Ngàn Năm


Thái Ninh năm thứ chín , quân đội Chiến Quốc vốn vẫn luôn đóng giữ ở bên kia bờ sông Như Nguyệt bắt đầu có dấu hiệu không chịu an phận .Rục rịch chia thành từng nhóm nhỏ ,lén lút vượt sông làm nhiễu loạn phòng tuyến của Thiên Triều .Cũng trong cùng năm ấy, hãn vương Thác Bạc Thiệu -một trong số những vị thủ lĩnh đứng đầu ở Chiến Quốc ,nhận lệnh mang theo gần ba mươi vạn quân tinh nhuệ lần nữa tiến xuống vùng biên quan phương Bắc ,mưu đồ tiến đánh lần hai .
Trước tình thế đó , Chu Thư Hành bèn cho người xây thêm trạm gác dọc theo bờ sông Như Nguyệt.

Một khi có địch lẻn sang liền phát lên kèn hiệu để toàn quân kịp thời phòng thủ và tiến hành vây bắt .
Thái Ninh năm thứ mười ,gió đông vừa nổi , gần ba mươi vạn quân Chiến Quốc đã chia thành hai nhánh vây công Bất Dạ thành.

Nhánh quân chủ lực do Thác Bạc Thiệu đích thân chỉ huy ,mang theo hàng trăm pháo đài ngồi trên chiến thuyền hạng nặng mà hùng hổ vượt sông .Buộc Chu Thư Hành phải chia quân để đánh thủy chiến .Nhánh quân còn lại thì do phó tướng Tôn Hoàng thống lĩnh ,dẫn theo mười vạn quân đi vòng qua sông Như Nguyệt , băng ải Bạch Long Sơn để bất ngờ tập kích.

Hai nhánh quân một khi liên hợp , sẽ vây đánh hai mặt trước sau của Bất Dạ thành , tạo thành thế gọng kìm với sức công phá cực kỳ mạnh mẽ.
Chiến tranh lần nữa nổ ra ,nơi biên ải quanh năm khô cằn heo hút nay lại càng thêm phần ảm đạm xác xơ.

Khói lửa khắp nơi , máu me vương vãi ,mạng người nằm xuống giờ chỉ còn có thể tính bằng hàng ngàn hàng vạn , la liệt vất vưởng chẳng chỗ chôn thây .
Chu Thư Hành đứng trên thành cao hơn trượng , dõi mắt nhìn xuống thế trận bên dưới đang không ngừng ác liệt giằng co .Trước sự bắn phá khủng khiếp của hàng loạt những pháo đài cỡ lớn ,hàng phòng tuyến đầu tiên trên nhánh sông Như Nguyệt gần như rơi vào trong tình thế bó tay chịu trận.

Trên dưới Bất Dạ thành hợp lại cũng chỉ có hơn hai mươi vạn quân.Thế nhưng lại phải gồng mình đối đầu với gần ba mươi vạn quân tinh nhuệ được trang bị vũ khí đầy đủ.

Trận chiến này ,không khác gì châu chấu đá xe ,lấy trứng chọi đá ,vốn chẳng hề cân sức cân tài .
Ngẩng cao đầu nghênh đón từng trận gió đông bắc thổi qua hàng tóc mai đượm sương đội nắng , đôi mày kiếm của Chu Thư Hành không khỏi âu sầu nhíu chặt .Bất Dạ thành nằm ở nơi vô cùng hiểm yếu ,dễ thủ khó công.

Phía Tây Bắc có sông Như Nguyệt làm ranh giới tự nhiên , chia đôi hai nước Chiến - Triều.

Phía Đông Bắc lại dựa núi Bạch Long ,ngọn núi cao với địa hình hiểm trở.

Bạch Long Sơn đối với Bất Dạ thành chẳng khác gì một tấm khiêng che chắn kín kẽ .Thế nhưng nếu quân địch vượt qua được ải này thì tấm khiêng kia lại trở thành một cái bẫy chết người vây nhốt toàn quân .
_ Báo...! _ Đúng lúc này ,một tên lính canh vội vàng chạy đến ,quỳ một gối ở trước mặt Chu Thư Hành .
_ Nói !
_ Khởi bẩm nguyên soái ...!ải Bạch Long thất thủ.

Mười vạn quân Chiến Quốc đã chiếm lấy đỉnh núi , dùng mũi tên có lửa mà nhắm bắn vào thành Bắc.

Lửa ngày một lan rộng đã lan đến chỗ kho lương của quân ta rồi.

_ Tên lính kia hớt hãi nói , thanh âm có phần đứt quãng vì run .
Sắc mặt của Chu Thư Hành thoáng cái tối sầm , hắn đã sớm đoán được một khi gió bắc nổi lên nếu quân địch mà chiếm được ải Bạch Long, dùng tên lửa bắn phá thì kiểu gì Bất Dạ thành cũng lâm vào tình trạng nguy cấp.


Thế nhưng hắn trăm suy ngàn tính , lại không thể nào tính được ải Bạch Long lại dễ dàng thất thủ như thế .
_ Mau ! Mau điều người đến kho lương dập lửa.

_ Chu Thư Hành lớn tiếng ra lệnh , số lương thảo còn lại trong doanh chỉ còn đủ để duy trì trong một tuần trăng.

Cách đây hai tháng ,hắn đã gửi thư về đến Thượng kinh ,khẩn cầu hoàng thượng ban phát quân lương và đạn dược.

Ấy vậy mà ,ngày qua tháng lại , một chút tin tức truyền về cũng chẳng hề thấy đâu .
_ Triệu Minh nghe lệnh ! _Tiếng hô vừa dứt ,một viên tướng trẻ tuổi liền tự giác tiến lên .
_ Có mạt tướng.

_ Triệu Minh quỳ một gối , nghiêm chỉnh mà oai hùng đáp .
_ Bổn soái lệnh ngươi dẫn theo năm vạn quân trấn thủ cửa Bắc.

Tuyệt không thể để mười vạn quân Chiến quốc có cơ hội xuống núi công thành.

_ Bàn tay của Chu Thư Hành âm thầm siết chặt , ánh mắt phức tạp mang theo đủ loại tâm tình mà nhìn thẳng người ở trước mặt.

Dùng năm vạn quân để đối đầu với mười vạn quân , hiệu lệnh này một khi ban xuống ,chẳng khác gì phó thác cho Triệu Minh dẫn đầu đoàn quân cảm tử.

Dùng mạng để cược , cược một con đường sống nhỏ nhoi như đường chân tơ kẽ tóc .
_ Mạt tướng ...nhận lệnh.

_ Triệu Minh hành đại lễ với Chu Thư Hành , trong mắt chỉ có kiên trì và quyết tâm chiến thắng .
Chu Thư Hành vươn tay nâng vị huynh đệ đã cùng mình vào sinh ra tử trong suốt mười năm qua lên , nghẹn ngào mà căn dặn :
_ Triệu Minh ...!ngươi nhất định phải sống sót trở về .
Triệu Minh đối diện với ánh nhìn của hắn , đấm một quyền thật vang lên ngực trái như một lời tuyên thệ , sau đó liền cất bước rời đi .
Nhận thấy tình thế hiện tại nếu tiếp tục kéo dài sẽ càng thêm phần bất lợi cam go , Chu Thư Hành liền ra thêm một chỉ thị mới.

Hắn lệnh cho quân sĩ đáng tin nhất dưới trướng của mình mang theo tấm hổ phù ngự ban ,thúc ngựa chạy nước đại về Phong Đô thành cầu viện .Chỉ mong Ưng Bắc Vương - Nam Cung Quyết là người thấu tình đạt lí, hiểu rõ thế cuộc .Cửa Nam của Bất Dạ thành thông thẳng tới Phong Đô thành ,một khi Bất Dạ thành thất thủ Phong Đô thành cũng đừng hòng trụ vững .
Ba ngày , chỉ cần cố thủ trong ba ngày đợi viện quân đến tiếp ứng ,ắt hẳn sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế ,lật ngược ván cờ .
Ngày nối ngày kiên trì vượt qua trong binh đao chiến loạn đem mạng sống đánh liều để giữ lấy một chút hy vọng mỏng manh.

Thế nhưng đã bảy ngày đằng đẵng trôi đi , Lang Nha quân ngày một suy yếu , số lương thảo và đạn dược trong kho cũng chẳng còn lại được bao nhiêu,ấy vậy mà một bóng viện quân vẫn chờ hoài không thấy .
Đêm đông ,tuyết lớn , Bất Dạ thành chìm trong mùi máu tanh giết chóc.


Chu Thư Hành một thân chiến giáp đứng trên thành cao chỉ huy tác chiến .
Tiếc là đạn dược đã hết , hai mươi vạn quân Lang Nha cũng đã bỏ mình gần hơn phân nữa.

Lấy vũ khí thô so với lực công kích kinh người của trăm tòa đại bác , lấy số tàn quân chưa đến mười vạn đấu với đội quân hùng mạnh áp đảo gấp đôi.

Cách biệt lớn như thế cũng trắc trở nhiều đến như thế , liệu có còn tìm được sinh cơ trong trăm đường tử lộ.
Tiếng kèn lệnh vang lên liên hồi như tiếng chuông đoạt mệnh .Chu Thư Hành trầm mặc nhìn xuống một đoàn binh lính dày đặc không thấy điểm dừng đang ngày một áp sát , vây kín Bất Dạ thành.

Thác Bạc Thiệu ngồi trên ngự giá giữa ba quân , ánh mắt thâm sâu trầm đục hướng tới Chu Thư Hành.

Là kỹ lưỡng dò xét cũng là mưu tính gian manh .
_ Thác Bạc Thiệu ta trước nay không giết kẻ vô danh tiểu tốt.

Ngươi có thể dùng hai mươi vạn quân trụ vững được tới ngày hôm nay cũng có thể xem như là có tài có trí.

Liệu có thể xưng họ nói tên ? _ Gã vuốt vuốt chòm râu quai nón đã lúng phúng sợi bạc , nhìn thẳng vào mặt Chu Thư Hành mà cất cao giọng hỏi .
Chu Thư Hành cũng không hề yếu thế ,hắn siết chặt trường thương trong tay ,đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng sắc bén mà ác liệt lườm lại người bên dưới .
_ Thống lĩnh Lang Nha quân _ Chu gia tướng - Chu Thư Hành.

_ Hắn ngạo nghễ đáp ,thanh âm hùng hồn mang theo nhuệ khí sát phạt tứ phương.

Thác Bạc Thiệu há mồm cười lớn ,mang theo vài phần châm chọc mà tiếp tục cất lời.
_ Tưởng ai xa lạ ,hóa ra lại là một con chó trung thành của nhà họ Chu.

_Vừa nói gã vừa len lén quan sát biểu tình của người phía trên.

Muốn dùng chiêu khích tướng lại muốn lôi khéo người tài.

_ Năm xưa , cũng trên mãnh đất biên quan hoang vu cằn cỗi này ,ta đã từng không ít lần chạm trán với Trấn Quốc Công Chu Thành.

Y hẳn là người nhà của ngươi nhỉ ? Nhưng theo tin tức mà ta nghe được thì chiến công hiển hách mà Chu Thành dùng mồ hôi và xương máu lập được lại chỉ đổi về một bản án oan và cái chết không rõ ràng ở trong lao.

Họ Chu các ngươi ba đời tận trung phò tá lại chẳng hề thấu được lòng dạ của bậc đế vương.


Một tên hôn quân như thế ,có đáng để các ngươi bán mạng hay không ?
_ Có đáng hay không tự thân ta rõ .Không cần một kẻ ngoại bang như ngươi phải ở đây giả mèo khóc chuột , chĩa mỏ xen vào.

_ Chu Thư Hành hung hăn đáp trả , bàn tay siết lấy trường thương lại càng thêm dùng lực ,nổi đầy gân xanh.

Hắn biết ,những lời mà Thác Bạc Thiệu nói chỉ là lời li gián thế nhưng cái chết của Chu Thành và bản án năm xưa vẫn luôn là một nút thắt khó gỡ day dứt mãi trong lòng .
_ Được ...được ....!_ Thác Bạc Thiệu thấp giọng cười gằn _ Nếu ngươi đã không muốn nghe những lời vòng vo bày vẽ .Vậy ta đây cũng không ngại ngần nói thẳng một phen.

Hiện tại hơn hai mươi vạn quân đã bao vây bốn phía Bất Dạ thành , muốn giết sạch đám người các ngươi cũng chỉ là việc dễ dàng như bắt ba ba trong chậu.

Thế nhưng hãn vương ta lại là kẻ trọng dụng nhân tài , nếu các ngươi biết điều mà quy hàng Chiến quốc ,bổn vương sẽ chừa lại cho các ngươi một con đường sống , bằng không đừng trách sao thi cốt vô tồn .
_ Ha...! _ Chu Thư Hành nhếch môi cười lạnh ,lòng trung thành lại vững như bàn thạch ,keo sơn.

_ Thác Bạc Thiệu ! Ngươi hãy dỏng tai lên mà nghe cho rõ.

Chu Thư Hành ta khoác giáp cầm thương là vì ấm no thái bình của trăm ngàn bách tính.

Thân ta là con nhà tướng ...thà chết đứng chứ nhất quyết không chịu sống quỳ.

Chỉ cần ngày nào ta còn giữ lại một hơi thở ...vó ngựa Chiến quốc đừng hòng đặt chân lên đất Thiên Triều dù chỉ là nữa bước.

_ Dứt lời ,hắn vung mạnh trường thương trong tay , chĩa thẳng về hướng quân thù bên dưới , cất cao giọng hô :.

_ Lang Nha quân nghe lệnh .....TỬ THỦ ...Bất Dạ thành .
_ Giếtttt......!
Tiếng trống trận vang lên bốn phía , mười vạn quân Lang Nha đã hạ quyết tâm cầm lên vũ khí.

Trận chiến này ,bọn họ không có lợi thế , không có đồng minh , không có đạn dược ,chỉ có thể dùng cả tính mạng để chiến đấu đến hơi thở cuối cùng .
Điểm nhẹ mũi chân lên bờ thành cao chót vót ,Chu Thư Hành mở đầu xông lên ,bay thẳng vào giữa trận địa của quân thù .
Trường thương xuất kích , tả đột hữu xung , hắn như một con mãnh hổ giơ nanh múa vuốt nghiền nát con mồi ở dưới chân .
Thác Bạc Thiệu ngồi ở trên ngự giá dõi mắt nhìn theo , trong lòng không khỏi trầm trồ thán phục .Đáng tiếc ,một bậc anh tài như thế lại không phải là người dưới trướng của gã.
Đêm dần trôi trong từng hồi trống giục , Lang Nha quân từng người từng người ngã xuống ở trước mặt của Chu Thư Hành.

Hắn cắn răng nén nhịn sự chua xót cay xè nơi chớp mũi ,ánh mắt càng thêm phần lãnh lệ ,hung hăng.
Trường thương trong tay vung lên hạ xuống ,biến chuyển liên hồi ,giết đến đỏ cả mắt.

Đánh giặc phải đánh kẻ cầm đầu.

Dưới sự yểm hộ và áp trận của hai vị phó tướng thân cận , Chu Thư Hành nhanh chóng mở ra một con đường máu tiến thẳng đến xa giá của Thác Bạc Thiệu .
Thương đối thương , cước đối cước , Thác Bạc Thiệu cũng chẳng phải đèn cạn dầu hay một con hổ giấy.


So với tuổi trẻ đầy khí lực và sung mãn của Chu Thư Hành thì gã lại thiên về sự dẻo dai và uyển chuyển né đòn .
Long tranh hổ đấu , một hồi so tài cứ thế mà diễn ra suốt cả một đêm .
Mãi đến khi vầng dương ló dạng,
tiếng vó ngựa rợp trời mới làm vang vọng khắp cả cổng thành Nam.

Dưới những tia sáng nhạt màu xuyên qua tầng sương sớm , Ưng Bắc Vương -Nam Cung Quyết dẫn theo hơn mười vạn quân tiến nhập Bất Dạ Thành .
Tiếng trống trận lần nữa vang lên tràn đầy khí thế .Bàn tay vốn đã thoát lực buông xuôi của Chu Thư Hành nhanh chóng nắm chặt lấy trường thương , mạnh mẽ vung lên đem đầu của Thác Bạc Thiệu tách rời khỏi cổ .
Chủ soái tử trận , đoàn quân Chiến quốc liền như rắn mất đầu , thoáng cái sụp đổ , bỏ chạy tứ tung .
Chu Thư Hành đứng giữa dòng người nháo nhào hỗn loạn , ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Quyết đang cưỡi ngựa tiến đến gần , mỉm cười cảm kích.

Đáng tiếc thay, nụ cười kia còn chưa kịp giương cao đã bị cảm giác quặn thắt lạnh lẽo nơi trái tim làm đông cứng tắt lịm ở trên môi.

Hắn trợn mắt chẳng dám tin mà nhìn xuống thanh đại đao đang vững vàng đâm xuyên qua ngực trái .Bần thần đến chết lặng mà rặn hỏi người kia .
_ Tại sao ? _ Giọng của Chu Thư Hành lạc đi trong gió lạnh.

Hắn ôm ngực phun ra một búng máu rồi thoát lực ngã xuống dưới chân kẻ cầm quyền .
_ Quân muốn thần chết , thần không thể không chết.

Chu Thư Hành ngươi đừng trách bổn vương.

Có trách hãy trách Chu gia công lấn uy chủ.

Đã là một quân cờ thì ắt hẳn dùng xong sẽ phải vứt đi.

_ Nam Cung Quyết thản nhiên đáp.

Gã dứt khoác rút lại thanh đại đao , quăng cho Chu Thư Hành một ánh nhìn thương hại rồi cưỡi ngựa vào thành.
_ Ha .....haha.....!! _ Chu Thư Hành khó khăn cười khẩy.

Cổ họng không ngừng trào ra từng ngụm máu tươi tanh tưởi.

Hắn yếu ớt nhìn trời , nhìn từng vệt sáng màu vàng mờ nhạt ở trên cao.

Từng mảnh ký ức nhỏ vụn thuở thiếu niên cứ như đèn kéo quân mà lướt qua trong đầu hắn.

Cuối cùng dừng lại trước thân ảnh bạch y của người nào đó đang đứng đợi ở dưới gốc cây đào .
_ Huân nhi ! _ Hắn nỉ non gọi , nước mắt lại không kìm được mà khổ sở lăn dài.

_ Lần này ...lần này e là ta không thể về được nữa rồi .
Đời này của Chu Thư Hành không phụ giang sơn Thiên Triều vạn dân bách tính , không phụ ba đời dòng dõi họ Chu ,càng không phụ hoàng ân tiên đế , hắn chỉ phụ mỗi người hắn yêu , phụ một tấm chân tình ngàn năm không đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận