Chương 7
Edit: Yunchan
***
Đã năm ngày rồi.
Phong Tri Tĩnh phái người đi tìm nàng, còn để lại thư, nhờ người chuyển lời, vậy mà nha đầu nọ vẫn chưa xuất hiện trước mắt hắn lần nào suốt năm ngày qua, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng từ xa khi nàng nói chuyện với phu nhân.
Hắn đoán là nàng đang tránh hắn.
Cho nên, hắn đành phải gác lại mọi công việc còn dang dở, đích thân đi tìm nàng.
Nàng không ở trong phòng của mình.
Chẳng có gì bất ngờ, vì từ nhỏ nàng đã thích chạy nhảy rồi.
"Có nhìn thấy tiểu thư không?" Hắn hỏi một nha hoàn sau khi bước ra khỏi phòng.
"Buổi sáng có nghe nói tiểu thư muốn tới bến tàu xem đồ sứ mới đến."
Hắn tới bến tàu và cũng hỏi cùng một câu đó.
"Tiểu thư ạ? Tiểu thư vừa mới đi với người của hàng vận Tứ Hải, bảo là muốn tới Tứ Hải lâu ăn cơm."
Hắn đi tới Tứ Hải lâu, lão gia Tiêu gia nhìn hắn, mỉm cười đồng cảm.
"Con bé với Thanh di của con vừa tới thành Bắc đánh mã cầu(*) rồi, ta đang định đi tìm họ đây, đi chung nào."
(*) Là khúc côn cầu trên ngựa.
Hắn và lão gia Tiêu gia lên xe chạy tới thành Bắc, nhưng chỉ nhìn thấy mỗi Thanh di.
"Tiểu Ngân Tử ấy hả? Nó mới đi đây thôi, bảo là hẹn bằng hữu tới chợ thuốc."
Nàng không có ở chợ thuốc, nàng đã tới phường dệt bên ngoài thành Nam, sau đó lại chạy về hàng lương thực trong thành, nhưng người trong hàng lương thực lại nói nàng đã tới hàng dầu, chờ hắn đến nơi thì người ta lại nói nàng đã tới phường ủ rượu của phu nhân.
Ngày đó, hắn lần theo dấu chân nàng, gần như đi khắp cả tòa thành, nhưng bao giờ cũng chậm một bước như thế.
Sau đó, cuối cùng thì khi hắn tới tửu phường Phượng Hoàng cũng nghe được một câu trả lời khiến người ta thở phào.
"Tiểu thư sao? Tiểu thư đang ở đây, nói là muốn lấy hai vò rượu để tặng ai đó, bây giờ đang ở hầm rượu phía sau ấy." Lâm thúc đi trước dẫn đường, băng qua khoảng sân phơi lương thực, thấy cửa hầm rượu mở toang thì kêu với vào: "Tiểu thư, tiểu thư, thiếu gia tới tìm cô đây, tiểu thư?"
Lâm thúc réo mấy tiếng liền vẫn không thấy ai trả lời, bèn cau mày khó hiểu: "Lạ thật, để ta xuống đó xem thử."
Nhìn Lâm thúc bước vào hầm cất rượu, gần như ngay lập tức hắn đã chắn chắn là nàng không có bên trong đó, nhưng để phòng hờ, hắn vẫn bước theo vào hầm rượu mát rượi.
Trong mùi rượu nồng nặc, ngoài vò rượu chất đầy cả phòng ra thì chẳng thấy dù là một con chuột, Lâm thúc bèn gọi thêm mấy tiếng.
"Tiểu thư? Tiểu thư ơi? Cô có ở đây không?"
Chẳng ai trả lời, chỉ có tiếng dội lại vang vọng trong hầm.
Lâm thúc khó hiểu ra mặt, ngượng nghịu quay người lại, nhìn hắn nhận lỗi: "Thiếu gia, chắc là tiểu thư đi mất rồi, nhưng rõ ràng lúc nãy ta có thấy tiểu thư vào đây."
Hắn biết, hắn có thể ngửi ra mùi của nàng trong mùi rượu hỗn tạp nơi này.
"Muội ấy có nói muốn đi đâu không?" Để phòng ngừa, hắn hỏi.
Lâm thúc lắc đầu, dẫn hắn ra khỏi hầm rượu: "Không nghe tiểu thư nói gì cả, thiếu gia, ngài có nên về nhà xem thử không? Ngài cũng biết đó, tiểu thư thích chạy lung tung, nhưng ngài thấy trời cũng tối rồi, chắc tiểu thư lát nữa sẽ về nhà thôi."
"Dạ, cám ơn Lâm thúc."
Hắn gật đầu cảm tạ, rồi quay đi.
Nhưng bước ra khỏi cửa rồi hắn lại không về đại trạch Phong gia mà chỉ đứng tần ngần trước cửa.
Hắn không nghĩ là nàng sẽ về nhà.
Ba vại dầu, hai vò rượu, đống dược liệu nàng cầm đi, sợi dây thừng nàng mượn của hàng vận Tứ Hải, những tấm lụa mỏng nàng lấy ở phường dệt, tuy không chắc lắm, nhưng hắn có dự cảm rằng nàng sắp gây ra chuyện rắc rối.
Hắn phải tìm được nàng.
Đằng xa, nắng chiều đã dần buông.
Hắn nhắm mắt, hít sâu vào, mở ra tất cả tri giác.
Trong tích tắc, đủ loại mùi vị và âm thanh cũng trở nên rõ mồn một, hắn có thể ngửi được từng mùi rượu trong phường, mùi hôi thối của nhà xí kế cận, mùi thức ăn của nhà nhà, mùi mồ hôi của mọi người, mùi của súc vật, kim loại, đao kiếm, đèn dầu, hoa quả, ngũ cốc, vải vóc, mọi thứ mùi đều xộc vào mũi —-
Mọi người đang tán gẫu, gây gổ, khóc lóc, cười vui, phụ nhân lớn tiếng réo con í ới, nam nhân uống rượu đùa vui trong khách điếm, ngựa đang hí vang, chó đang sủa nhắng lên ở đầu đường, mèo đang đánh nhau trên mái nhà, một con quạ đen bay lướt qua hoàng hôn, đậu lên cánh buồm.
Những mùi vị đó, những âm thanh đó, toàn bộ đều ập tới như thủy triều, ồn ào và mãnh liệt, khiến cho người ta phiền đến buồn nôn.
Hắn cau mày, sau đó trong hàng vạn đợt sóng trào, hắn cảm giác được nàng.
Ngân Quang.
Hắn mở bừng mắt ra, nhìn sang bên phải.
Nàng đang cười, ở trong một cỗ xe ngựa.
Tà dương đã lặn xuống chân trời, trong con ngõ trên phố chỉ còn lác đác vài giọt chiều tà, dường như chỉ chớp mắt nữa thôi cả thế giới sẽ tối sầm lại, nhưng hắn vẫn nhìn thấy được, vẫn ngửi thấy được, mùi hương và dấu vết mà nàng để lại.
Giữa những âm thanh và mùi vị hỗn tạp lấp đầy tai mũi thì nàng là rõ rệt nhất, bao giờ hắn cũng có thể gạt bỏ tất cả để tìm thấy nàng.
Đầu mối dẫn tới nàng, dù ở trong con hẻm mờ tối, nhưng lại rõ hệt như sợi dây bạc phát sáng.
Hắn có thể nghe tiếng nàng trò chuyện, tiếng nàng cười, có thể ngửi được những mùi bên cạnh nàng, mùi rượu, mùi dầu, mùi dây thừng mang vị biển, và cả mùi thơm của vải vóc.
Còn nữa, trên người nàng còn tỏa ra một thứ mùi khẩn trương.
Nàng vẫn chưa đi xa, còn ở trên một cỗ xe ngựa, xe ngựa.
Hắn rẽ qua góc đường, đi vòng qua cửa hông, quả nhiên nhìn thấy một cỗ xe đậu ở cửa hông của tửu phường, con ngựa kéo xe cảm giác được hắn đang tiếp cận bèn rung rung tai, rục rịch bất an.
Hắn không có thời gian thu khí thế của mình lại, chỉ nhân lúc người phu xe trấn an con ngựa, sãi bước tới sau xe, vén mành xe đang khép hờ lên —-
Thứ đập vào mắt khiến cho hắn sửng sốt, sau mành đích thực có một cô nương, nhưng nàng ta để lưng trần và đang quỳ trong xe, mặc vũ y của vũ kỹ người Hồ, ngay khi hắn ngỡ rằng mình nhận sai định nhanh chóng hạ màn xe xuống, thì nàng bỗng dưng ngoái đầu lại, nhìn hắn kinh ngạc.
Chỉ một cái nhìn đã khiến hắn đổi ý ngay lập tức, hắn buông màn vải xuống, còn che lại thật kín, che lại toàn bộ, song hắn không ở ngoài mà lại bước lên xe.
Cô nương kia kêu lên thành tiếng, sau đó nhìn hắn, mỉm cười.
Dù khoác lên người trang phục của vũ kỹ, trên mặt còn trát phấn son, nhưng hắn vẫn nhận ra gương mặt đó.
"Huynh làm ta giật cả mình." Nàng mở to cặp mắt đen láy, vỗ vỗ bộ ngực trắng như tuyết, cười khanh khách nói.
Câu này phải để hắn nói mới phải, bộ sa ngắn kệch cỡm trên người nàng hoàn toàn chẳng che chắn được gì cả, hắn có thể thấy rõ đôi chân dài trắng ngần cùng chiếc eo thon và bộ ngực đầy dụ hoặc dưới lớp lụa mỏng tanh đó.
"Muội đang giở trò quỷ gì hả?" Hắn nheo mắt.
"Huynh nói cái gì?" Nàng nhướng mày.
"Muội không mặc y phục." Hắn vung tay lên, ám chỉ cơ thể hớ hên của nàng.
"Ta có mặc." Nàng chỉnh lại lớp vải trên ngực, còn kéo cái váy lụa mỏng trên đùi, huơ huơ nói: "Không thì huynh nghĩ mấy thứ này là gì."
"Chúng là vải sa, hoàn toàn không che được gì hết!" Sắc mặt hắn rất xấu: "Bất kỳ ai cũng thấy cực rõ bên dưới nó là cái gì!"
"Huynh nói bậy." Nàng vừa chống đối vừa buộc một chuỗi trân châu đỏ lên eo làm đai lưng: "Để làm bộ vũ y này ta phải tốn rất nhiều vải, nó có nhiều lớp lắm."
"Có chuyện gì thế? Tiểu Ngân Tử, cô có ổn không?" Phu xe nghe thấy tiếng xầm xì thì gõ gõ thành xe, hỏi nhỏ.
"Không sao cả, chẳng qua là tay chân của ta tìm tới thôi, ông lên đường đi, đừng để trễ." Nàng quay đầu qua, trấn an phu xe.
Trán nổi gồ gân xanh, hắn chộp lấy cánh tay nàng, kéo tới trước người. Nàng bị hắn tóm lấy chợt thở dốc một tiếng, nâng cặp mắt to đen láy lên.
Gần như ngay lúc đó, xe ngựa xốc lên làm nàng mất thăng bằng, ngã nhào vào trong ngực hắn.
Vải sa mềm bay lên như mây, mùi thơm cùng hơi ấm bỗng dưng ập tới, hắn đỡ lấy nàng, nhưng cũng đồng thời cảm giác được thứ nở nang ấm áp đang đè lên ngực mình.
Nhịp tim đều đều bỗng đập rộn lên.
Giật mình, khẩn trương, an lòng, trước sau đều tỏa ra từ người nàng.
Nàng thật thơm, có hương thơm và hơi ấm mà chỉ riêng nữ nhân mới có, thân thể mềm mại như tơ tằm thượng hạng nhất này đang kề sát lên người hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt trên vai hắn, chiếc cổ xinh xắn đeo một sợi dây ánh vàng mảnh nhỏ, trên đó đính một viên hồng bảo hình giọt lệ, buông xuống vùng đồi núi đầy đặn và quyến rũ của nàng.
Trong chớp mắt, hơi thở hơi tắt nghẽn.
"A, xin lỗi." Nàng lầm bầm rồi lui ra ngồi nghiêm chỉnh, nhìn hắn mỉm cười: "Chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
Câu này đã thức tỉnh hắn, hắn chợt dời tầm mắt lên, thấy nàng giơ tay tháo búi tóc trên đầu đi, suối tóc suông mềm đen nhánh đổ trút xuống, hương thơm trên người nàng lại phả tới lần nữa, dụ dỗ khiến người ta miệng khô lưỡi đắng.
Hắn gạt phăng suy nghĩ đó đi, chấn chỉnh tâm thần, mắng: "Rốt cuộc muội mặc như vậy để làm gì? Muội điên rồi sao? Muội có biết nếu để người ngoài nhìn thấy —-"
Hắn còn chưa nói xong, nàng đã sấn tới, giơ tay bịt kín miệng hắn lại.
"Huynh ghen sao?"
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên cứng đờ, như đã hóa đá.
"Nói xằng bậy."
Nàng nhìn người nam nhân đang lạnh lùng phủ nhận này, rồi lắc lắc một mảnh sa khác, mỉm cười nói: "Hì, yên tâm, ta sẽ dùng miếng sa này để che mặt thật kín, chỉ cần huynh đừng tới đó khua chiêng giống trống thông báo với mọi người, thì chả ai biết ta là ai đâu."
Hắn hoàn hồn lại, chau mày, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng ra, rồi nhỏ giọng mắng: "Càn quấy! Bất kể muội định làm gì, bây giờ phải dừng lại ngay lập tức cho ta!"
"Chẳng phải huynh nói với cha là muốn ta mặc nữ trang sao?" Nàng cầm một chuỗi vòng bạc bên cạnh lên, đeo vào cổ tay trắng ngần, rồi nở ra điệu cười khiêu khích: "Bây giờ ta đang mặc nè."
Sao nàng lại —- đáng chết!
"Muội không nên nghe lén!" Hắn nheo mắt nói: "Hơn nữa đây không phải nữ trang, đây là xiêm áo của vũ kỹ người Hồ!"
"Là vũ cơ chứ không phải vũ kỹ, người ta bán nghệ chứ không bán thân." Nàng lên tiếng cãi lại.
Hắn sa sầm mặt, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, lạnh giọng nói: "Chẳng qua là một cách nói mà thôi, muội nghĩ có bao nhiêu nam nhân uống rượu say sẽ ngoan ngoãn tuân theo cái quy tắc sáo rỗng đó hả? Huống chi bọn man di hồ phiên trong phường rượu của người phiên đó chỉ cần một lát thôi chúng đã ăn tươi nuốt sống muội rồi —-"
Nàng lên tiếng cắt ngang lời hắn: "Yên tâm, ta rất rõ mình đang làm gì —-"
"Không, muội không biết!" Giọng hắn tàn bạo.
"Nhưng huynh thậm chí còn không biết ta —-"
Nàng định cãi lại, nhưng hắn hoàn toàn không lọt tai: "Trời ơi, ta cứ tưởng muội có chút đầu óc!"
"Đương nhiên muội có!" Nàng nổi giận, cặp mắt đen láy hiện lên vẻ tức giận.
"Hành vi của muội không cho thấy điều đó!" Nếu như có thể thì hắn thật lòng rất muốn bóp chết nàng: "Nếu muội nghĩ ta sẽ cho muội mặc thứ này đong đưa khắp nơi, thì muội sai rồi, thay y phục lại cho ta!"
Thấy hắn đã giận dữ đến mức hoàn toàn chẳng muốn nghe mình nói, nàng trừng mắt nhìn hắn, vừa tức vừa giận.
"Ngay bây giờ." Hắn nắm chặt cánh tay nàng, mắt lạnh đầy phẫn nộ.
Nàng trợn trắng mắt, thở dài, rồi nói: "Được rồi."
Hắn buông tay ra.
Nào ngờ, ngay lúc này, nàng đột nhiên nghiêng người tới trước, hôn hắn.
Trong phút chốc, hổ khu chấn động(*), không ngờ nàng sẽ làm chuyện này, hắn còn chưa kịp đề phòng gì, mặc dù ngay sau đó hắn đã định kéo nàng ra, nhưng vẫn chưa đủ nhanh, vì nàng đã dùng cây châm trên chiếc nhẫn bạc mẫu đơn đâm hắn một nhát.
(*) Chỉ sự thảng thốt, kinh hoàng.
Nàng hôn hắn, chỉ để thu hút sự chú ý của hắn mà thôi.
Gần như trong nháy mắt, hắn mất hết sức ngã vật ra sau, nhưng nàng không để hắn đụng đầu, vì tay nàng vẫn còn vịn sau ót hắn.
"Huynh biết mà, lẽ ra huynh nên nghe ta nói."
Nàng mỉm cười với nam nhân đang trừng mắt nhìn mình, rút một cái gối mềm bên cạnh lót sau đầu hắn.
"Đừng trừng mắt nhìn ta hung dữ như vậy, nếu bây giờ người ngã xuống bất động như tượng gỗ là huynh, còn người vẫn đang ngồi đây lải nhải là ta, thì điều đó chứng minh —-" Nàng nhìn hắn cười tươi tắn: "Ta vẫn có não, đúng không."
Nam nhân bị hạ dược vẫn giữ nguyên vẻ mặt đầy tàn bạo.
Nàng nhướng mày, cố tình hỏi: "Huynh không đồng ý sao?"
Gân xanh trên trán hắn nổi gồ lên càng dữ tợn hơn, cặp mắt đó hệt như muốn phun ra lửa.
"Được rồi, huynh không đồng ý." Nàng ngồi ngả ra sau, tựa lên mắt cá chân của mình, hai tay khoanh trước ngực đẩy cao đồi núi đầy đặn, rồi nhìn hắn từ trên xuống: "Nhưng ta vẫn phải nhắc lại, ta biết mình đang làm gì. Huynh đoán không sai, ta muốn lẻn vào Phiên phường tửu, nói cho chính xác là Linh Lung các. Bằng hữu của ta bị bắt cóc, ta phải đi cứu hắn."
Nha đầu này điên rồi!
Hắn nheo mắt lại, tức giận nhủ thầm, và gần như ngay lúc đó ngón tay nhỏ nhắn đã chọc lên ngực hắn.
"Ta không điên, không thì huynh nghĩ tại sao mình lại ở đây? Đó là vì ta muốn huynh ở đây, vì ta biết huynh tìm ta, huynh sẽ mất nhẫn nại ở tửu phường, lúc ấy huynh sẽ tìm được ta, và sau đó ta sẽ đưa hộ vệ là huynh cùng tới tửu lầu, hơn nữa huynh nhất định sẽ giúp ta."
Không, hắn sẽ không làm vậy!
Chờ tới khi hắn có thể cử động lại, thì trước đó hắn đã bị nha đầu vô pháp vô thiên này dùng sợi dây trói lại, bỏ túi xách đi rồi.
"Có, huynh sẽ làm." Như biết hắn đang nghĩ gì, nàng nhìn vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa giận dữ của hắn, rồi hé cái miệng nhỏ nhắn hồng hào ra tuyên bố: "Vì nếu huynh giúp ta cứu người, thì ta sẽ về nhà với huynh, làm bất cứ chuyện gì huynh muốn."
Bất cứ chuyện gì?
Hắn sững ra giây lát.
Cứ ngỡ nàng đang nói đùa, nhưng ngoài dự liệu của hắn, nàng bỗng thu nụ cười lại, hít sâu một hơi rồi nói.
"Bao gồm cả chuyện tiếp quản Phượng Hoàng lâu."
Hắn trừng mắt nhìn nàng, bắt đầu nghi ngờ thứ mình nghe được. Nàng trốn tránh hắn mấy ngày qua, hắn dám chắc đó là vì chuyện này, nhưng bây giờ nàng lại muốn tự chui đầu vào lưới là sao?
"Vì ta nên hắn mới bị bắt, ta không thể bỏ mặc được." Nàng nói cho hắn biết, đoạn hơi nghiêng người tới nhìn hắn từ trên xuống, rồi đưa tay vuốt mặt hắn: "Ta sẽ chính thức tiếp quản Phượng Hoàng lâu, sau đó, nếu tới lúc huynh muốn đi thì huynh cứ đi đi."
Lòng hắn rúng động.
Trong khoảnh khắc, hắn nghĩ rằng mình nhìn thấy nét ưu tư ảm đảm trong đôi mắt đen láy trong veo của nàng, nhưng nó chỉ lóe lên rồi vụt tắt, nụ cười lại trở về trên dung nhan xinh xắn của nàng.
"Đừng có trừng nữa, tròng mắt của huynh sắp rớt ra tới nơi rồi kìa, chẳng qua thuốc này chỉ khiến huynh tạm thời không thể cử động, không thể lên tiếng thôi, nhưng huynh còn chớp mắt được mà, đồng ý thì chớp một cái, không đồng ý thì chớp hai cái xem nào."
Hắn không chớp mắt, hắn vẫn cứ trừng mắt nhìn nàng.
Nhưng hắn không còn tức giận nữa.
Hắn nghe lời đề nghị của nàng xong thì không giận nữa, dù vẫn trừng mắt nhìn nàng, nhưng cơn giận của hắn đã biến mất hơn phân nửa.
Nàng chẳng biết hắn đang nghĩ gì, nhưng ngay sau đó, hắn chợt chớp mắt, một cái.
Nàng mong mỏi hắn chớp thêm cái nữa, nhưng hắn không làm.
Hắn muốn đi, nàng luôn biết thế, nhưng tới khi nó được chứng thực thì lòng nàng vẫn xoắn chặt lại, nhói đau.
Song nàng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nói: "Mê dược trên người huynh chỉ có tác dụng chừng một khắc, lát nữa đỗ xe xong ta sẽ vào trước, bản đồ ở chỗ này, trên đó có chú thích vị trí của địa lao, bạn ta tên là Lý Ngang Ni Tư, tóc vàng mắt xanh, vẻ ngoài rất xinh đẹp."
Lý Ngang Ni Tư? Bạn của nàng là nam sao?
Hắn còn chưa kịp nghĩ ngợi tiếp thì xe ngựa đã ngừng lại.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn hắn nói với vẻ nghiêm túc: "Ta muốn phóng hỏa, nếu như ta không kịp chạy tới địa lao thì huynh cứ cứu hắn ra đây trước, đừng ở lâu trong đó."
Phóng hỏa?!
Da đầu hắn tê dại, chớp mắt đó hắn biết nàng nghiêm túc, nàng sẽ không làm trò nghịch ngợm vào thời điểm này.
Thấy nàng định đi, hắn cố vươn tay ra, bàn tay phải không nghe theo điều khiển ban đầu, rốt cuộc đã hoạt động lại.
Hắn muốn bắt lấy nàng, nhưng chỉ khẽ nâng lên đã mất sức rơi xuống.
Ngân Quang nhìn hắn hoảng sợ, không ngờ hắn đã cử động được, nàng biết hắn không dễ hôn mê như người bình thường nên đã đặc biệt hạ gấp ba lần lượng thuốc.
"Đừng... đừng đi..." Trán hắn nổi rợp gân xanh, đồng tử đen sáng quắc, cật lực mở miệng: "Rất... nguy hiểm..."
Đó là quan tâm sao?
Ngân Quang nhìn hắn, biết đó dĩ nhiên là quan tâm, nàng là người hắn phải chăm sóc, mà phải quan tâm thì mới có thể chăm sóc được chứ. Nàng cầm lấy tay hắn thật nhẹ nhàng, cười khổ: "Huynh có nhớ không? Ta đã lớn rồi, không còn là một nha đầu nữa, ta có thể tự lo cho mình, ta đã bỏ thuốc vào trong rượu của họ rồi."
Đúng vậy, nàng đã trưởng thành.
Hắn biết, cũng rất rõ.
Cô nương mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn này đã thoát khỏi dáng vẻ trẻ trung non nớt từ lâu, trở nên xinh đẹp như một đóa phù dung mới nở, bây giờ nàng quả thật không còn là một nha đầu nữa.
Hắn biết nàng quan tâm hắn, luôn quan tâm tới hắn.
Hắn đã biết từ lâu, cho nên những năm qua hắn không dám nhìn kỹ nàng, không dám ở lại đây, hắn tốn hết tâm tư để cách xa lần nữa, chỉ vì dù nàng mặc nam trang, nói năng thô tục, hành vi lỗ mãng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cô nương ẩn giấu đằng sau nó, có thể nhìn thấy hình dáng thật sự của nàng.
Ngắm nhìn cô gái ngay từ lúc ban đầu đã chiếm giữ hoàn toàn tâm trí mình, đôi mắt hắn đen sẫm lại, thở ra một hơi, chưa từ bỏ ý định.
"Chờ ta... chờ thuốc hết tác dụng..."
"Không được, mấy vũ cơ khác đã tới hết rồi, ta phải hợp lại với họ, để trễ thì không thể vào được đâu." Nàng nhìn hắn từ trên xuống, đôi mắt xinh xắn trong veo, đôi môi hồng hé mở: "Vả lại, ta hiểu huynh rất rõ, sau khi thuốc hết tác dụng thì huynh sẽ không vào đó cứu người với ta, mà chỉ biết lôi ta về ném cho cha, vậy nên ta mới vào đó trước, để huynh theo sau."
"Tên đó rất quan trọng với muội sao?!"
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều đã bật ra câu này, vừa nói dứt câu lòng đã kinh sợ, cổ họng thắt lại một cách khó hiểu.
Mắt nàng mở to ra như không ngờ hắn sẽ hỏi vậy, sau đó nàng trả lời vấn đề của hắn.
"Mấy năm huynh không ở nhà, là hắn chiếu cố ta."
Trái tim trong lồng ngực, siết chặt, siết chặt thêm.
Nàng đặt tay hắn xuống, thu tay mình về, rồi dùng đôi mắt đẹp đó nhìn hắn, mở miệng nói với hắn.
"Cho nên, đúng vậy, hắn rất quan trọng với ta."
Đôi đồng tử đen láy của hắn co lại, tim cũng thế.
Nàng thu tầm mắt, quay lưng xuống xe, rời khỏi hắn đang không thể cử động mà chẳng buồn ngoái đầu lại.
Tri Tĩnh nghe thấy những tiếng trò chuyện oanh oanh yến yến, nghe nàng dùng tiếng Ba Tư để nói chuyện với đám vũ cơ, có một cô nương xì xào to nhỏ bên tai nàng, phu xe vén màn xe lên, mang đống dây thừng tẩm dầu kia dời sang một cỗ xe khác.
Sau đó xe ngựa của các vũ cơ lăn bánh, tiến vào trong Phiên phường.
Tiếng bánh xe ngựa vang lên lộc cộc, nghiến qua nền đá, sau đó dừng lại trước một căn phòng.
Hắn nghe thấy họ xuống xe, bước qua cửa, băng qua hậu viện, bước vào trong tửu lâu đang vang lừng tiếng sáo trúc huyền cầm và tiếng nói cười ồn ào náo động như sóng vỗ ấy.
~ Hết chương 7 ~