Nơi Trần An tan xương nát thịt mọc lên một bông hoa.
Trông thì hơi giống hoa Tuyết Linh, thế nhưng nhờ hấp thụ linh khí dồi dào của đỉnh Phương Vân, hoa nở to gấp mấy lần, phần nhụy hoa bị đóng lại, chỉ có mấy cánh cánh mảnh và lơ thơ chĩa ra ngoài.Trầm Tử Thiêng một tháng ba mươi ngày túc trực bên cạnh bông hoa ấy, vì nàng nhìn thấy một tia sinh khí mạnh mẽ đang cuồn cuộn chảy bên trong đóa hoa.Bạch Hổ nói: “Ôi giời, ngay chính mắt ta thấy hắn bị chia năm xẻ bảy, sét đánh mấy bận, xác thân nát vụn rồi, cô có đau buồn nhưng cũng phải tỉnh táo chứ.”Nàng không đáp lời nó, chỉ lẳng lặng ngồi một bên.
Đóa hoa này cao bằng một người trưởng thành, lớn tới mức có thể nhét nàng trong đó, Trầm Tử Thiêng tin tưởng, Trần An chưa chết.Nàng thủ thỉ: “Bánh phu thê ta cũng ăn hết rồi, rượu giao bôi uống rồi, còn cái gì nữa đâu.
Ngươi trở về chưa được bao lâu lại đòi đi, nếu có đi thật, cũng tới báo mộng ta một tiếng, để ta biết ngươi đi đầu thai ở đâu, ta lại mang ngươi về.”Tự do giữa sinh tử, Trầm Tử Thiêng không khóc lóc không kêu ca, nàng chắc nịch một điều, bất kỳ giá nào cũng sẽ gặp lại hắn.
Kiếp này không thành thì kiếp sau.
Kiếp này hắn làm sư phụ nàng, làm chồng nàng, thế thì kiếp sau cũng phải làm cho trọn vẹn trách nhiệm.“Chức sư phụ đã thành, còn chức kia thì chưa.
Ngươi dám đi xem, ta nhất định lôi ngươi về cho bằng được.”Trầm Tử Thiêng đốt bùa triệu hoán Hắc Bạch Vô Thường, hai người hiện thân, Trầm Tử Thiêng chắp tay chào, chưa kịp hỏi đã nghe thấy hai người kia cướp lời: “Cô Trầm à, đây là lần thứ bao nhiêu cô gọi chúng tôi rồi, tên của Diệp Lý hay Trần An đều không xuất hiện trong sổ sinh tử, nếu có kẻ làm Thần như hắn đi đầu thai, hẳn là chúng tôi rõ hơn ai hết chứ.
Hắn còn sống, chưa chết được.”Trầm Tử Thiêng gật đầu: “Được, mai gặp lại.”Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, thở dài một tiếng rồi biến mất.“Mỗi ngày làm phiền người ta vậy chưa đủ à?” Bạch Hổ hỏi.“Chưa.” Nàng thản nhiên đáp, “Làm sao?”Bạch Hổ: “Tính cách cũng chẳng khác hắn là bao luôn.”Trầm Tử Thiêng nghe vậy lại mỉm cười hài lòng: “Chứ không thì ta nên giống ai?”Bạch Hổ lắc đầu rồi chạy biến.Ngày nối ngày qua, cuối cùng đóa hoa kia cũng nở.
Thế nhưng lại nở ra một quả trứng.Trầm Tử Thiêng: “...”Không lẽ do nàng thiếu kiến thức, hoa còn có thể đẻ ra trứng giống chim à?Bạch Hổ thèm rỏ dãi, chạy lẽo đeo sau nàng như cái đuôi: “Muốn biết là con gì thì đập ra là biết ấy mà, để ta đi sắm cái chảo mới.”Trầm Tử Thiêng không nói câu nào, đá nó lăn xuống chân núi, để nó chơi với Vũ Nương.Tên ma đầu nay chẳng biết lấy đâu ra một cái tên mới, gọi là Trường Lê, gã thấy Trầm Tử Thiêng lúc nào cũng nhắm mắt, nhưng đi đứng chẳng có vấn đề gì, cứ tò mò theo hỏi: “Cô kỳ lạ thế, không có mắt vẫn nhìn được à?”Nàng gật đầu đáp: “Nhìn được, có thể thấy được cả tim gan ngươi.”Gã “ồ” lên, Vũ Nương nghe vậy thì lùi lại một bước, chẳng dám lại gần Trầm Tử Thiêng, đứng khép nép một bên, vô thức kéo quần áo lại cho ngay ngắn.
Bạch Hổ hiểu hắn nghĩ gì, bèn nói: “Đầu óc ngươi nhét cái gì thế?”Trường Lê quan sát quả trứng, xoa cằm nói: “Thế cô không nhìn được bên trong là con gì à? Hay là đập ra rán đi, để ta đi tìm chảo.”Lát sau, cả ba tên nam nhân bị Trầm Tử Thiêng tống khứ đi hết.Trường Lê cảm thán: “Nữ nhân còn đáng sợ hơn cả hổ, đến Bạch Hổ còn biết nói đạo lý, cô Trầm chẳng thèm mở miệng, động thủ luôn.”Vũ Nương hừ lạnh: “Còn không phải tại ngươi bép xép à?”Bạch Hổ nhận ra mùi khét trong không khí, ba chân bốn cẳng tìm chỗ trú.Quả nhiên, lát sau trên bầu trời có hai luồng chân khí đối địch nhau, tạo nên những chấn động lớn dưới chân núi, chim thú đều trốn đi hết, còn Sơn Thần cứ mải miết cổ vũ: “Vũ Nương cố lên, phải đập bẹp hắn.”Trường Lê và Vũ Nương so chiêu trên không trung, hầu như chẳng có ngày nào được yên bình.
Trường Lê chê: “Thần Long mà yếu xìu vậy.”Vũ Nương nheo mắt: “Đối với ngươi thế nào mới là mạnh?”Trường Lê: “Cũng phải như tên khổng lồ lần trước ấy, đập bẹp ta, ít ra cũng phải giã cho ra bã mới được chứ.”Vũ Nương: “...”Hình như những gã này toàn có sở thích được đánh đập.Vào một ngày đẹp trời, Trầm Tử Thiêng ngày đêm ôm quả trứng bên mình, hôm ấy quả trứng cuối cùng cũng nứt ra.
Trầm Tử Thiêng hồi hộp nhìn xem có gì bên trong, một bàn tay bụ bẫm ra trước, hình như đứa bé này hơi quậy phá, mất kiên nhẫn xé vỏ trứng, đạp quẫy lung tung.Nàng đành nhẹ giọng thủ thỉ: “Ta giúp ngươi.”Nhưng đứa trẻ này hành động nhanh hơn lời nói của nàng, hệt như phá vỡ gông xiềng, hì hục một hồi, quả trứng vỡ tan tành.Đúng là một đứa bé rất bụ bẫm, thấy nàng liền sáng mắt ra, cười hề hề.
Trông tinh anh và cao lớn như đứa trẻ bốn tuổi khỏe mạnh, da dẻ trắng trẻo, môi hồng răng trắng.Nhưng lại không biết nói.Trầm Tử Thiêng mặc đồ đàng hoàng cho nó rồi bế ra ngoài, tứ chi đứa trẻ bám lấy nàng như đỉa, dòm mặt nàng lom lom, nước miếng chảy ra cả áo.Nàng đành phải sắm cho nó cái khăn tay, không nghĩ rằng chồng mình còn chưa về, mà mình đã phải trông trẻ rồi.Đứa trẻ vừa xuất hiện, toàn bộ muông thú trên đỉnh Phương Vân đều cảm nhận được nguồn sinh lực dồi dào, chính nàng cũng phải giật mình, chân khí này thậm chí còn cường đại hơn cả Trần An.Muông thú kéo thành bầy đàn lên xem, bu kín cả cửa sơn động, đến Trường Lê cũng phải ngừng chiến, rủ Vũ Nương lên xem rốt cuộc là kẻ nào mà lại thôi động được linh khí đỉnh Phương Vân, chấn động cả những con vật nằm sâu dưới đất dày lên thế này.Rắn rết giun trùn gì cũng chui ra cả, thậm chí một số loài cấp thấp quá sợ hãi, đầu ong lên, ba chân bốn cẳng chạy trốn đi hết.Trường Lê: “Cho ta bế thử đi.”Trầm Tử Thiêng đưa đứa bé ra.Đứa bé: “E e e...”Mặt nó đang sáng ngời, thấy Trường Lê chạy tới liền trề môi, bày ra vẻ ghét bỏ.Trường Lê la lên: “Ê, sao ta thấy nó khôn hơn ta vậy, háo sắc ghê.
Chắc chắn nó là đứa háo sắc.”Đứa trẻ quay trở về đòi ôm cổ Trầm Tử Thiêng, nàng đành nói: “Một đứa trẻ thì háo cái gì? Ngươi đừng bơm bậy bạ vào đầu nó.”Đứa bé hít cổ nàng, mặt phè phỡn: “Hè hè hè...”Vũ Nương cũng sáp lại, sờ cằm suy tư chốc lát rồi nói: “Ta cũng thấy hắn nói đúng, thử đưa ta bế xem.”Trầm Tử Thiêng vừa đưa ra thì đứa bé đã quẫy đạp lung tung, phun nước miếng phì phì vào mặt Vũ Nương.Vũ Nương vuốt mặt, lùi lại nói: “Thôi, ta thấy cô Trầm đành vất vả trông giữ nó rồi.”Đứa bé gào lên, giống như muốn chiến đấu với Vũ Nương vậy: “É é é!”Trầm Tử Thiêng dỗ dành: “Được rồi, ngoan nào, nếu không ta cũng không ẵm ngươi được nữa, ngươi cũng nặng chứ không nhẹ đâu.”Đứa bé nghe hiểu tiếng người, bèn thành thật ngồi yên lại.
Nàng xốc lại quần áo cho nó, bây giờ mới phát hiện trước ngực nó có một vết bớt mờ mờ, hình như là một pháp trận, nhưng cũng chẳng thấy giống lắm.
Nàng nheo mắt suy tư, lát sau mới nói: “Trần An, cái hình này chính là miếng ngọc mà ngươi luôn đeo trên cổ đúng không?”Đứa bé mở to mắt, chớp chớp vài cái.Trầm Tử Thiêng với nó nhìn nhau một hồi lâu, nó không nói, nàng cũng chẳng biết đang trông chờ cái gì.Trường Lê xen vào: “Thôi, cứ từ từ rồi sẽ biết, thật sự là ta cũng nghi ngờ hắn là Trần An lắm.”Vũ Nương nghe vậy, liền nghiêng đầu suy tư, hình như cũng cân nhắc điều mà Trường Lê vừa mới nói.Trầm Tử Thiêng thở dài, đứa bé cười khúc khích, vùi đầu vào lòng nàng.
Trường Lê và Vũ Nương nhìn nhau, có cùng một suy nghĩ: “Thằng nhóc này rõ ràng là đứa háo sắc.”Trong lòng nàng còn chưa vơi nỗi nhớ, nay đành phải phân một chút tâm tư đi chăm nom một đứa trẻ từ trên trời rơi xuống.
Nó không biết nói, Trầm Tử Thiêng cũng chẳng có cách nào biết được đó có phải Trần An hay không.Đứa trẻ này ăn uống không bình thường, bát đũa đưa vào tay nó đều bị bóp nát, có vẻ nguồn linh khí trong người nó chưa thể khống chế được.
Trầm Tử Thiêng cũng rất kiên nhẫn, dịu dàng như một người mẹ mẫu mực, mớm từng thìa cho nó.
Đứa trẻ thích chí cứ bám nàng suốt, vừa thả tay ra là há miệng khóc thét.Mà nó khóc thét bình thường không nói, hễ khóc là âm thanh ấy chói chang như kim đâm xuyên màng nhĩ.
Có lần Bạch Hổ giật nó khỏi tay nàng, Trầm Tử Thiêng chưa kịp ra tay, Bạch Hổ đã bị nhổ mấy cọng râu bên mép, há miệng thét vào tai nó, hại Bạch Hổ ta đi xiêu xiêu vẹo vẹo suốt mấy ngày trời.Đêm ngủ cũng phải ôm nó trong ngực, đứa trẻ này có khi thì ngủ ngày, đêm lại mở mắt thao láo, nhìn Trầm Tử Thiêng cả buổi trời.Nàng đành dỗ dành: “Ngủ đi, ngươi khóc nháo cả ngày rồi không mệt hả?”Đứa bé: “Ê ê a...”Nó với tay lên, kéo mặt nàng lại gần, Trầm Tử Thiêng còn tưởng nó làm gì, hóa ra là hôn chụt một cái lên má nàng.
Trầm Tử Thiêng khựng lại, nàng vuốt má nó, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là Trần An đúng không?”“Ê ê a ê.”“Nếu đúng, làm lại lần nữa.”Đứa trẻ vui vẻ kéo nàng lại, thơm bên má bên kia.Trầm Tử Thiêng cuối cùng cũng nở nụ cười: “À, vậy là ngươi nuôi ta lớn, bây giờ ta cũng phải đáp lễ nhỉ?”Đứa bé rướn người hôn lên mắt nàng: “Ầu.”Nàng giật mình: “Ngươi nói được kìa.”Đứa bé ngẩn ra, hôn lên môi nàng một cái, Trầm Tử Thiêng đứng hình.Đứa bé: “Ừ ừ, thơm.”Trầm Tử Thiêng: “...”Tình cảnh gì đây? Người bình thường lớn lên bằng ăn cơm, riêng nó thì lớn lên bằng ôm hôn thắm thiết à?Trầm Tử Thiêng hỏi lại: “Trần An?”Đứa bé: “Ừ.”Nàng vùng dậy, quan sát nó từ trên xuống dưới, rõ ràng đây là máu thịt bình thường, nàng dùng nhãn thần dò xét một phen, trong người đứa trẻ này cuồn cuồn sinh lực như biển sâu, không thể đo lường, nhưng có vẻ như vừa mới sinh ra, khó có thể khống chế được nguồn linh lực nên chẳng thể biến trở lại được.Mong là nàng đoán đúng.Đứa bé vươn tay: “Ôm ôm.”Trầm Tử Thiêng vừa mừng vừa tủi, nắm tay nó: “Ôm con khỉ, ngươi chẳng thay đổi gì cả.”“Ôm ta!”“Ngươi cậy ta không dám làm gì ngươi nên ra lệnh cho ta đấy à?” Trầm Tử Thiêng nói vậy, nhưng cũng không đành lòng để nó khóc, ôm nó vào lòng, “Lớn lên đi, ta chán ôm ngươi lắm, chẳng làm được cái gì cả.”Đứa bé rưng rưng, thơm vài cái liên tiếp rồi nói: “Sao lại ghét ta?”Trầm Tử Thiêng giật mình như gặp quỷ, không lẽ bây giờ muốn hắn lớn, cả ngày cả đêm nàng phải ẵm đứa trẻ cả ngày chẳng làm gì ngoài ôm nhau sao? Người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng và đứa trẻ ấy là hai mẹ con thật.Nàng đột nhiên nói: “Ta cảm thấy ngươi như vậy cũng được, đỡ đi phá phách lung tung.
Ngươi lớn rồi thì phiền phức lắm.”Thế là mặc kệ đứa bé, nhốt nó ở bên ngoài, nàng đóng cửa đi ngủ.Đứa bé khóc hu hu, lần này không dám thét lớn, chỉ dám tủi thân để nước mắt rơi giàn giụa.Đúng như Trầm Tử Thiêng đoán, nó đúng là Trần An.
Bây giờ hắn còn nghĩ được, nhưng không nói được, khi hắn phát hiện kề cạnh Trầm Tử Thiêng là có thể lớn lên, chính là khi lần đầu mở mắt, hắn chẳng nhớ gì cả.Được nàng ôm, ký ức ùa về, đau đớn quá mức khiến hắn khóc thét, dù sao thì một đứa trẻ vẫn rất mẫn cảm, không thể giống như cũ, trầm tĩnh thản nhiên được.
Nhưng nếu nàng thật sự không muốn lại gần hắn, thế thì nguy rồi.Phải tìm cách khác mới được.Vậy là nhân lúc Trầm Tử Thiêng ngủ bên trong, Trần An ba chân bốn cẳng trèo ra ngoài, lăn lông lốc trên đất.
Một lần mất tích này vỏn vẹn đúng hai tuần.
Hại Trầm Tử Thiêng lo sốt vó, lật tung cả đỉnh Phương Vân lên cũng không thấy đâu.Bạch Hổ nói: “Hay là hắn hóa người lớn rồi, chạy đi chơi đấy.”Trầm Tử Thiêng cười nhẹ: “Nếu đã vậy, cho hắn ở ngoài luôn đi, kẻ nào dám để hắn vào, ta vặt lông kẻ đó.”Bạch Hổ: “...”Hình như càng ngày tam quan Trầm Tử Thiêng càng giống với Trần An trước kia.Biết Trần An trở về, tâm tình nàng buông lỏng, thế nhưng một mặt khác lại thấy không an tâm, dù sao thì hắn vẫn còn là một đứa trẻ.Thật ra Trần An giận lắm, nhưng cũng nhớ nàng, mà lại ngại trở về, vì hắn lúc này đã bị Phú Mai chộp đi rồi.
Hắn rót linh lực dồi dào của mình vẽ một truyền tống trận nho nhỏ, chạy đến chỗ Phú Mai ở.
Ban đầu giao tiếp có chút khó khăn, nhưng Trần An còn nhớ cách viết chữ.Trần An: “Không biến lại được.”Phú Mai xoa cằm: “Lạ vậy, ta chưa thấy trường hợp này bao giờ.”Trần An: “Mau giúp ta trở lại.”Phú Mai xoa cằm, cười gian: “Hê hê, nhớ vợ phỏng? Mặc xác ngươi, tự tìm cách đi.”Dứt lời, Phú Mai chắp tay, miệng huýt sáo, sắp bỏ đi thật.
Trần An lạch bạch chạy theo, cuống cả lên: “A a ê.”“Gọi ông nội đi.” Phú Mai cười nói, “Không biết chừng sẽ giúp ngươi đó.”Trần An: “Ông nội.”“Không phải viết, đọc.”Trần An: “Vợ không ở đây, không đọc được.”Phú Mai kinh ngạc: “Ngươi phụ thuộc vào vợ ngươi quá đấy, thôi được rồi, qua đây.”Hắn dẫn Trần An vào một căn buồng nhỏ, nơi đây toàn là sách vở ghi chép những phương thuốc, có ngăn thì ghi lại các loại pháp trận từ dễ đến khó.
Có vẻ Phú Mai cũng là kẻ biết chút ít về hội họa, nghiên mực chưa khô, một bức tranh rồng bay phượng múa còn trải trên bàn đang vẽ dở.Trần An cậy làm trẻ con, ngồi một chỗ chờ Phú Mai ra.Phú bang chủ tìm hồi lâu, cuối cùng lấy ra một cuốn sách cổ, hắn vừa đi vừa đọc cho Trần An nghe: “Cải tử hoàn sinh bằng hoa Tuyết Linh, đúng là có thật.
Cổ nhân nói khi linh lực quá dồi dào, xác phàm nhục thể có thể sẽ có chỗ mắc kẹt, nếu không sẽ bị nổ banh xác.
Để trở về được bình thường cần phải thiểu dục tri túc, ít gần nữ sắc hoặc nam sắc, tuyệt đối nghiêm túc thiền hành để đào thải bớt những thứ không nên có, để linh lực được lưu thông.
Ba ngày ba đêm, có thể trở về như cũ.
Ta nói chứ Trần An à, ngươi có nhớ vợ đến mấy cũng không về được rồi.”Trần An buồn hiu: “Đành vậy thôi, còn hơn để em ấy chờ mãi.”Phú Mai gật đầu: “Không ngờ ngươi cũng có đạo đức ghê.”Trần An: “Thần kinh.”Phú Mai: “Ờ.”Ba ngày sau, Trần An nguyên vẹn trở ra, thậm chí còn sáng láng hơn trước kia, đi đứng cũng rất có khí chất, rặt một vẻ bịp bợm.
Cái mặt này ra đường chỉ cần dùng miệng cũng lừa được người ta.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, vừa mở cửa là truyền tống trở về.Phú Mai: “Đến cảm ơn cũng không nói, súc sinh!”Vừa đặt chân vào phòng đã không thấy Trầm Tử Thiêng đâu.
Bạch Hổ kinh ngạc hỏi: “Chà, không ngờ còn sống nhăn răng thật này.”Không muốn nhiều lời, hắn sốt sắng hỏi: “Trầm Tử Thiêng đâu?”Bạch Hổ: “Sau lưng ngươi kìa.”“Hả?” Trần An quay ngoắt lại, vừa hay bị đấm một phát vào mặt.Trầm Tử Thiêng đấm xong, Trần An ngã ngửa giả chết, nàng lau tay, cười nhẹ nhàng: “Mừng anh về.”Bộ hỷ phục vẫn khoác trên người nàng, hệt như đang nhắc nhở Trần An vậy, chói lóa vô cùng.
Hắn gác tay lên che mắt, Trầm Tử Thiêng cúi xuống gạt tay hắn: "Đau lắm hả?""Không đau.""Vậy đấm thêm cái nữa nhé?"Trần An bật cười.Bạch Hổ thức thời chạy đi, Trầm Tử Thiêng chạm lên mí mắt hắn, cúi đầu hôn lên trán Trần An: "Lần sau anh đi, nhớ cho em theo với nhé."Trần An cười tủm tỉm: "Thôi, anh theo em."Mất đi đôi mắt, vậy mà nàng vẫn có thể nhìn thấy Trần An cười thế nào, nàng đột nhiên cảm thấy, thì ra không phải cái gì trên nhân thế này cũng mãi mãi trầm luân trong khổ đau..