Ngàn Năm Say

Nhà Thương đã mở lời bỏ cuộcTướng xưa nay rút ruột, từ trầnBan đầu vì muốn lo dânVì đâu lại hóa muôn phần khổ đau

Quỳnh An hoảng loạn nhìn xung quanh. Yêu vương biến mất thì không nói, tại sao Thiên nữ cũng đi vậy?

"Ê hay mình nắm tay nhau đi để khỏi lạc." Cô vừa nói, vừa vội vàng nắm lấy tay Thất Tinh cùng Bạch Vân. Thế nhưng cô chỉ nắm được một mảng sương mù lạnh lẽo, còn Bạch Vân và Thất Tinh bên cạnh thì đã biến mất không thấy tăm hơi.

"Ủa mọi người ơi!"

"Hello from the other side. Có ai nghe được tôi không?" Quỳnh An hét to, cô nhìn làn khói đang bao quanh bản thân rồi vươn tay về trước, nhưng nó lại như có ý thức mà tách ra.

Quỳnh An một lần nữa thử tiến xa hơn, màn sương lại tách ra nhiều hơn, giống như đang kỳ thị cô vậy.

Hay lắm Quỳnh An, Nhất Kiếm đảo không yêu mày, Địa Ngục giáo không thương mày, giờ cái màn sương kỳ cục này cũng ghét mày luôn.

Quỳnh An vừa nghĩa, lại bắt đầu thử múa may một hồi, quả thật là màn sương này thật sự tránh chạm vào cô, cô xoay đến đâu, nó né đến đấy, cô lăn tới chỗ nào, nó tránh chỗ đó ra.

Được, không sao cả. Quỳnh An lồm cồm bò dậy, sau đó vỗ má, tự trấn an chính mình. Cô hít vào một hơi sâu, bắt đầu đi về trước.

Quỳnh An vừa đi, vừa vươn tay về trước, nhìn màn sương chậm rãi tách ra, cô hít vào mấy hơi, hi vọng sẽ không có ai đột nhiên chắn trước đường đi của mình. Người không cần xuất hiện, yêu ma cũng càng không.

Thế nhưng ông trời thì luôn thích trêu ngươi, lúc này, có một bàn tay nữ giới chìa ra từ làn khói trắng nọ, nắm lấy tay Quỳnh An, kéo vào trong làn sương.

Quỳnh An bị dọa đến sắp té xỉu, cô nhìn bàn tay đang nắm lấy mình rồi lại ngẩng đầu lên, vô thức chạm vào một ánh mắt đen kịt.

Má đào kia cũng đang quan sát cô, đôi đồng tử đen tuyền mở to, mái tóc đỏ rực, ả chớp chớp mi mắt, đầy tò mò nhìn Quỳnh An. Hai bàn tay vẫn nắm chặt, mười ngón đan vào nhau. Sau hồi lâu, khoé môi ả hé mở.

"Ta là Yên Hà ngư, Ly Như Hoa."

Quỳnh An "..."

Không có ai mượn giới thiệu luôn á.

"Ngươi rất... phi thường." Ả mở lời khen.

Quỳnh An "C... cảm ơn?"

Yên Hà ngư xoa cằm mình, đi một vòng quanh cô, sắc đỏ trên mái tóc như nổi bật giữa làn sương trắng. Tay ả vẫn nắm lấy Quỳnh An, mặc cho cô giãy giụa bao nhiêu vẫn không thoát ra được. Ly Như Hoa chau mày, rồi lại tự chạm lấy mi tâm của mình, xoa cho nó giãn ra.


"Kỳ lạ là tu vi của ngươi lại quá tệ."

Quỳnh An "..."

Cũng không có ai mượn bình phẩm hết á.

Ly Như Hoa buông tay khỏi cô, đôi mắt đen nheo lại.

"Có thể do ngươi không phải người của thế giới này."

Quỳnh An bị nói trúng tim đen, lùi lại một bước, hai mắt mở to, không tin được nhìn vào má đào bí ẩn trước mặt mình. Làm sao ả ta biết được? Quỳnh An thề là cô chưa từng nói điều này với bất cứ ai cả.

Ly Như Hoa im lặng một chút, giống như không nhìn thấy vẻ chột dạ của Quỳnh An, ả nói tiếp: "Hoặc do ngươi không có chấp niệm gì."

Quỳnh An như trút được gánh nặng trong lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô không thèm chấp đám người nói chuyện nửa vời nữa. Quỳnh An bây giờ chỉ cần tìm được mọi người rồi thoát ra ngoài, mà người trước mặt lại là thần thú thủ hộ tầng bảy, thế nên không mất quá nhiều thời gian, Quỳnh An vội vàng cất tiếng hỏi.

"Thế làm sao để thoát ra khỏi đây?"

Ly Như Hoa nhìn cô, đôi mắt đen phản chiếu từng dải sương trắng, nhìn qua mờ ảo lại diệu kỳ. Nhưng Quỳnh An chờ quá lâu, đến nỗi bản thân cô cũng phát mệt thì đột nhiên màn sương lại tách đôi, nhường chỗ cho một bóng người khác tiến đến.

Thảo nhìn hai người, cả cơ thể được bao quanh bởi một cơn lốc nhỏ, làn sương không thể nào chạm đến nàng được.

"Nếu cô biết đường ra thì dẫn tôi theo với! Đừng bỏ tôi ở đây với người phụ nữ này..." Quỳnh An vui mừng chảy nước mắt.

"Hừm..." Ly Như Hoa cất giọng. "Có những người có quá nhiều chấp niệm, lạc vào ảo ảnh sẽ gặp lại những gì từng diễn ra trong quá khứ, có người lại được ảo ảnh dẫn đường, có người lại được ảo ảnh tác thành nguyện vọng giấu kín."

Dừng một chút, ả ta nói tiếp.

"Nhưng cũng có kẻ không chấp nhận lạc trong mộng cảnh và cũng có kẻ không hề bị mộng cảnh mê hoặc."

"Vẫn luôn nói nhiều như vậy." Thảo chợt lên tiếng, Ly Như Hoa quay sang nhìn nàng, mỉm cười.

"Quá khen, Vệ Mục Huyên."

Khoan. Vệ Mục Huyên? Vệ Mục Huyên chẳng phải là đối tượng giải cứu trong cuộc hành trình này sao? Tại sao nàng ta ở đây? Nàng ta thậm chí còn không có bất kỳ chỗ nào không ổn nữa chứ! Nhưng điều Quỳnh An thấy đáng sợ là Vệ Mục Huyên chẳng phải Đoạ Lạc Điêu Linh sao? Nhưng Thảo là người thường mà. Cô không hề phát hiện ra một chút yêu lực nào từ nàng ta cả.


Và đã là yêu tộc, thì làm sao có thể sử dụng phù thuật chứ?

Vệ Mục Huyên cùng Ly Như Hoa nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Ly Như Hoa vẫn là người lên tiếng trước.

"Nơi này gọi là Đoạ Thú tháp. Một tòa tháp được lập nên từ những kẻ tôn thờ Đoạ Lạc Điêu Linh." Yên Hà ngư vừa nói, vừa cùng Quỳnh An nhìn về phía Vệ Mục Huyên trước mặt.

"Không phải ta." Nàng đáp lại. "Đoạ Lạc Điêu Linh cũ."

"Khoảng vài trăm năm trước, có một đám người tìm đến ta để đòi lấy một tia linh thức nhằm xây dựng trận pháp hồi sinh, nên ta đã cho chúng." Ly Như Hoa mỉm cười nói.

"Sao lại cho?" Quỳnh An vội vàng hỏi. "Đáng lẽ cô phải đánh bọn chúng chứ?"

Vệ Mục Huyên không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào dáng vẻ của Ly Như Hoa. Nàng thực sự phải công nhận là ả suy nghĩ rất kĩ, nếu để đáp người kia cướp lấy linh thức, có thể ả sẽ giống như các thần thú khác ở tầng dưới, vô tri, khát máu. Thế nhưng nhờ vào việc tự nguyện đưa ra linh thức mà giờ đây Ly Như Hoa có thể thực thể hoá chính ả ở đây để đưa ra chỉ dẫn cũng như phá hoại trận pháp từ bên trong.

"Cảm ơn." Vệ Mục Huyên khẽ nói.

Quỳnh An vẫn không hiểu gì luôn. Cô vò đầu mình, sau đó ngồi phịch xuống sàn. Thôi cứ để hai người đó nói hết chuyện đi rồi cô hỏi cách thoát ra cũng không muộn. Ly Như Hoa nhìn vẻ chán nản của Quỳnh An, lúc này chậm rãi mang ra một cây sáo trắng, trông như một món bảo khí quý giá, làm Quỳnh An nhận nó cũng vô thức dùng hai tay.

"Đây là Yên Hà cốt địch." Ly Như Hoa nói. "Nó được làm từ xương của ta, hy vọng sẽ giúp được cho các người."

Quỳnh An há hốc mồm, sau đó lại ôm chặt cây sáo vào lòng mình. Sau một thời gian dài nhìn hết đám người Trịnh Khinh Ái chơi đồ đến đám người Khổng Khuynh Thành chơi đồ, cuối cùng thì Quỳnh An cũng có đồ để chơi rồi!

"Nhưng." Ly Như Hoa nhẹ nhàng nói thêm. "Chỉ những người được chọn mới có khả năng sử dụng nó mà thôi."

Quỳnh An "..." Ý là nói đồ này không dành cho tôi chứ gì? Ý là kêu tôi đi giao đồ cho người dùng được nó chứ gì?

"Chúc may mắn." Yên Hà ngư nói khẽ, sau đó lại biến mất trong làn sương.

Về phần khác, Khổng Khuynh Thành đau đầu day trán, hai giọng nói quen thuộc vẫn vang lên không dứt bên tai, tựa như chính nàng, nhưng âm vực và cách sử dụng lại không hoàn toàn giống nàng.

"Mẹ kiếp, tại sao ta phải chia sẻ cái cơ thể này cho hai kẻ giả nhân giả nghĩa các ngươi chứ?" Một âm vực trầm hơn, nghe giận dữ và chua ngoa. Khổng Khuynh Thành biết đây là ai, đây là một phần khác của nàng, gọi là Khổng Lưu Ly, cô ta chính là người đã từng làm khuynh đảo toà thành nhà Thiên trong sử sách kể lại.

"Ngươi nghĩ ta cần?" Khổng Thuỷ khoanh tay, khoé môi nhếch lên. Khổng Khuynh Thành ôm đầu đau khổ, ả ta lại quay về phía nàng.

"Cao quý như ta, phải chịu ở chung cơ thể với bọn yêu quái các ngươi mới là thiệt thòi." Khổng Thuỷ xuất hiện khi Khổng Khuynh Thành chính thức trở thành thánh. Hay nói đúng hơn, thánh nữ thật sự chính là ả ta.


"Thực ra thì ta cũng không thích phải ở chung với hai người đâu." Khổng Khuynh Thành lầm bầm.

"Câm miệng đi tiện nhân." Cả hai người kia đồng thanh.

"Được rồi, ta tiện, ta tiện." Khổng Khuynh Thành hạ giọng xuống. Nàng ta thở hắt ra, chẳng biết khi nào cái ảo giác này mới kết thúc. Nàng không muốn phải trò chuyện cùng hai nhân cách khác của mình chút nào. Thật là... kỳ cục.

Nhất là khi cả ba đều mù...

Ba người mù cãi nhau thì... làm sao biết ai đang mắng ai chứ...

"Vậy Khuynh Thành, tại sao ngươi lại đến chỗ này?" Khổng Thuỷ đột nhiên hỏi, tay đặt lên vai nàng.

"Thôi đi! Ta thừa biết cô ta muốn làm gì! Mấy ngàn năm qua chẳng phải lúc nào cô ta cũng tìm cách tiêu diệt ta sao? Giờ có thêm ngươi cũng chẳng khác gì." Khổng Lưu Ly giận dữ nói.

Người ta bảo, vẻ ngoài chỉ là một túi da, Khổng Khuynh Thành cũng không ngoại lệ, dù cho cả ba cùng một cơ thể, cùng một khuôn mặt, chỉ cần thay đổi nhân tâm, cũng sẽ tạo ra một sắc thái khác biệt.

Khổng Khuynh Thành có đôi mắt khổng tước, tròng mắt to và sáng, khi cười đuôi mắt sẽ hơi nhếch lên, tạo cảm giác dịu dàng, thậm chí lúc nàng nói ra lời độc địa hoặc trêu đùa cũng như vừa đánh vừa xoa, trong khi Khổng Lưu Ly thì khác, cô ta căm ghét thần linh, coi thường nhân loại, lúc nào đôi mắt cũng mở to đầy giận dữ, hung bạo, hệt như có thể giết chết người khác bằng một ánh mắt.

Nhưng Khổng Thuỷ thì khác, ả ta thích khép hờ mi mắt, khoé môi lúc nào cũng mím chặt, để lộ vẻ xa cách, khó gần, lời nói luôn rất nhỏ, lại nhẹ như không có, thể hiện ra dáng vẻ khinh khỉnh thường thấy.

Khổng Khuynh Thành day trán, nàng thở hắt ra, không biết phải giải thích thế nào.

"Chà, độc địa thật đấy." Khổng Thuỷ nhếch khóe môi, ả vươn tay về trước, chuẩn xác bắt lấy cằm Khổng Khuynh Thành, nâng lên. "Ta cứ ngỡ ngươi không hung tàn như ả yêu tộc kia thì sẽ biết an phận hơn chứ."

Khổng Thuỷ vừa nói, bàn tay vừa siết chặt hơn, đến nỗi mặt của Khổng Khuynh Thành cũng bắt đầu cảm thấy đau, nàng hơi chau mày lại, nhưng vẫn không phản kháng.

"Hoá ra tiện nhân cũng chỉ là tiện nhân. Đều là lòng dạ rắn rết."

Khổng Khuynh Thành giữ lấy tay của Khổng Thuỷ, đẩy ả tách ra khỏi người mình, hai khoé môi mím chặt lúc này khẽ khàng hé mở, để lộ một tràng cười kéo dài không dứt, trước sự khó hiểu của hai người còn lại, nàng hít vào một hơi sâu, chậm rãi dùng tay áo lau đi mi mắt.

"Yên tâm." Khổng Khuynh Thành nhẹ giọng nói. "Ta sẽ không tiêu diệt ai cả, quá ích kỷ rồi. Mà ta lại chẳng phải người ích kỷ như thế."

Dừng một chút, khoé môi nàng cong lên, hoàn mỹ.

"Bởi vì ta quá rộng lượng, nên ta sẽ để hai người chết cùng ta."

Lời vừa dứt, màn sương xung quanh như có ý thức mà tách ra, để lộ một con đường nhỏ, Khổng Khuynh Thành lắng tai nghe, tiếng bước chân chậm chạp đang tiến về phía nàng, đều đều, chậm rãi.

"Khuynh Thành." Một giọng nói nửa quen nửa lạ đập vào tai. Khổng Khuynh Thành theo bản năng ngẩng đầu, lại bất ngờ chìm trong một mùi hương quen thuộc.

"Cái con công này!" Ly Như Hoa nhéo lấy má nàng, hai màu tóc đối ngược tựa sát vào nhau, Khổng Khuynh Thành giống như đã trải qua điều này hàng ngàn năm trước, nàng dụi má mình vào hõm cổ người đối diện, sau đó lại chậm rãi ngẩng đầu lên.


"A... Như Hoa, đã lâu không gặp, mấy ngàn năm rồi nhỉ?" Khổng Khuynh Thành đưa tay về trước, chạm đến khuôn mặt gần trong gang tấc của Yên Hà ngư. Ngón tay vuốt dọc từ mi mắt của ả xuống cánh mũi, rồi dừng lại ở đôi môi.

"Đúng là Như Hoa rồi, nào nào, hôn một cái." Khổng Khuynh Thành cười nói, nhưng má lại bị nhéo mạnh hơn, nàng để yên cho người kia dùng sức dày xéo khuôn mặt mình, trái lại còn nở nụ cười dịu dàng.

"Mi thì hay lắm, từ ngày liếm gót giày của gã Trân Sam kia thì chẳng thấy lộ mặt ra!" Ly Như Hoa hết nhéo đến bóp, gần như muốn làm mặt của nàng trở nên biến dạng, Khổng Khuynh Thành thắc mắc, chẳng biết phải hận thù đến thế nào mới có thể khiến cho dù chỉ có một tia linh thức thôi mà vẫn cố trút giận nhỉ?

"Em không hề liếm gót giày của hắn như chị nói, chúng em là trao đổi công bằng qua sự đàm phán chi tiết." Nàng chậm rãi giải thích.

Yên Hà ngư im lặng một chút, sau đó lại mắng tiếp.

"Đã thế mi còn mang theo Tử Ngọc và Sinh Hoa nữa!"

"Cái đó... em cũng không ngờ được là hai đứa trẻ đó lại nhất quyết đi theo em tới vậy..." Khổng Khuynh Thành hơi chán nản. "Nếu được thì chị mang Sinh Nhiên đi cho em nhờ."

"Hả... Rốt cuộc hai đứa mi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chuyện dài lắm..."

"..."

Ly Như Hoa rốt cuộc cũng không trách móc nữa. Ả giữ lấy vai nàng, sau đó là đến đôi gò má, Yên Hà ngư giữ cho hai mắt của mình đối diện với Khổng Khuynh Thành, dù biết rằng nàng đã không còn có thể nhìn thấy được.

"Được rồi, nghe kỹ này Khuynh Thành." Ly Như Hoa nhấn mạnh. "Đoạ thú tháp này vốn là một trận pháp hồi sinh gã Đoạ Lạc Điêu Linh trước đây, thứ mà bọn người này cần là mười một tia linh thức của các thần thú còn lại. Bọn chúng đã có đủ tất cả, chỉ thiếu..."

Lời chưa kịp dứt, Ly Như Hoa bỗng nhiên tan biến, để lại một mình Khổng Khuynh Thành đứng giữa làn sương trắng. Thánh nữ khoanh tay lại, nhẹ nhàng chạm đến má mình, đôi mắt xám xịt bỗng chốc sáng lên.

"Nghe như chuột đã lọt vào bẫy vậy."

_____________________________________

Hậu trường Ngàn Năm Say.

Trịnh Khinh Ái: Lần đầu thủ vai đa nhân cách chị có cảm giác thế nào?

Khổng Khuynh Thành: Lần đầu thủ vai điên tình em có cảm giác gì?

Trịnh Khinh Ái: Này em không mỉa chị, em bị yêu cầu phỏng vấn chị.

Khổng Khuynh Thành: À, xin lỗi, vừa nãy Khổng Lưu Ly vừa nắm quyền kiểm soát. Mà "bị" là sao?

Nhìn vậy chứ hai bạn thân nhau lắm:Đ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận