Ngàn Năm - Vạn Năm

Lâm Nhạc vừa tỉnh dậy liền bị một cảm giác đau nhức ập tới, nhất là phần eo trở xuống dường như tê dại, chỗ tư mật truyền đến cảm giác bỏng rát khó chịu, hai chân vô lực. Những hình ảnh điên cuồng đêm hôm qua nhanh chóng ùa về trong trí nhớ. Trời ơi! Nàng đã làm gì thế này? Thất thân với một nam nhân cổ đại, hơn nữa còn là Hoàng đế. Thế này nàng còn có thể trở về được hay không?

Nàng cố gắng bước xuống giường nhưng hai chân như nhũng ra khiến thân thể mềm mại ngay lập tức ôm hôn thắm thiết với đất mẹ vĩ đại.

“Rầm…xoảng….xoảng…”

Vừa nghe thấy âm thanh phía trong Đông Tuyết, Xuân Hoa lập tức vọt vào, lúc này đập vào mắt họ là vị nương nương nào đó đang nằm dài trên đất, tay chân còn rất khoa trương dang ra hình chữ đại 大 , đôi mắt cún con đang rưng rưng nước.

“Giúp…giúp ta, Tiểu Đông Tuyết…huwoaaaaaaa”

Đông Tuyết, Xuân Hoa không khỏi phì cười trước bộ dáng trẻ con của người nào đó, nên kết quả là bị vị nương nương cao quý của Trường Nhạc cung giận dỗi đến trưa.

“Nương nương a, nô tì thật không cố tình…người ăn bánh quế hoa do Hạ Vũ làm nhé, nàng ấy vừa làm quế hoa ngũ sắc, thật rất ngon a” Đông Tuyết tươi cười nói.

“Ta không ăn, các ngươi cứ cười cho đã đi, ta xấu hổ đến no rồi” Vị nương nương cao quý của chúng ta vẫn còn đang cứng miệng, mặc dù đôi mắt thì liên tục nhìn đĩa bánh ngon lành đủ màu sắc, đêm hôm qua thực sự rất điên cuồng, khiến nàng vắt hết cả sức lực mới bước nổi xuống giường, ai dè lại vấp té, thật mất mặt mà… >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui