Tỉnh dậy trên chiếc giường rộng rãi ấm áp , Tống Vân Hành không khỏi trầm mặc khi nhớ lại từng đoạn ký ức mơ hồ đã xảy ra vào tối hôm qua.
Hắn không rõ bản thân rốt cuộc làm sao mà trèo được lên giường ,trong bộ não trống rỗng chỉ lưu lại mỗi hình ảnh sắc tình quyến rũ của người kia .
Hốt hoảng bật dậy chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh ,Tống Vân Hành như bị sét đánh đứng dại ra tại chỗ .Hắn thẫn thờ nhìn đôi mắt thâm quầng của mình ở trong gương ,tay run rẫy sờ lên đôi môi mỏng vẫn còn hơi sưng đỏ.
Trên cổ ,trên ngực và cả xương quai xanh đều nhiễm đầy những dấu hôn đậm nhạt chi chít.
Như một kẻ mộng du mang theo gương mặt nhợt nhạt không chút tinh thần đi đến đoàn phim .Tống Vân Hành không khỏi phiền muộn trước ánh mắt dò xét như máy chụp XQuang của Olwen đang âm thầm quét qua quét lại trên khắp thân thể hắn.
_ Muỗi ở khách sạn sắp thành tinh rồi ! _ Olwen lẩm nhẩm cảm thán .Cậu hơi mấp máy môi , vẫn còn muốn nói thêm gì đó , nhưng miệng nhỏ còn chưa kịp hành động ,ánh mắt trắng dã lạnh lẽo của Tống Vân Hành đã cảnh cáo nhìn sang .
Miễn cưỡng đè nén nỗi bất an lo lắng ở trong lòng ,Tống Vân Hành rốt cuộc cũng lấy lại được phong thái chuyên nghiệp cần có để hoàn thành những cảnh quay đòi hỏi kỹ thuật diễn xuất cao .
Thế nhưng , liên tiếp nhiều ngày dài sau đó , cứ mỗi lần đêm xuống là hắn lại mơ thấy thiếu niên xinh đẹp kia .Thân thể lại không kiểm soát được mà cùng với y trải qua một hồi tình sự day dưa không dứt .
Là một thanh niên sống trong thời đại khoa học công nghệ cao , Tống Vân Hành từ lâu đã thấm nhuần tư tưởng chính trị của chủ nghĩa Marx_Lenin.Hắn không tin huyền học ,càng không tin vào những chuyện ma quỷ tâm linh .
Cứ thế , Tống Vân Hành liền quyết định xin Trịnh Lôi nghỉ quay một ngày để đi đến Bệnh viện ở trung tâm thành phố F kiểm tra sức khỏe .
Đứng trước trạng thái tinh thần ngày một kém đi của hắn ,Olwen cũng không còn cách nào khác tốt hơn ngoài việc cố gắng thu xếp lịch khám với một bác sĩ giỏi có tiếng ở khoa nội thần kinh.
Nghiêm túc phối hợp làm xong hàng loạt các xét nghiệm cần thiết cho việc chuẩn đoán bệnh tình.
Tống Vân Hành không chút cảm xúc, bình tĩnh đối diện với vị bác sĩ già có chuyên môn cao ở trước mặt .
_ Không tìm thấy vấn đề gì cả.
_ Vị bác sĩ kia chăm chú nhìn từng tấm hình chụp cắt lớp não bộ của Tống Vân Hành , khẳng định chắc nịch nói ._ Hệ thống dây thần kinh và não bộ của cậu đều hoạt động rất tốt.
Có lẽ là do cậu làm việc quá sức dẫn đến stress nên thành ra mất ngủ .
_ Nhưng tôi vẫn luôn thường xuyên mơ thấy bản thân mình đang làm tình cùng với một chàng trai.
Ngay cả khuôn mặt , dáng vẻ và giọng nói của người đó tôi đều nhớ rất rõ.
_ Tống Vân Hành mệt mỏi day trán , trong đôi đồng tử nhạt màu chỉ còn lại bất lực và ưu sầu.
_ Chuyện này ...có lẽ là do nhu cầu sinh lí của cơ thể mà thôi.
Cậu đừng quá để tâm ._ Vị bác sĩ già kia thấp giọng trấn an.
Ông lưu loát viết ra hàng loạt những đơn thuốc ngoằn nghèo nguệch ngoạc lên sổ khám bệnh rồi đưa đến trước mặt Tống Vân Hành.
_ Tôi đã kê cho cậu một vài loại thuốc dùng để an thần và chữa trị hội chứng đau đầu.
Trước mắt cậu cứ dùng thử xem , tháng sau lại đến đây tái khám .
Tống Vân Hành nhận lấy cuốn sổ khám bệnh từ tay bác sĩ , không nói không rằng trầm mặc rời đi.
Ra tới hành lang bệnh viện , hắn bất chợt dừng lại ,quay đầu hỏi Olwen đang theo sát ở phía sau.
_ Cậu có biết Albert nằm ở phòng bệnh nào không ?
_ Không ạ.
_ Olwen ngờ nghệch lắc đầu .
_Vậy thì mau tra giúp tôi.
Tôi muốn đến thăm cậu ta .
_ Hả ?_ Olwen mắt chữ O miệng chữ A ,tỏ vẻ không dám tin nhìn Tống Vân Hành .
_ Hả cái gì mà hả ?Tôi kêu cậu tra thì cậu mau tra đi.
_ Tống Vân Hành không chút kiên nhẫn , quắc mắt lạnh lùng nhìn Olwen .
Trái tim bé nhỏ của Olwen lần nữa bị cái tính khắt khe khó ở khó hầu của ông chủ làm tổn thương.
Cậu ta bĩu môi , ủy khuất móc ra chiếc điện thoại vẫn luôn được đặt ở trong túi ,nhanh nhẹn gọi cho một vài người bạn quen được bên đoàn phim.
Qua vài lần hỏi thăm , rốt cuộc cũng biết được số phòng của Albert .
* * *
Đi qua từng dãy hành lang trải dài vắng vẻ ,Tống Vân Hành rốt cuộc cũng dừng lại trước một phòng bệnh VIP của khoa ngoại thần kinh.
Hắn lịch sự gõ nhẹ lên trên cánh cửa gỗ vài cái , sau khi nhận được lời chấp nhận của người bên trong , mới chậm rãi đẩy cửa tiến vào .
Albert suy nhược nằm trên chiếc giường bệnh rộng lớn , gương mặt y tái nhợt , đầu vẫn còn băng kín vết thương.
Vừa nhìn thấy Tống Vân Hành, hai mắt lờ đờ mệt mỏi của Albert bất ngờ trợn trắng lên ,thân thể y không ngừng run rẩy ,điên cuồng hét lớn :
_ Quỷ ! Có Quỷ ! Đừng lại đây ! Đừng lại đây !
Phản ứng dữ dội của y khiến cho bước chân của Tống Vân Hành không khỏi khựng lại ,hắn khó hiểu nhìn về phía Olwen.
Olwen cũng chẳng hiểu gì mà nhìn ngược lại hắn .
_ Albert !Tôi là Tống Vân Hành.
_ Tống Vân Hành cố gắng dùng nét mặt hòa nhã nhất có thể để nói chuyện với Albert .
Nào ngờ giọng nói của hắn vừa cất lên ,Albert đã lên cơn co giật ,mặt mày tái mét ,không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói :
_ "Có quỷ ! Có quỷ ! "Đừng lại đây ! Làm ơn đừng lại đây ! _ Y sợ hãi khóc lớn , gần như rồ dại mà nhìn chằm chằm về phía Tống Vân Hành .Nếu để ý kỹ sẽ thấy , tầm mắt của y không hề dừng lại ở trên thân thể hắn mà là xuyên qua hắn để nhìn đến bóng trắng quỷ dị ở phía sau .
Nhận thấy tình hình trước mặt càng ngày càng không ổn ,Tống Vân Hành đành tiến đến ấn vào chiếc chuông nhỏ được lắp đặt ở ngay cạnh đầu giường .
Chỉ ít phút sau liền có một bác sĩ và vài y tá tất bật chạy đến .Albert nhanh chóng bị giữ chặt ,cưỡng ép tiêm vào người một mũi thuốc an thần rồi từ từ lặng im ngủ thiếp đi.
Rời khỏi bệnh viện , Tống Vân Hành trông chẳng khác gì một kẻ mất hồn ngồi thẫn thờ trên ghế phụ lái.
Hắn đưa mắt nhìn sắc trời ngày một tối đi qua cửa kính ô tô , rốt cuộc cũng không kiềm được bất an mà thấp giọng nói chuyện với Olwen :
_ Cậu có tin trên đời này có quỷ không ?
Đối mặt với câu hỏi không đầu không đuôi kỳ kỳ quái quái của ông chủ ,Olwen không trả lời ngay mà lo lắng hỏi lại :
_ Anh bị những lời nói điên khùng của Albert làm ảnh hưởng à ?
Tống Vân Hành mím chặt môi không đáp , ánh mắt trầm tĩnh càng thêm phầm ảm đạm lạnh lẽo.
Nhận thấy hắn không có ý định trả lời , Olwen cũng chỉ đành miễn cưỡng nói tiếp :
_ Kể cũng lạ , chuyện Albert bị thương quả thật có rất nhiều điều khó hiểu.
Anh nói xem...!là có người lôi đầu anh ta đập vào tường hay là tự anh ta đập đầu vào tường.
Nếu là vế trước thì ắt hẳn với cái nết trời đánh của Albert,anh ta đã sớm làm lớn chuyện ,không chừng còn hùng hổ xách đầu hung thủ ra hầu toà.
Còn nếu là vế sau ....!_ Đôi mắt ti hí của Olwen hơi híp lại ,tỏ vẻ thâm sâu khó lường nói : _ Một là anh ta có vấn đề về thần kinh còn hai là trên đời này thực sự có quỷ .Chẳng phải ông bà ta vẫn luôn có câu " Có thờ có thiêng có kiêng có lành " đó sao .Cái gì mà khoa học không thể chứng minh được ,chúng ta vẫn không nên phủ nhận thì tốt hơn.
Thân thể đang ngồi im bất động của Tống Vân Hành thoáng cái run lên , bầu không khí trong xe cũng dần dần trầm xuống rơi vào trong sự tĩnh lặng chết chóc .
Sống lưng của Olwen bất chợt lạnh toát ,cậu đánh cái rùng mình ,cái đầu nhỏ không khống chế được mà lóe lên những suy nghĩ nghi thần sợ quỷ .
_ Anh Hành , dạo gần đây em thấy anh cũng lạ lắm ._ Olwen hạ thấp giọng , có chút chần chừ nhưng vẫn muốn nhắc nhở người bên cạnh _ Từ ngày vào đoàn phim ,anh cứ gặp vận xui miết ,lại còn hay nằm mơ thấy những thứ linh tinh nữa.
Nói không chừng anh cũng bị thứ gì đó không sạch sẽ đeo bám rồi đó .Em thấy tốt nhất anh vẫn nên ghé vào chùa xin sư thầy một tấm bùa bình an cho nhẹ lòng .
Lời nói vừa dứt ,trước mắt Olwen thoáng cái tối sầm lại .Chiếc BMW bất ngờ mất lái ,loạng choạng tông thẳng vào một gốc cây lớn ở bên đường .
Sợ hãi bước xuống xe , sắc mặt của Olwen không khỏi xanh lè nhìn về phía Tống Vân Hành .
_ Anh Hành ! Thật sự có ....._ Hai từ ' quỷ a '! còn chưa kịp thốt ra ,Olwen đã nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo và cái lắc đầu rất khẽ của Tống Vân Hành .Cậu ngoan ngoãn ngậm miệng ,cố gắng dùng chút tỉnh táo còn xót lại để điều chỉnh tâm tình .
Hai người bốn mắt nhìn nhau ,tuy không có đối thoại nhưng vẫn phần nào hiểu được những suy nghĩ hỗn loạn đang diễn ra ở trong đầu đối phương .