Ngàn Năm


Đầu đông năm ấy ,lợi dụng tình thế vừa mới lên ngôi căn cơ chưa vững của Huyền Đức đế , Đại Hãn Chiến Quốc liền trở mặt thành thù phá vỡ hiệp ước hòa bình giữa hai nước thuở ban sơ.Mang theo ý đồ bành trướng và tham vọng thâu tóm thiên hạ mà xuất binh tiến đánh Thiên Triều .Dưới sự chỉ huy tài tình và khôn khéo của Thiết Mã Nguyên Soái _ Hoắc Tôn ,hơn hai mươi vạn quân Chiến quốc lấy thế chẻ tre mà đánh hạ ,chiếm giữ hết thảy những thành trì và căn cứ điểm quan trọng.
Tin tức thua trận liên tiếp truyền về Thượng Kinh khiến cho Huyền Đức đế như đang đứng trên đống lửa ngồi giữa đống than .Gã hung hăng phất mạnh ống tay áo ,đem sắp tấu chương vừa mới đọc xong ném thẳng xuống trước mặt đám thần tử yếu hèn nhu nhược .
_ Vô dụng ! Một đám vô dụng ! _ Huyền Đức đế tức tối nghiến răng rít lên từng chữ.

Ánh mắt đỏ ngầu hằn đầy tơ máu lãnh lệ trừng đám quần thần đang cúi đầu quỳ rạp ở dưới chân _ Chỉ trong ba tháng đã để mất Bất Dạ thành .Bây giờ ngay cả Phong Đô cũng sắp không trụ vững .Các ngươi nói xem , trẫm nuôi một đám phế vật như các ngươi để làm gì hả ?
_Xin hoàng thượng bớt giận !
_ Xin hoàng thượng bớt giận ! _ Một đám triều thần không ngừng hèn mọn dập đầu , đồng thanh đồng thủ khom lưng cúi gối trước thánh nhan đang bừng bừng lửa giận .
Huyền Đức đế hừ lạnh một tiếng ,trầm mặc ngồi xuống long ỷ bằng vàng tràn đầy quyền lực .Gã bễ nghễ đưa mắt nhìn xuống đám triều thần , càng nhìn càng thất vọng ngán ngẫm .
Trong những năm trị vì cuối cùng của Minh Đức đế , ông đã làm ra không biết bao nhiêu chuyện hoang đường .Vì sợ hãi đánh mất quyền lực , mờ nhạt uy danh , ông không ngần ngại dùng đủ loại thủ đoạn mưu hèn kế bẩn để âm thầm loại bỏ những võ tướng tài ba đang nắm giữ binh quyền hùng mạnh ở trong tay .Với bản tính đa nghi ,ích kỷ , Minh Đức đế chỉ dám tin và dám dùng người thuộc dòng dõi Nam Cung.

Ông để người trong hoàng thất tiếp nhận binh phù ,trọng văn khinh võ.

Thế nhưng ông lại quên mất một điều quan trọng ,đó là - muốn trị quốc thì lấy văn làm gốc nhưng muốn giữ quốc thì phải lấy võ làm đầu.

Còn đám vương tôn quý tộc hoàng thất kia , đã sớm quen với cuộc sống sa hoa nhung lụa nơi hoàng thành tráng lệ nguy nga , mắt chỉ từng nhìn qua vài trang điển tịch, nào có ai từng thật sự nếm trải qua cảnh khói lửa binh đao.

Đem binh quyền giao lại cho đám người đó chẳng khác gì đem một món vũ khí lợi hại đặt vào tay của kẻ không biết võ công.

Vô tích sự vẫn hoàn là vô tích sự.
Huyền Đức đế đỡ trán thở dài , gã vốn định sau khi lên ngôi sẽ chấn chỉnh lại toàn bộ kỷ cương ,đem một đám " sâu gạo" kia hoàn toàn loại bỏ .Có nào ngờ đâu, loạn trong còn chưa diệt , giặc ngoài đã đánh sang .
Đảo mắt nhìn qua một đám triều thần với sắc mặt tái xanh phủ phục ở dưới chân , Huyền Đức đế cất giọng thử lòng :
_ Nay chiến sự ngày một cam go , Bất Dạ thành đã mất , không thể để mất tiếp Phong Đô thành.

Trong các ái khanh ,ai nguyện ý tiếp nhận Hổ phù, điều động Lang Nha quân xuất binh chinh phạt ?
Lời nói của gã vừa dứt , chỉ thấy đám thần tử bên dưới cúi đầu rụt cổ , trong chẳng khác gì đám chim cút đùng đẩy lẫn nhau ,sợ bị làm thịt .
_ Ha..! _ Huyền Đức đế trào phúng cười lạnh ._ Được ...! Được lắm !_ Đáy mắt gã ám trầm , gằn giọng nói từng chữ _ Nếu đã không có ai dám vì giang sơn Thiên Triều này mà xả thân , vậy trẫm đành phải chỉ đích danh vậy ? _ Nói rồi ,tầm mắt gã dừng lại trên người của một lão thần chức cao vọng trọng _ Lý ái khanh ! Khanh thân là Thái úy đứng đầu võ quan ,thời niên thiếu từng không ít lần cùng với Tiên đế Thân kinh bách chiến .Nay chiến sự lâm nguy ,vẫn là cần đến tài điều binh khiển tướng của ái khanh để giữ vững sơn hà .
Lý Thái Úy vừa nghe đến tên mình ,hai chân liền rã rời khụy xuống.

Lão cố nặn ra nét mặt nghiêm chính cương trực nhưng lại lực bất tòng tâm mà nuối tiếc thở than .
_ Lấy thân báo quốc vốn là trách nhiệm của phận bề tôi như thần.

Thế nhưng ,...tuổi thần nay đã cao sức tàn lực kiệt nào còn đủ trí tuệ và oai hùng đáng có của thời thiếu niên.

Thần không sợ binh đao lửa đạn ,cũng chẳng sợ phải vùi thây nơi chiến loạn biên thùy.

Chỉ sợ sự sai xót của thần sẽ dẫn đến tổn hại to lớn của toàn quân ,làm ảnh hưởng đến tồn vong xã tắc.
_ Ý của ái khanh là muốn kháng chỉ bất tuân ? _ Giọng của Huyền Đức đế nhẹ bẫng ,thế nhưng biểu tình trên mặt lại ngày một lạnh đi .
_ Thần nào dám trái lệnh ,chỉ là tấm thân già này của thần thật sự không gánh nổi trọng trách lớn lao.

Khẩn xin bệ hạ hãy nghĩ cho toàn cục mà suy xét kỹ càng để tìm người thích hợp.

_ Lý Thái Úy thành khẩn dập đầu.

Chung quy thì bản tính con người vẫn luôn là tham sống sợ chết.

Lão đã sống đến từng tuổi này rồi , thật chẳng muốn xông pha chiến trận để làm quân chốt thí .Lão chỉ muốn thảnh thơi an ổn mà ngồi mát hưởng bát vàng.

Huyền Đức đế lặng thinh chẳng nói gì , tầm mắt lại lần lượt đảo qua từng gương mặt quen thuộc quỳ ở dưới điện.

Buồn cười thay , gã nhìn đến kẻ nào thì kẻ đó liền như rùa rụt cổ ,chẳng dám ngẩng cao đầu đối diện với thánh nhan .
_ Thế Lý ái khanh có đề cử người nào thích hợp cho vị trí Đại nguyên soái thống lĩnh Lang Nha quân không ? _ Ánh mắt trầm tĩnh sâu hoắm của Huyền Đức đế lại lần nữa dừng lại trên người Lý Thái úy.

Gã hỏi với giọng điệu không buồn không giận thế nhưng lại ẩn ẩn mang theo sự bất mãn cùng với nhàn nhạt sát ý
Lý Thái úy không ngừng đắn đo suy tính ở trong đầu .Rốt cuộc trong một vài cái tên mà lão vẫn luôn nhìn không thuận mắt ,thành công chọn ra một ứng cử viên xuất sắc để chết thay .
_ Theo thần thấy việc dẫn binh lần này nên để An phủ sứ trấn thủ Giang Nam - Võ Trạng Nguyên Chu Thư Hành đảm nhiệm là thích hợp nhất _ Nói đoạn Lý Thái úy âm thầm đưa mắt dò xét biểu tình của bậc đế vương ngồi ở trên cao.

Thấy gã không có ý bác bỏ , liền uyển chuyển giải bày _ Lang Nha Quân khi trước là đội quân tinh nhuệ do Trấn Quốc Công Chu Thành dẫn dắt ,bọn họ vẫn luôn một lòng kính trọng với người họ Chu.

Nay trưởng tử Chu gia đã công thành danh toại , tài nghệ cùng mưu trí lại có phần xuất sắc hơn người.

Hổ phụ tuyệt đối không thể sinh khuyển tử , năm xưa Chu Thành có thể dẹp loạn giặc ngoại xâm ,trấn trụ phương Bắc thế nào thì ngày hôm nay hoàn toàn có thể kỳ vọng vào Chu Thư Hành làm ra chuyện lẫy lừng thế ấy .
Lời nói của lão vừa dứt ,những tên nịnh thần vẫn luôn theo phe lão liền nhao nhao phụ họa hùa theo .
Huyền Đức đế ngồi vững trên ngôi cao chín bệ , gã trầm tư nghĩ ngợi trong giây lát ,rốt cuộc cũng chẳng còn cách nào khác tốt hơn ngoại trừ đem Chu Thư Hành ra làm một phép thử .Thử xem thanh bảo đao còn chưa ra khỏi vỏ này nếu bây giờ đem để giết địch liệu sau này có thể nào làm gã đứt tay ?
Ba ngày sau đó , thánh chỉ vua ban liền truyền đến tận cửa phủ đệ của An phủ sứ , phong Chu Thư Hành làm Đại nguyên soái thống lĩnh mười vạn quân xuất chinh Bắc phạt .
Ngày hắn rời đi , mưa bụi mịt mờ phủ kín Giang Nam,có một chàng thiếu niên thân vận bạch y lẻ loi cô độc chỉ dám ẩn mình đứng trên thành cao vạn trượng dõi mắt nhìn theo .
_ A Hành ! _ Tiếng gọi quen thuộc vang vọng ở bên tai.

Mang theo nồng đậm bi thương và ái tình luyến lưu da diết.

Chu Thư Hành kiềm lại dây cương ,tiếng hắc mã hí dãi trong màng mưa u buồn tĩnh mịch.

Bốn mắt chạm nhau , xuyên qua hàng ngàn hàng vạn lớp bụi mỏng mông lung trắng xóa ,như xuyên qua tất thảy những rào cản vô hình mà chạm đến chân tâm .Thiên ngôn vạn ngữ trong một thoáng biệt ly nhiều không đếm xuể ,thế nhưng lời đến bên môi chỉ vỏn vẹn hai từ :_" Đợi ta ."
Ngắn gọn mà súc tích , hèn mọn lại ích kỷ .Chỉ lần này thôi , hắn chỉ xin y đúng một lần này nữa thôi.

Hãy đợi hắn bãi giáp trở về , đợi hắn dẹp yên chiến loạn rồi sẽ cùng y làm lễ tam bái sống đến bạc đầu .
Đáng tiếc đời người luôn là bất định không như ý , muôn sự tại nhân thành sự tại thiên.

Chu Thư Hành sẽ chẳng bao giờ ngờ tới được , con đường hắn rời đi hôm nay lại là con đường tử lộ chẳng có ngày về .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui