Mượn người đôi giấc mộng xuân, ngàn hoa dứt lại một phần hồng tơ. Đại Ngư trước vốn vàng trong đáVượt bão giông, đá hóa thành vàngNgười xem đất nước huy hoàngNào ai nhớ được một nàng quân sư?
"Nộ hoả luôn phải có đôi." Bạch Mặc Tử cầm lấy bình trà, rót cho mình một ly, yêu vương từng có thời gian lang bạt cùng một người thuộc Vạn Độc cốc, được hắn dạy không ít điều. "Nó là cổ, thế nên cũng chia ra cổ mẫu và cổ độc. Nếu như cổ độc giết chết cổ mẫu, nộ hoả sẽ hoàn thành, người bị cổ độc ký sinh sẽ biến thành một cái xác sống chỉ biết giết chóc."
"Ta không quan tâm ả Bạch Vân kia, nhưng tại sao mẫu thượng của ta lại dính cổ mẫu chứ?" Phi Hoan giận dữ hỏi.
Quỳnh An nhún vai, cô nhìn sang Thất Tinh, thần thú từ đầu đến cuối lúc hoàn toàn chìm trong im lặng. Từ khi trở về đã vậy, hắn không hề hồi đáp bất cứ câu hỏi nào của cô.
"Cứ bình tĩnh đi." Bạch Mặc Tử trấn an. "Về một phương diện nào đó, cũng chỉ có cổ mẫu mới có khả năng trấn an cổ độc. Dù Khinh Ái có thể vẫn chịu ảnh hưởng ít nhiều bởi cổ, nhưng ta tin hai người đó có thể chịu được đến lúc đám hộ pháp trở về. Suy cho cùng thì họ cũng là người th..."
Quỳnh An nhanh như chớp bịt miệng Bạch Mặc Tử.
Phi Hoan "?"
Trịnh Khinh Ái nâng mắt lên, sắc xám bạc tuyệt đẹp trong đó thoáng chốc làm Bạch vân liên tưởng đến đêm trăng tròn nọ.
Trăng tròn là trăng khóc, vậy khi đôi mắt Trịnh Khinh Ái sáng nhất, liệu có giọt thu nào rơi ra từ đó không?
"Thế... Bạch Vân muốn ta làm gì đây?"
Bàn tay Bạch Vân lướt dọc theo bờ lưng trần của Thiên nữ, những xúc cảm mềm mại từ đầu ngón tay bất ngờ phai nhạt. Dường như có một vết sẹo ngay phía sau lưng nàng ta, Trịnh Khinh Ái hơi ngẩng đầu lên, nàng ta lặp lại.
"Bạch Vân muốn em làm gì đây?"
"Hôn tôi."
Trịnh Khinh Ái cúi đầu, nhẹ nhàng thiếp môi mình lên môi của Bạch Vân. Hơi nóng dường như có thể lây lan, nó chạy từ mặt xuống bụng nhỏ, Bạch Vân vô thức hé môi, cố tình lấn lướt người đối diện bằng cách xâm chiếm khoang miệng nàng ta. Nàng dùng hai tay siết lấy eo Trịnh Khinh Ái, sau đó lại vươn người lên, đè nàng ta xuống giường.
Tay của Bạch Vân chạm đến ngực Trịnh Khinh Ái, còn đầu gối lại vô cùng thuận tiện mà chen vào giữa hai chân nàng ta. Nàng nhướn mày nhìn khuôn mặt đã phần nào nhuốm đỏ của Thiên nữ, hai ngón tay cố tình kẹp lấy nhũ hoa, từ từ kéo ra.
"A..." Tiếng rên rỉ còn chưa thoát khỏi miệng Trịnh Khinh Ái thì đã bị Bạch Vân chặn lại.
"Tôi có nói nàng được phép phát ra âm thanh sao?"
"..."
"Người đáp ứng tôi mà?" Bạch Vân nâng cao giọng. "Hay tôi lại nghe lầm?"
Trịnh Khinh Ái nhắm mắt lại. Nàng ta cắn lấy môi dưới, vẻ mặt ửng đỏ cùng dáng vẻ cam chịu đó dường như càng kích thích tính ngược đãi của Bạch Vân. Nàng chẳng biết ngọn lửa trong lòng nàng giờ đây là lửa giận... hay là lửa dục nữa.
Nhân loại luôn dễ mềm lòng trước giai nhân chẳng phải sao?
Huống hồ người trước mặt nàng giờ đây lại là giai nhân tuyệt sắc nhất.
Ngón tay Bạch Vân buông tha cho đôi gò bồng của Trịnh Khinh Ái mà lướt xuống phía dưới, dọc qua eo, xương chậu, rồi cuối cùng dừng lại ở chốn địa đàng kia. Đầu ngón tay chen vào giữa hai cánh hoa, miết lên, nàng cảm thấy cả người Trịnh Khinh Ái không ngừng run lên, hơi thở cũng càng lúc càng trở nên nặng nhọc.
"Ướt như vậy rồi..." Bạch Vân vuốt ngón tay lên đùi Thiên nữ, để cho nàng ta cảm nhận được sự ướt át đó. "Nàng mong chờ đến thế sao?"
Khoé môi của Bạch Vân khẽ cong.
"Hoá ra sở thích của Thiên nữ là bị người mình lừa gạt chiếm lấy, đúng không?"
"Đủ rồi... Bạch Vân..." Trịnh Khinh Ái mở mắt, nàng ta vươn tay về trước, muốn đẩy Bạch Vân ra ngoài, thế nhưng lại bị nàng dễ dàng giữ lấy hai tay, ghì chặt xuống giường. Bạch Vân hôn lên cổ Thiên nữ, đồng thời đẩy sâu ngón tay vào trong.
"A...!" Trịnh Khinh Ái cất lên một tiếng thét nhỏ, âm thanh này thoáng chốc làm Bạch Vân tỉnh táo trở lại.
Trịnh Khinh Ái vẫn luôn là người yên tĩnh, nàng ta đau không kêu, giận không hét, luôn luôn bao trùm bản thân mình trong một thứ không gian yên tĩnh đến buồn bã.
Giờ đây, Trịnh Khinh Ái thét lên, Bạch Vân ngược lại bật cười.
"Đau sao? Tôi cũng vậy đấy."
Nàng nói, ngón tay lại chậm rãi rút ra, rồi lại nhanh chóng thúc vào trong. Mặc cho bên trong siết chặt như vậy, chặt đến nỗi nàng gần như không thể di chuyển, Bạch Vân vẫn không dừng lại. Hai tay Trịnh Khinh Ái bị nàng giữ lấy bấu vào nhau, theo mỗi lần xâm nhập, cả người Thiên nữ lại theo đó chuyển động, hai đoá mai hồng cũng vì thế mà kịch liệt run rẩy.
Ngón tay của Bạch Vân bị bao phủ bởi một lớp dịch trong suốt, càng lúc chảy ra càng nhiều. Bạch Vân cúi đầu, cắn lên cổ của Thiên nữ, nghiến chặt lấy, ngón tay lại theo đó không ngừng chuyển động. Chiếc giường chắc chắn của quán trọ dưới sự kịch liệt của nàng, bắt đầu vang lên âm thanh kẽo kẹt.
Bạch Vân tách khỏi người dưới thân mình, cả cơ thể của Trịnh Khinh Ái nổi lên từng mảng đỏ ửng, dường như sắp đạt đến giới hạn, Thiên nữ bắt đầu kháng cự, nàng ta cử động hai cổ tay, như muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Bạch Vân. Thế nhưng nàng nào để cho Trịnh Khinh Ái làm thế, Bạch Vân bất chợt lên tiếng.
"Ngửa cổ lên."
Thiên nữ nhìn nàng, làn thu trong đôi mắt đào hoa khẽ lay động, trông như sắp khóc, nàng ta cắn chặt lấy môi mình, khiến cho cánh môi hằn lên một vết đỏ. Bạch Vân cảm thấy như bụng nhỏ của mình lại nóng lên.
"Bạch..." Lời còn chưa kịp thoát khỏi miệng, Trịnh Khinh Ái đã bị Bạch Vân hôn lấy, ngón tay bên trong di chuyển một lúc một nhanh, nàng thôi không giữ lấy Thiên nữ nữa. Giờ đây, Trịnh Khinh Ái lại là người giữ lấy nàng.
Trịnh Khinh Ái bám lấy vai của Bạch Vân, đầu gục vào hõm cổ nàng. Bạch Vân lướt bàn tay xuống, chạm vào ngực của Trịnh Khinh Ái, miết lấy. Bất chợt, eo của Thiên nữ khẽ giật lên, Bạch Vân như nắm được mấu chốt vấn đề, nàng càng tăng tốc thúc vào.
"Vân... không... A!" Trịnh Khinh Ái cắn lấy bả vai của Bạch Vân, những ngón chân thon nhỏ co quắp lại. Ngón tay của Bạch Vân bị siết chặt lấy, cảm tưởng như đang bị cánh hoa bên trong hút đi sinh khí. Trịnh Khinh Ái cắn chặt môi, sau khi dư chấn qua đi, nàng ta vẫn không rời khỏi bả vai Bạch Vân.
Qua một thời gian ngắn, ngón tay Bạch Vân lần nữa cử động.
"Khoan... Bạch Vân..." Trịnh Khinh Ái muốn đẩy nàng ra, nhưng chẳng biết Bạch Vân lấy sức lực từ đâu, lần nữa ghì chặt Thiên nữ xuống giường.
"Tôi chưa muốn dừng, nàng đáp ứng tôi mà, không phải sao?"
Và rồi Bạch Vân cứ muốn lấy, cứ liên tục đòi hỏi thêm, còn Trịnh Khinh Ái phó mặc cho tất cả ham muốn của nàng, khao khát của nàng. Đến khi làn thu kia lay chuyển, Thiên nữ rốt cuộc bật khóc.
Sóng nước lay chuyển trong đôi mắt đào hoa, Bạch Vân nghiêng đầu nhìn nàng ta, ngón tay lại ngày một thúc nhanh, khiến cho cánh hoa nơi địa đàng kia đỏ ửng.
Ngoài kia, trăng vẫn còn vằng vặc soi sáng hồ Lạc Hoa. Còn bên trong phòng, chỉ có mỗi ánh đèn gieo vào trong mắt Trịnh Khinh Ái một đốm sáng nhỏ, và cả khi nước mắt nàng ta rơi ra, nó cũng nhuốm một sắc vàng kỳ ảo của của ánh đèn.
Ánh sáng kia rơi lên mu bàn tay của Bạch Vân rồi vụt tắt.
Ít nhất, nước mắt của Trịnh Khinh Ái là thật.
Bạch Vân thoáng nghĩ, ngọn lửa từ trong lòng nàng chẳng biết bao giờ đã tắt theo giọt sáng kia. Trong cơn hoảng loạn, nàng hướng mắt về dung nhan mệt mỏi của Trịnh Khinh Ái, nàng ta đang tựa đầu lên gối, sóng mắt lưu chuyển, như một con thỏ nhỏ đang chờ đợi nàng.
Bạch Vân vươn người về trước, một lần nữa hôn lên.
Trăng khuất, Trịnh Khinh Ái đã mệt mỏi thiếp đi từ lâu. Bạch Vân cuối cùng mới chú ý đến quầng thâm bên dưới khoé mắt Thiên nữ. Nàng đưa tay vuốt ve mi mắt Trịnh Khinh Ái, dọc xuống gò má, vành tai, rồi cổ. Nàng chạm vào những vết hôn nàng để lại trên cơ thể xinh đẹp của người kia, cuối cùng dừng lại sau lưng.
Lưng của Trịnh Khinh Ái có một vết sẹo rất nhạt, trông như vết bỏng. Bạch Vân giống như nghiện, nàng chạm vào nó, mân mê nó suốt một thời gian dài, cuối cùng dừng lại.
Thần huyết khi chữa lành sẽ không để lại sẹo, đây là vết sẹo trước khi Trịnh Khinh Ái có được thần huyết, đây là quá khứ của nàng. Một quá khứ chẳng tồn tại Bạch Vân, một quá khứ mà Trịnh Khinh Ái sẽ không bao giờ kể cho nàng.
Bạch Vân chẳng biết được gì, Bạch Vân không đủ tin tưởng. Nàng ghét bị lừa dối, nàng thà Trịnh Khinh Ái không nói cho nàng, còn hơn là nói cho nàng một thứ gì đó giả dối, hoặc để nàng tự phát hiện ra sự thật.
Nàng thà rằng chết dưới đáy Thiên Yêu vực, còn hơn một lần nữa bị dối gạt.
Nhưng giờ đây, Bạch Vân ngã vào tình yêu với một tuyệt sắc giai nhân, thứ mà nàng vẫn hằng mơ ước. Bạch Vân đã khao khát tình yêu quá lâu, Bạch Vân chấp nhận ở lại một chốn xa lạ chỉ vì tin cha mẹ nàng sẽ quay lại, nàng chấp nhận cống hiến mọi thứ cho Hắc Tử Sang vì nàng tin rằng ông ta sẽ luôn là cha nàng. Cuối cùng nàng chấp nhận làm một kẻ khờ dựa vào Trịnh Khinh Ái vì tin rằng Thiên nữ sẽ không như họ.
Nhưng nàng lầm rồi.
Bạch Vân trốn chạy trốn giết chóc để tìm đến tình yêu. Cuối cùng nàng bị tình yêu giết chết.
Đáng lẽ Bạch Vân nên nhận ra sớm hơn, tuyệt sắc giai nhân này vốn chẳng dành cho nàng. Nàng ta là chủ nhân của Địa Ngục giáo, nàng ta đứng trên quá nhiều người, thế nên hoạ hoằn lắm, may mắn lắm thì Bạch Vân mới có thể lọt vào đôi mắt của nàng ta.
Đời người cũng chỉ có một lần may mắn như vậy, và có lẽ như Bạch Vân đã dùng mọi may mắn của mình để gặp nàng rồi.
Bạch Vân vuốt ve khuôn mặt của Thiên nữ, nàng bước xuống giường, gót chân dẫm lên một cánh đào đã héo khô, sắc hồng đó dính vào lòng bàn chân, như thể sợ chia cách.
Nàng cúi đầu, đặt lên vết chu sa trên trán Trịnh Khinh Ái một nụ hôn.
Đúng vậy, đã dùng hết rồi.
Mượn người đôi giấc mộng xuânNgàn hoa dứt lại một phần hồng tơ.