Về tới khách sạn ,tinh thần của Tống Vân Hành có chút chộn rộn không yên.
Hắn qua loa tắm rửa, vệ sinh thân thể sạch sẽ một trận rồi bất an leo lên giường nằm.
Ôm tâm lí cầu may mà uống vào một liều thuốc ngủ theo căn dặn của bác sĩ .Chỉ ít phút sau đó đầu óc nặng nề hỗn loạn của hắn đã dần dần chìm vào trong giấc ngủ dài mê man.
Dưới ánh trăng màu bạc huyền bí ,một thân ảnh bạch y phiêu dật đứng lặng lẽ ở bên cạnh giường .Y hơi rũ mi mắt ,trong đôi đồng tử nhạt màu đượm lên nét đau thương .
Vẫn nhớ ...năm ấy phương Bắc chiến loạn , quân vì trăm vạn bách tính Thiên Triều mà nhận lấy ấn soái ,khoác lên giáp bạc,thúc ngựa rời đi .
Ngày đó mưa bụi mịt mờ hoa rơi lả tả , y mang nỗi tơ lòng trăm mối ngổn ngang đứng trên thành cao vạn trượng nhìn theo bóng tình lang đang chầm chậm khuất xa .Rốt cuộc cũng không kiềm lòng được mà cất tiếng gọi lên cái tên "_ A Hành !".
Người kia nghe được thanh âm nghẹn ngào da diết của y ,cuối cùng cũng ghìm chặt dây cương ngoái đầu nhìn lại .
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau , tình nồng ý mật , thiên ngôn vạn ngữ chất chứa tràn ngập cả cõi lòng .Thế nhưng khi lời đến bên môi lại chỉ có vỏn vẹn hai từ :_ Đợi ta .
Ngắn gọn như thế cũng rõ ràng như thế , hắn chỉ để lại một câu rồi quất ngựa rời đi.
Lại không ngờ tới chỉ một câu nói đó đã trói chặt trái tim người ở lại khiến cho y vạn kiếp khó luân hồi .
Năm đầu tiên quân đi , y cứ cách vài hôm lại gửi thư một lần , đều đặn không dứt .
Năm thứ hai quân đi , y khi ấy tuổi đã tròn hai mươi.
Ngày làm lễ cập quang , y cúi đầu quỳ gối xin phụ thân được lấy tự là Tư Ngọc .Tư trong tương tư ,Ngọc trong ngọc hành .
Năm thứ ba quân đi , chiến sự liên miên , thư từ qua lại đã sớm chẳng còn nhìn thấy hồi âm .
Năm thứ tư quân đi , y ngồi nghe một đoạn hí kịch ở trên đài Vọng Nguyệt.
Khi nghe người diễn xướng cất giọng hát lên câu "Là ai ly biệt sinh bệnh tương tư.
Chớ hỏi thiên nhai cũng chớ hỏi ngày về " rốt cuộc nước mắt cũng không kiềm được mà lăn dài trên má .
Năm thứ năm quân đi , y một mình đón tết Nguyên tiêu ,một mình ăn bánh trôi nước lại một mình lủi thủi thả đèn trời .Đời này không nguyện thân hạnh phúc chỉ nguyện người mãi mãi bình an .
Năm thứ sáu quân đi ,y nửa đêm chạy ra ngoài rừng đào ở ngoại thành , tức giận đào lên hai bình Hồng nhan tửu , như phát điên phát dại mà một mình nốc cạn.
Đêm đó Y khóc , khóc như một đứa trẻ , khóc đến mức tê tâm liệt phế , lệ nóng quanh tròng.
Năm thứ bảy quân đi , y vẫn như thường mà lên núi hái thuốc ,hành y cứu người.
Vẫn một thân bạch y thoát tục , sống rất tiêu dao.
Thế nhưng trong đôi mắt hồ ly linh động đã sớm tản đi nét vui cười mà thay vào đó là sự tĩnh mịch thê lương.
Năm thứ tám quân đi , y lặng lẽ đứng bên hiên nhà nhìn gốc đào cạnh tường đã bắt đầu kết quả .Thử động thân trèo lên , nằm vắt vẻo ở chỗ cành cây lớn mà người kia vẫn hay nằm .
Năm thứ chín quân đi ,nhớ nhung mãnh liệt , đau khổ thấu xương giờ cũng chỉ còn là một mảnh tình chết lặng.
Năm thứ mười quân đi ....Tiêu Huân tạ thế.
Y mất khi tuổi đời còn chưa quá tam tuần .
Ngày ấy y một thân hỉ phục đỏ thẫm ,tay cầm lên chung rượu độc đã rót đầy ,không chút chần chừ mà ngửa đầu uống cạn.
Thất khiếu chảy máu , lục phủ tiêu tan , y từ từ khép lại đôi mắt thâm tình trong vòng tay của người mà y không thích.
Di nguyện cuối đời cũng chỉ cầu được an táng ở rừng đào mười dặm ở bên ngoài ngoại thành .
Cho dù thân đã vong, mệnh đã đứt ,trái tim y vẫn vẹn nguyên như cũ mà hướng tới một người.
Y muốn đợi , cho dù chết rồi cũng muốn đợi.
Đợi chàng thiếu niên của y bãi giáp trở về .
Trăm năm đầu tiên nằm nơi đất lạnh , Tiêu Huân khi ấy chỉ còn là một mảnh tàn hồn yếu ớt vất vưởng , y lặng lẽ đứng nhìn thi hài của mình dần dần mục nát .Nhìn từng thớ da thịt bị hàng ngàn hàng vạn con dòi chia nhau cắn nuốt gặm nhắm đến khi chỉ còn lại một đống xương khô .
Trăm năm thứ hai , thời thế loạn lạc ,cảnh vật năm xưa nay đã hóa điêu tàn.
Tiêu Huân vẫn đạm nhiên đứng đó , vẫn một mực chờ đợi bóng hình người xưa .
Trăm năm thứ ba , đã không còn nhớ rõ năm nay là năm nào ,ngày này là hôm nao.
Y chỉ biết bản thân mình đã đứng đó thật lâu , lâu đến nỗi đã quên đi gần hết chuyện cũ chỉ nhớ mỗi một người .
Cứ như thế rồi trăm năm thứ tư , trăm năm thứ năm , không biết đã qua bao mùa trăng tròn rồi lại khuyết ,Tiêu Huân kiên trì đứng đó mà chờ đợi người về.
, lần chờ này kéo dài suốt ngàn năm .
Ngàn năm qua đi , trong hàng ngàn hàng vạn khuôn mặt xa lạ đi đi lại lại ngược xuôi đủ hướng , rốt cuộc...rốt cuộc thì y cũng nhìn thấy được dung mạo người xưa .
Chỉ tiếc là , ngày quân đi y tuổi còn nhược quán , lúc quân về y xương cốt đã tan .
*** Giải thích một chút nhé !
(1) Lễ cập quang hay còn gọi là lễ đội mũ.
Vào thời xưa ,nam đến tuổi 20 sẽ làm lễ cập quang , lễ này là lễ đánh dấu sự trưởng thành .
( 2) Tên húy và tên tự.
Tên húy là tên cúng cơm , tên này kiêng kỵ người gọi , thường thì chỉ có cha mẹ hoặc vợ mới được kêu.
Còn tên tự là danh hiệu được đặt khi vào tuổi trưởng thành [ trong lễ cập quan sẽ được trưởng bối ban tên tự ].
Theo mình hiểu thì là như vậy.
Ở đây Tiêu Huân ,Huân là tên húy.
Y lấy tự là Tư Ngọc , Tư trong Tương Tư [ có một bài thơ tên Tương tư hay còn gọi là Hồng đậu sinh nam quốc , Chữ Tư này được bao gọn hàm nghĩa lấy ra từ bài thơ đó ]cứ hiểu đơn giản ở đây là nhớ nhung đi.
Còn chữ Ngọc lấy từ chữ Hành , sẵn mình nói luôn kiếp trước Tống Vân Hành tên là Chu Thư Hành.
Trong từ điển tiếng Hán thì chữ Hành có rất nhiều cách viết và dịch nghĩa.
Nhưng chữ Hành trong tên của Tống Vân Hành có nghĩa là ngọc.
Tiêu Huân lấy tự là Tư Ngọc ý chỉ là y nhớ nhung A Hành .