi ấy tâm trạng của nàng đã phơi phới như hoa tươi, tinh thần cao như mặt trời ban trưa.Ở một khía cạnh nào đó, Trầm Tử Thiêng lười biếng học hành, thế nhưng lại chưa bao giờ để cho giận quá mất khôn.

Nàng giận thì giận đó, sẽ có lúc mở miệng nói đôi ba câu với Diệp Lý, cùng lắm cũng chỉ là “sư phụ thay đổi rồi”, “sư phụ đừng bắt nạt ta nữa”.

Diệp Lý thầm hồi tưởng lại, cảm thấy cơn giận của Trầm Tử Thiêng cũng chỉ như mèo con vậy, giận chủ bỏ bữa.Hắn bèn cân nhắc xem có nên đi theo hay không, trong lòng hắn cực kỳ cồn cào, suy nghĩ chẳng biết vì sao cứ đẩy đi xa, nhớ đến cái thơm ban sáng.

Hắn đành hóa thân thành một con chim sẻ, bay xuống chân núi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui