Đêm , sau khi đãi xong tiệc rượu Chu Thư Hành đành phải lê tấm thân đầy mệt mỏi và ưu phiền trở về phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa bước vào ,hắn đã nhìn thấy Vĩnh An công chúa đang ngoan ngoãn ngồi đợi ở trên giường.Nàng tính danh là Nam Cung Nguyệt - là Cửu công chúa của Thiên Triều ,cũng là vị hoàng muội được Huyền Đức đế yêu thương nhất .Chu Thư Hành không hiểu vì sao nàng lại đồng ý gả cho hắn.
Trong khi hắn chỉ là một võ trạng nguyên không có đủ thực quyền , thân lại còn mang danh con của tội thần khi quân phạm thượng.
Nếu so về địa vị , hắn thực sự chẳng đáng để một nàng công chúa lá ngọc cành vàng phải gửi gắm trao thân.
Còn nếu so về tình cảm ,thì giữa hắn và nàng lại chẳng có gì gọi là tình sâu nghĩa nặng.
Có lẽ mối hôn sự này chẳng qua cũng chỉ là một hồi bày mưu tính kế , một ván cờ đã được định sẵn để trói buộc Chu gia.
Huyền Đức đế vì nể tình của Chu Thư Tranh mà bãi bỏ lệnh cấm để con cháu họ Chu được tham gia thi cử ,tiến triều làm quan.
Thế nhưng , kẻ ngồi ở trên cao có mấy ai mà không tham lam quyền lực , vậy nên gã vẫn luôn giữ trong lòng vài phần nghi kỵ và dè chừng.
Gã không cho người ở Cẩm Y Vệ lật lại án cũ , cũng không muốn rửa sạch tội oan cho Trấn Quốc Công _Chu Thành.
Gã muốn dùng tội danh kia để kìm hãm sự phát triển và vươn lên của nhà họ Chu , đồng thời muốn ép Chu Thư Hành trở thành Phò mã để hắn vĩnh viễn phải nép mình phục tùng dưới bóng của dòng họ Nam Cung.
Vừa đấm vừa xoa , vừa nâng vừa giữ , so với sự độc tài và ác liệt của Minh Đức đế thì tâm tư thâm trầm , khéo léo của Huyền Đức đế lại có phần khôn ngoan và hiểm hóc hơn .
Thủ thân giữ lễ , Chu Thư Hành không tiến đến bên giường để vén mở khăn voan ,mà dừng lại bước chân đứng cách Nam Cung Nguyệt một khoảng khá xa.
Hắn cúi người chấp tay , dùng giọng điệu kính cẩn mà xa cách của một vị thần tử để lên tiếng nói chuyện .
_Mấy ngày qua..
gió ngựa đường xa , chắc hẳn thân thể của công chúa cũng đã thấm mệt.
Người nghỉ ngơi trước đi , tối nay thần sẽ đến thư phòng để ngủ tạm.
_ Dứt lời , Chu Thư Hành liền không chút chần chừ mà xoay người rời đi .
Đáng tiếc , chân của hắn chỉ vừa mới động ,Nam Cung Nguyệt đã thấp giọng gọi lại ,thanh âm mang theo vài phần hờn tủi ,đáng thương .
_ Phu quân ! Chàng không vén khăn voan sao ? Chúng ta vẫn chưa uống rượu hợp cẩn mà .Đêm nay là đêm tân hôn ,lẽ nào chàng lại để thiếp một mình chăn đơn gối chiếc ?
Hai tay Chu Thư Hành âm thầm siết chặt, cố gắng dùng giọng điệu dễ nghe nhất có thể để đáp lại lời mời gọi tràn ngập ẩn ý của Nam Cung Nguyệt.
_ Thân thể của công chúa vẫn là tịnh dưỡng thêm thì tốt hơn , thần xin lui đi trước.
_ Nói rồi , hắn liền cất bước đi nhanh .Đáng tiếc là còn chưa bước tới cửa ,cánh tay đã bị người phía sau nhào đến giữ chặt .
_ Chu Thư Hành ! Chàng thật sự muốn để ta một mình trải qua đêm tân hôn sao ? _ Nam Cung Nguyệt cao giọng chất vấn , tấm khăn voan trên đầu đã bị nàng tự tay kéo xuống.
_ Ta đường đường là Công chúa Thiên Triều , phải hạ thấp mình để gả cho chàng.
Chàng lại đối với ta lạnh nhạt như thế.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài ,hoặc truyền đến tai của hoàng huynh ta , chàng nghĩ xem ...kết cục của Chu gia sẽ là gì ?
_ Người ...! _ Chu Thư Hành nghiến răng ,hất mạnh bàn tay nõn nà mềm mại đang giữ lấy cánh tay hắn ra.
Ánh mắt có phần lạnh lẽo ác liệt ._ Công chúa đây là đang cảnh cáo ta sao ?_ Hắn nhếch môi cười khẩy _ Chu Thư Hành ta tự biết bản thân thấp hèn chẳng dám trèo cao.
Mối hôn sự này từ đầu ta đã không cầu nổi .Nếu không phải sợ nhận lấy tội danh kháng chỉ , người nghĩ ta thèm cái chức Phò mã này lắm à ?
Đôi mắt hạnh của Nam Cung Nguyệt khó tin trợn lớn ,sắc mặt nàng thoáng cái tái xanh , vừa tức vừa giận lại vừa cảm thấy nhục nhã ê chề.
Từ trước đến nay nàng luôn sống trong cảnh cao sang nhung lụa, được nâng như nâng trứng ,hứng như hứng hoa.
Hưởng thụ biết bao nhiêu lời tán dương nịnh bợ.
Kẻ yêu mến nàng có thể xếp hàng dài khắp cả Thượng Kinh , muốn thể loại nào mà chẳng có.
Ấy thế mà ,ngay trong đêm tân hôn ,nàng lại bị chính phu quân của mình khước từ lạnh nhạt.
_ Chu Thư Hành ! Chàng nói như thế là có ý gì ?_ Nam Cung Nguyệt giận đến phát run , thanh âm lảnh lót mà sắc nhọn chất vấn .
_ Nếu công chúa đã hỏi , ta cũng không muốn giấu .Ta là" Đoạn tụ chi phích ", cũng đã sớm có người trong lòng ,trước khi lên kinh ứng thí đã cùng với y ước hẹn trăm năm.
Đời này của ta , ngoại trừ y ra không thể dung thêm người khác.
_ Nói đến đây , Chu Thư Hành có chút ảo não thở dài _Kết duyên với công chúa là ý chỉ của bệ hạ.
Ta là thần tử , nào dám cãi lời.
Ta có thể cho người vị trí chính thê chủ mẫu , cũng có thể cho người phú quý vinh hoa ,một đời an ổn.
Duy chỉ có tình yêu là không thể , bởi lẽ trái tim ta rất nhỏ ,nhỏ đến mức chỉ chứa được một người .
Nói rồi , Chu Thư Hành cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của Nam Cung Nguyệt mà dứt khoác đẩy cửa rời đi .
Bóng lưng hắn chỉ vừa mới khuất dạng , nàng đã điên cuồng hất đổ tất cả đồ đạc ở trong phòng .Ánh mắt cũng dần dần trở nên ngoan lệ, hung ác.
.
.
Vào khuya , mảnh trăng non hình lưỡi liềm đơn độc treo vắt vẻo trên nền trời tối đen ,u tĩnh.
Có một thân ảnh nam tử cao lớn nhanh nhẹn , thoắt ẩn thoắt hiện lướt qua trên mái ngói nhà họ Tiêu ,rồi vững vàng đáp xuống ,đứng lặng trước cửa phòng Tiêu Huân .
Chu Thư Hành chần chừ một lúc lâu , rốt cuộc cũng không kiềm lòng được mà giơ nắm tay lên ,cẩn thận gõ cửa.
_ Huân nhi !Ngươi ...!ngươi có còn thức không? _ Hắn thấp giọng dò hỏi , như nài nỉ van xin mà thủ thỉ nói thêm _ Ngươi ra gặp ta một lát được không ?Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi .
Không có tiếng đáp lại , bốn bề xung quanh vẫn an tĩnh, lặng thinh như thường.
Nắm tay của Chu Thư Hành không khỏi siết chặt , trái tim cũng nhức nhối ,bất an nảy lên liên hồi .
_ Huân nhi ! Ta biết ngươi vẫn chưa ngủ.
Ngươi ra gặp ta đi có được không ? _ Chu Thư Hành yếu ớt cầu khẩn, giọng cũng đã lạc đi mấy phần.
Thế nhưng cánh cửa lớn trước mặt vẫn thủy chung đóng chặt , người bên trong cũng chẳng thèm đáp lại lấy một lời .
Tiêu Huân ngồi co ro một góc ở trên giường , thẫn thờ nhìn về phía đang phát ra động tĩnh .Y vùi mặt vào giữa hai đầu gối , nước mắt lại từng giọt ,từng giọt lặng lẽ trào ra.
Tim y đau , đau đến mức nghẹt thở , cũng đau đến mức chết lặng chẳng cảm giác được gì .Y rất muốn bước xuống giường , rất muốn mở cửa , rất muốn túm lấy cổ áo hắn mà cao giọng chất vấn.
Y muốn hỏi hắn vì sao lại phụ y ,hỏi hắn vì sao lại quên lời ước hẹn.
Thế nhưng y không dám ,y không dám đối diện với hắn ,càng không dám đối diện với sự thật rằng hắn đã là Phò mã Thiên Triều.
Là y nhu nhược , y kém cỏi ,y hèn mọn.
Y có tư cách gì mà chất vấn hắn đây ?
Chu Thư Hành đợi một hồi lâu vẫn không đợi được người đáp lại , hắn chỉ đành bất lực thở dài .Điểm nhẹ mũi chân bay lên cành cây lớn mà khi trước vẫn thường hay nằm nghỉ.
Chu Thư Hành mệt mỏi tựa lưng lên thân cây xù xì cứng cáp.
Hắn vươn tay hái xuống một chiếc lá còn xanh , đưa lên môi thổi một khúc Giang Nam Điệu.
Thanh âm trầm bỗng thanh thúy vang lên trong màn đêm tĩnh mịch , nghe có chút tang thương lại có chút u buồn .
Tiêu Huân nghe được tiếng nhạc liền chầm chậm cất bước xuống giường.
Y đến bên cửa sổ , lén lút mở ra một cái khe nhỏ, rồi thập thò như một tên trộm mà đứng bên trong lặng lẽ ngắm nhìn.
Y nhìn một thân hỉ phục đỏ thẫm vẫn còn chưa tháo xuống của Chu Thư Hành , nhìn dáng vẻ chán chường phiền muộn của hắn.
Đôi môi mỏng lại âm thầm mím chặt , trong lòng không khỏi khổ sở rối bời.
" Mong muốn cùng khanh
Trải qua kiếp này
Cớ sao thế tục
Cản trở lòng người
Hồng trần đến đi
Như giấc mộng
Mộng đến tận cùng
Cũng thành không "
Chu Thư Hành thấp giọng ngâm lên một đoạn thơ tình lâm li bi đát.
Hắn chua chát cười , nước mắt lại nhòe cả đôi mi .