Ngân Quang Lệ - Hắc Khiết Minh Full

Chương 4

Edit: Yunchan

***

Sóng nước dập dờn...

Lẫn trong hơi nước mịt mùng, một cô nương mặc y phục của người hầu đẩy cửa ra, bê một khay đậu tắm bước về hướng nam nhân đang tắm trần trong bể.

Nàng quỳ ngồi sau đầu hắn, đặt nhẹ chiếc khay lên đất.

Nam nhân không động đậy, trông có vẻ đang ngủ, mái tóc dài vẫn còn buộc lại, nó như sợi dây thừng bẩn xõa ra trên nền đất sau ót, tối xám và bụi bặm.

Được cái hắn vẫn còn nhớ phải tắm trước khi xuống nước, làn da ngăm đen khỏe khoắn ngâm dưới làn nước sóng sánh, dáng vẻ đó rất hớp hồn, nhưng vì ngọn đèn ở đây chập choạng nên không thể thấy rõ bên dưới, thật lòng có hơi đáng tiếc.

Chuyến này hắn đi xa làm việc suốt cả tháng, nếu đổi lại những tên nhị thế tổ khác trong thành thì chắc đã giao công việc cho đầy tớ rồi về nhà ngay để tắm rửa nghỉ ngơi, ít nhất cũng ăn uống no nê trước còn những chuyện khác thì sáng mai hãy bàn.

Nhưng hắn không phải vậy, hắn là loại có thế nào cũng phải làm cho tới khi mặt trời lặn, mãi tới canh ba nửa đêm mới chịu về nhà.

Rõ ràng Phượng Hoàng lâu này không phải không có người, và cũng chẳng thiếu gì một người như hắn.

Mệt tới nỗi ngủ gật? Tới tóc cũng chẳng thèm gội luôn.

Cô nương bĩu môi không tán thành, rủa thầm trong lòng, nhưng vẫn giơ tay ra, dè dặt tháo mái tóc dài còn đang buộc —-

Thình lình, bàn tay đang ngâm trong nước bỗng giơ phắt lên, bắt lấy tay nàng nhanh như chớp.

Nàng khẽ hít hơi, đưa mắt nhìn qua thì thấy mắt hắn vẫn bị khăn vải che khuất, nhưng bàn tay ấm của hắn vẫn chộp trúng tay nàng.

"Muội ở đây làm gì?"

Giọng trầm thấp vang vọng khắp phòng mang theo cáu giận và chất vấn.


"Tới đưa đậu tắm cho huynh." Nàng chẳng buồn chớp mắt, cười khanh khách đáp: "Huynh ra ngoài bao nhiêu lâu, nhất định là lâu rồi chưa gội đầu, để nó vừa dơ vừa hôi, không lấy nhiều đậu tắm thì sao gội sạch nổi?"

"Đây là chuyện của hạ nhân."

"Khuya lơ khuya lắc, ta bảo mọi người đi ngủ hết rồi, ai như huynh giờ này mới về."

Hắn mím chặt môi, bàn tay nắm cổ tay nàng siết lại đôi chút rồi thả lỏng ngay sau đó, tỏ ý muốn đứng dậy, nàng nhác thấy hành động này thì nhanh tay ấn vai hắn xuống, dùng một câu hiệu quả nhất để cản hắn lại.

"Huynh không được đứng lên, vừa đứng lên một cái là ta thấy hết bây giờ, ta còn chưa xuất giá đó."

Câu này đã ngăn hắn lại, nhưng cằm hắn càng cắn chặt hơn: "Muội còn muốn gả đi thì không nên ở đây."

Nhìn hắn rõ là không vui, nhưng khổ nỗi cái không vui của hắn khéo thay lại chính là niềm vui của nàng, mấy năm qua đều là thế cả.

Miệng nàng cười cười, lấy bàn tay đặt trên vai hắn về, nói: "Tĩnh ca, chúng ta là huynh muội, muội muội gội đầu cho huynh trưởng đi làm xa vất vả về nhà không được sao? Nằm xuống đi, để ta gội đầu giúp huynh cho."

Không hiểu sao, kiểu xưng hô chói tai phát ra từ miệng nàng lại làm lòng người thêm phiền.

"Ta tự gội được." Hắn tức giận nói: "Muội là đại tiểu thư, đây không phải chuyện muội nên làm."

Nàng nghe nhưng không giận, chỉ lo tháo búi tóc của hắn ra, cười hì hì nói: "Nếu huynh không coi ta là muội muội thì cứ việc đứng lên."

Cơ bắp của hắn gồng lên, trong phòng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách.

Có một thoáng nàng tưởng là hắn sẽ đứng dậy, thế là nàng bèn nín thở, ngồi chờ.

Nhưng hắn không đứng lên, tới cùng vẫn không.

Nhìn đôi vai bất động nhưng gồng cứng của hắn, trong lòng nàng vừa giận và tiếc, nhưng dù thế, nàng vẫn chậm rãi lấy lược chải tóc cho hắn, lần này tới lần khác, nhẹ nhàng, kỹ càng, chải suông tóc, rồi cầm muôi gỗ múc nước xối lên, dùng đậu tắm đánh bọt trong lòng bàn tay, sau đó bôi lên mái tóc đen của hắn, xoa bóp da đầu cho hắn.

Lúc mới bắt đầu thì hắn còn cứng đờ, nhưng dần dà, nàng có thể nhận ra hắn đang dần thả lỏng.


Chuyến này hắn chạy thuyền tới Ích Châu gần một tháng, nàng biết hắn thích tắm hơn nam nhân bình thường, nhưng chỗ bọt trắng tinh trên tay vẫn dần dần nhiễm bẩn.

Dù ở trên thuyền, song không phải ngày nào cũng có nước ngọt để dùng, tuy ngay bên cạnh chính là sông lớn mênh mông thì cũng đâu thể bắt hắn nhảy xuống sông mỗi ngày. Không phải hắn không nghĩ tới chuyện đó, những năm qua hai người lớn lên cùng nhau nên nàng rất hiểu, thứ hắn suy nghĩ còn nhiều hơn nàng, nếu không vì ngại thân phận đại thiếu gia Phong gia thì chắc chắn hắn đã lẩn vào nước mỗi ngày rồi.

Chưa thấy nam nhân nào thích tắm như hắn.

Thành ra, mỗi lần hắn về tới là nàng biết ngay hắn sẽ tới bể tắm ngâm hết nửa ngày trời, đây là sự xa xỉ ít ỏi mà hắn có.

Chức vụ mà nam nhân này đang mang rành rành chính là đại thiếu gia Phong gia, thế mà hắn cứ thích ngược đãi bản thân đủ kiểu, dù là ăn uống mặc dùng gì hắn đều cẩu thả, chỉ trừ lúc đi bàn chuyện làm ăn với người ta là chịu mặc y phục lên được bàn tiệc, ngoài ra cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm, tuyệt đối không phí một phân một hào nào trong nhà.

Nàng cầm cái muôi gỗ lên, múc thêm nước ấm cọ rửa mái tóc dài của hắn, sau đó bôi bọt lên lần nữa.

Đôi mắt đen láy của hắn vẫn giấu dưới lớp khăn vải, nhưng nàng thấy rõ, nếp nhăn trên trán hắn đã dần giãn ra.

Lúc nàng xối nước cho hắn lần nữa, hơi thở của hắn đã đều đặn và lắng lại, hết muôi này tới muôi khác, nàng để nước chảy cuốn đi hết chất bẩn, làm thật nhẹ để không quấy rầy hắn, cho mái tóc dài này trở về với màu đen nhánh mềm mại, rồi nàng khe khẽ đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên trán hắn, tránh cho nước chảy vào tai và mắt hắn.

Nước trong muôi đã chảy cạn, nàng bèn dịch ngón tay miết qua xương mày của hắn, lau khô giọt nước đọng, rồi dừng lại ngay tại đó.

Nếp nhăn cuối cùng giữa chân mày hắn đã tan ra dưới ngón tay êm ái của nàng.

Nàng có thể cảm giác thấy nhịp đập dưới làn da ấm áp của hắn, đều đều, trầm lắng, hệt như hơi thở của hắn vậy.

Ngủ chưa nhỉ?

Không cầm lòng nổi, nàng cúi người xuống nhìn lom lom vào gương mặt ngăm đen của hắn.

Khóe miệng và cằm của hắn qua một ngày đã mọc râu, mồ hôi toát ra từ lỗ chân lông thành giọt, đọng lại trên đó rồi men theo đường nét nghiêm nghị trên mặt hắn, hòa vào nhau và trượt xuống.

Ở khóe mắt bên trái có một vết sẹo nhỏ mới xuất hiện, trông như bị bỏng, nhưng đã gần lặn rồi, nó không quá nổi bật, không nhìn kỹ thì sẽ không biết.


Chẳng qua xưa nay nàng luôn chú ý hắn rất kỹ.

Đây chẳng phải là thói quen tốt đẹp gì, nhưng nàng không sửa được.

Hắn có một khuôn mặt rất ưa nhìn, không phải tuấn mỹ mà là rất chính trực, rất đàn ông.

Nàng nhớ lại hình dáng trẻ con của hắn, khi đó hắn có một gương mặt già dặn, thua xa với vẻ ngoài tuấn mỹ của cha, sau khi trưởng thành thì tướng mạo của hắn càng kém cha nhiều hơn nữa.

Thời niên thiếu, có lần hắn đột nhiên nhổ giò cao lên, nàng nghe mọi người nói sau lưng rằng hắn xấu xí, nhìn cứ như bộ xương khô khoác da người, ban đêm nhìn thấy đều bị hù cho mất tiêu ba hồn bảy vía. Nhưng sau khi trưởng thành, mặt mũi và cơ thể hắn bắt đầu nảy nở, trở nên vô cùng săn chắc, hắn vẫn không đẹp và tuấn mỹ như cha, nhưng rất ít người chê hắn xấu, trái lại còn có rất nhiều nha hoàn hễ nhìn thấy hắn là xấu hổ đỏ mặt.

Từ nhỏ, nàng đã luôn đuổi theo bước chân hắn, lót tót bám theo sau đuôi hắn —-

Hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nàng cũng luôn một lòng sùng bái hắn.

Cho đến một năm nọ, nàng chợt nhận ra hắn dần biến mất chẳng rõ nguyên nhân, không còn nắm tay nàng nữa, không còn mặc nàng tới lui đeo bám nữa, không để ý tới nàng nữa, tất cả đều không còn là chuyện đương nhiên nữa.

Sau đó nàng mới giật mình phát hiện, hắn trưởng thành rồi, hắn đã thành người lớn.

Hắn không còn là trẻ con, cũng không còn là thiếu niên trẻ trung, mà hắn đã trở thành —-

Một người đàn ông.

Bỗng nhiên, một bàn tay ướt sũng bắt lấy cổ tay, nàng mới sực tỉnh lại, chẳng biết từ khi nào ngón tay nàng đã chạy tới bên mép hắn.

"Râu mọc rồi nè." Nàng bình tĩnh nói: "Muội cạo cho huynh nhé?"

Hầu kết của hắn chuyển động lên xuống, sau đó hé miệng nói.

"Không cần, dù sao sáng mai cũng phải cạo lại."

Giọng hắn trầm khàn, dội lại bên trong phòng tắm.

Lần này nàng không cãi với hắn nữa, dù mặt nàng không đỏ, hơi không loạn, giọng cũng ổn, nhưng không tài nào giấu nổi mạch đập quá gấp trên cổ tay mình.

"Cũng đúng ha."


Nàng rút vội tay về, vớ lấy chiếc khăn khô bên cạnh quấn mái tóc ướt nhẹp của hắn lại, rồi giả bộ tỉnh táo nói: "Đồ sạch mắc sẵn trên giá cho huynh rồi đó, đứng lên nhớ phải lau khô người rồi đi ra, huynh không được ngủ quên ở đây đâu đó, da nhăn nheo hết rồi nè. Ta có để sẵn đồ ăn khuya ở trong phòng huynh, lát nữa ăn rồi nghỉ sớm đi."

Vừa nói nàng vừa chậm rãi đứng dậy, gom đống quần áo bẩn của hắn rồi bước ra ngoài, khi gần ra tới cửa thì bất giác dừng bước ngoái đầu lại.

"Bây giờ bể tắm là do Nhị Lăng Tử phụ trách dọn dẹp, sáng mai hắn sẽ tới quét dọn, huynh mà cướp việc của hắn thì hắn sẽ khóc cho coi."

Hắn không đáp lời mà chỉ giữ nguyên tư thế cũ, ngồi ngập trong làn nước nóng với vẻ lười biếng, trên mặt vẫn còn đắp chiếc khăn vải nọ, nhìn mà gợi cảm chết người, đáng ghét khó ưa.

Tuy hắn im lặng nhưng nàng biết hắn có nghe, Nhị Lăng Tử hồi bé từng bị sốt tới hỏng đầu, ngơ ngơ ngốc ngốc, nếu bị giành mất việc thì sẽ khóc thật, nên nàng biết hắn sẽ không làm việc thừa.

Thế là, nàng không dám nhìn nam nhân đang ngâm mình trần trong bể tắm nữa, sợ mình cầm lòng không nổi sẽ lộn trở lại bên cạnh hắn, giật phăng cái khăn che mặt đáng ghét của hắn ném qua bên, rồi làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó.

Một cách hấp tấp, nàng đẩy cửa đi ra ngoài, rồi khép cửa lại.

Đêm lạnh như nước, nàng bước nhanh dưới đêm trăng lạnh mà vẫn nghe tim mình đập lên điên cuồng.

Nàng cắm đầu đi một mạch về phòng mình, mãi tới khi về tới phòng ngồi xuống rồi, nàng mới sực nhận ra tay mình vẫn còn ôm bộ đồ bẩn của hắn.

Nàng quên khuấy mất phải mang chúng tới phòng giặt, đến bây giờ, ráng đỏ mới bừng lên trên gương mặt nhỏ nhắn mà chẳng thể nào kiềm chế được nữa.

"Đáng ghét." Nàng rủa khẽ một tiếng, rồi toan ném bộ đồ bốc mùi mồ hôi của hắn xuống đất, nhưng qua hồi lâu nàng vẫn nắm chặt nó trong tay, vả lại còn vô tình phát hiện trên ống quần dính đầy bùn khô, ở khuỷu tay và đấu gối cũng sờn hết rồi.

Đáng ghét, thế này có giống trang phục của đại gia không, nhìn kiểu nào cũng y chang phu khuân vác trên bến tàu, đúng là làm nàng ăn cả một bụng tức!

Mấy năm nay, tên nam nhân cứng đầu này chỉ tiêu tiền lương mà mình lĩnh được.

Ba năm trước, khi nàng nhìn thấy hắn phát lương cho mình trên sổ sách, hơn nữa chỉ nhận lương bằng một chưởng quỹ nhỏ, nàng thật tình đã giận tới nổ mắt.

Giả bộ thanh cao gì chứ! Đồ chết tiệt!

Nhìn bộ y phục vừa bẩn vừa hôi, còn mòn cũ tới sắp hư tới nơi này, nàng chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà đưa tay xé nó rách luôn, thật ra muốn xé cũng chả khó, vì nó vốn đã mòn tới lọt sáng luôn rồi.

"Ôi cha, hỏng bét, rách mất tiêu rồi."

Nhìn cái lỗ to đủ sức xỏ nguyên cả quả đấm qua, nàng vừa cất gọng tiếc nuối chả thật lòng tý nào vừa phá hoại tiếp, cho tới khi bộ y phục bị nàng xé rách như xơ mướp, chẳng còn ra hình dạng gì thì nàng mới ném cả bộ đi, leo lên giường đi ngủ.

~ Hết chương 4 ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận