Ngàn Tầng Kịch Bản

edit&beta: meymeyluv 🌷

.

.

.

Nam Thành, giữa hè, 15:30.

Bầu trời vạn dặm trong vắt, cái nắng hè đầy oi ả chiếu thẳng xuống, mặt đất cũng bốc lên hơi nóng đầy khó chịu.

Quý Oản Oản bỏ vali vào tủ đồ, khép cửa tủ thật nhanh, bước hai bước rồi thả người vào chiếc sofa mềm mại.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong căn phòng trống rỗng, nháy mắt đã kéo Quý Oản Oản đang trong trạng thái mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

"Oản Oản, cậu đến Nam Thành chưa?" giọng nói hào hứng của Nhiễm Đào truyền đến.

"Tới rồi, mình vừa thu dọn hành lý xong."

Quý Oản Oản xốc lại tinh thần, oán giận với bạn thân: "Mệt thiệt luôn á ~"

"Tội vậy, cậu ăn cơm chưa đó?"

"Chưa ăn luôn á," Quý Oản Oản nói, "Giờ mình sẽ đặt cơm hộp."

Tranh thủ lúc này, Nhiễm Đào lại hỏi: "Nhà mới thế nào, hoàn cảnh ổn không?"

Quý Oản Oản: "Khá ổn, cũng gần trường học lắm."

"Vậy là tốt rồi," Nhiễm Đào ngừng hai giây, "Oản Oản, cậu ở Nam Thành một mình không có cô chú bên cạnh, có khi nào sẽ không thích ứng được không?"

"Sẽ không đâu."

Quý Oản Oản chọn một phần đồ nướng BBQ, không để ý cười cười: "Mình đã quen rồi."

Ba mẹ của Quý Oản Oản làm nghiên cứu khoa học, hàng năm đều đi công tác ở nhiều nơi. Lần này vì một hạng mục quan trọng của quốc gia nên cả hai không thể không bay sang Mỹ, triển khai nghiên cứu ở đó một năm.

Để bồi thường cho việc này, viện nghiên cứu đã chuyển Quý Oản Oản đến nơi đào tạo giỏi nhất cả nước là Nam Thành, đồng thời thu xếp cho cô vào Thực Nghiệm Nhất Trung, ngôi trường được mệnh danh là nơi quy tụ toàn học bá để nhận nền giáo dục tốt hơn.

Nghe cô nói vậy, Nhiễm Đào cũng yên tâm, chuyển đề tài sang chuyện khác.

"A, Oản Oản," cô cười hì hì, "Hôm nay lúc lớp học thêm tan học, cậu đoán mình gặp phải ai?"

"Ai?"

"Tần học trưởng, cái anh lớp 12 á," Nhiễm Đào nói, "Hôm nay vừa tan học đã đứng canh ở cửa lớp, hỏi mình có phải cậu chuyển trường thật không."

"...Tần học trưởng?"

Quý Oản Oản chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi: "Ai vậy?"

Nhiễm Đào: "..."

"Nam thần trường mình, quán quân chạy nước rút trong đại hội thể thao lần trước đó trời," cô có chút khó tin, "Thật không vậy chị hai, người ta theo đuổi cậu hơn nửa năm, thế mà cậu cũng không biết người ta là ai?"

Quý Oản Oản nhíu mày.

"Hình như...có chút ấn tượng," cô chần chờ nói, "Anh ấy theo đuổi mình à, sao mình không nhớ gì hết?"

Đầu bên kia điện thoại Nhiễm Đào thở dài một hơi, trợn trắng mắt thêm một cái.


Tới rồi, ba câu hỏi quen thuộc này.

Anh ta là ai? Theo đuổi hồi nào? Sao tôi không nhớ?

Quý Oản Oản ở Nhất Trung Giang Thành rất nổi tiếng, thành tích tốt, tính tình tốt, nam sinh theo đuổi cô có thể xếp hàng từ toà thực nghiệm tới nhà ăn.

Quý Oản Oản ai cũng không đáp ứng, thậm chí tên người ta còn không nhớ được.

Bởi vì cô bị mù mặt.

"Cậu không thấy mấy người đó na ná nhau hết sao?"

Kẻ làm tan nát bao trái tim nam sinh Quý Oản Oản vô tội hỏi: "Đều là hai con mắt một cái mũi một cái miệng, không có gì khác nhau mà."

Nhiễm Đào cay đắng: "Mình nghi là không bao lâu nữa, mình trông như thế nào cậu cũng quên mất."

"..."

Cái này thì không đâu.

Nhiễm Đào nhịn không được tò mò: "Cuối cùng là người như thế nào mới có thể khiến cậu nhìn một cái là nhớ được nhỉ?"

Quý Oản Oản đang xoắn lọn tóc chợt dừng lại.

Nghẹn họng.

"Mình cũng không biết," cô nghĩ nghĩ, "Phải coi duyên phận."

Quý Oản Oản cùng Nhiễm Đào hàn huyên một lát, mơ hồ nghe được đầu kia điện thoại dần ồn ào, tiếng bước chân không ngừng, còn có tiếng người đang chào hỏi.

"Mình đang ở trung tâm dạy thêm nè," Nhiễm Đào nói, "Còn vài phút là vào học rồi."

Quý Oản Oản ừ một tiếng: "Vậy cậu học đi, mình không quấy rầy nữa."

"Chờ mình tan học tụi mình lại liên lạc trên WeChat tiếp nha." Nhiễm Đào nói.

Cúp máy không bao lâu, Quý Oản Oản lại nhận được điện thoại của anh shipper, nói dưới tầng có gác cổng không vào được, kêu cô xác nhận mở cổng.

Quý Oản Oản vừa lúc muốn đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt, nên kêu shipper cứ để cơm hộp dưới tầng cô sẽ tự xuống lấy.

Trong siêu thị rất đông, muốn tính tiền phải xếp hàng.

Quý Oản Oản đứng ở cuối hàng, đằng trước là một nam sinh mặc đồng phục.

Chàng trai đưa lưng về phía cô, không thấy rõ diện mạo.

Người rất cao, chân rất dài, tỉ lệ đầu vai gần như hoàn mỹ.

Quý Oản Oản chú ý thấy mấy chữ nho nhỏ trên đồng phục của anh.

Trường Trung Học Thực Nghiệm Đệ Nhất Nam Thành.

Thực Nghiệm Nhất Trung?

Thì ra là chung trường.

Hàng người dần dần dịch chuyển, chàng trai cầm một chiếc bật lửa: "Cho một gói Marlboro."

"OK, loại bạc hà hay—"

Thu ngân thấy mấy chữ trên đồng phục: "Cậu là học sinh?"


"Thành niên," anh hơi quay đầu đi, "Cần coi căn cước không?"

Giây phút nghiêng đầu ấy, Quý Oản Oản thấy được diện mạo của anh.

Tóc cắt rất ngắn, đôi mắt đen nhánh, đuôi mắt khẽ nhếch, trên lỗ tai mang năm, sáu cái khuyên, có lẽ là do da trắng, nhìn đặc biệt chói mắt.

Quý Oản Oản sửng sốt một chút, toàn thân đều tê dại.

Đại não hình như đứng mất rồi, không thể vận hành cũng không thể tự hỏi, qua một lúc lâu sau, mới truyền đến một tin mỏng manh.

Anh, ấy, đẹp, trai, thật, á.

Lại qua một lúc sau.

Cái gì vậy, nước mắt mình sao lại chảy ra từ miệng???

......

[ Nhiễm Đào: Ý cậu là, cậu vừa xuống tầng dạo siêu thị, gặp một chàng trai làm cậu rung động? ]

[ Nhiễm Đào: Sao mà khó tin vậy, cậu có nhớ được người ta lớn lên ra sao không á? ]

[ Quý Oản Oản: Mắc gì không thể, sao mình có thể quên mặt trai đẹp được chứ! ]

[ Nhiễm Đào:...Cái đồ mê trai. ]

[ Nhiễm Đào: Rồi sau đó thế nào, sau đó thế nào? Có chào hỏi không? Có nắm tay không? Có quen nhau chưa? ]

[ Quý Oản Oản: Sao mà nhanh vậy được, làm như cậu nói có phải ngày mai là tụi mình có thể đến Cục Dân Chính kết hôn không!!! ]

[ Nhiễm Đào:??? ]

[ Nhiễm Đào: Vậy giờ cậu tính làm gì? ]

[ Quý Oản Oản: Mình đang chuẩn bị xin WeChat của cậu ấy. ]

Quý Oản Oản nhét điện thoại vào túi lại, ngẩng đầu, nhìn bóng dáng của chàng trai đứng trước mình.

Cô đi theo anh một đường, qua hai con phố, ba cái đèn giao thông, vẫn không đủ can đảm đi lên xin WeChat.

...Sầu thiệt chứ.

Chu Khác hút được nửa điếu thuốc, chuông điện thoại vang lên.

Vừa bắt máy, giọng nói đầy lo lắng của Vu Dương truyền đến: "Anh Khác tới đâu rồi? Ba người trong đội vào game cả rồi, chỉ thiếu anh gánh team nữa thôi."

"Năm phút."

"Được rồi," Vu Dương cười nói, "Tối nay công bố bảng xếp hạng, chắc chắn anh lại trong top nữa."

Chu Khác cười nhạo một tiếng, không nói gì, tiện tay nghiền tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||

Sau đó tắt điện thoại, bước vào tiệm net.

Quý Oản Oản đứng ở ngoài cửa, hơi há hốc miệng, có chút hoang mang.


Cô từ nhỏ chính là con nhà người ta trong miệng mọi người, hiểu chuyện nghe lời, thành tích tốt, không nổi loạn làm xằng làm bậy, trước nay chưa từng đến tiệm net nơi được liệt vào danh sách cấm của giám thị như thế này.

Lần đầu tiên tới, khó tránh khỏi tâm trạng khẩn trương, có chút muốn lui bước.

Nhưng mà đã đi theo cả một đoạn dài, WeChat còn chưa có, cô không muốn cứ từ bỏ như vậy.

Rối rắm hai giây, cô nhắm mắt bước theo anh vào.

Quản lí trước quầy đang ngủ gà ngủ gật, nghe được tiếng động mơ màng ngẩng đầu lên, thấy được người tới thì tinh thần run lên.

"Xin, xin chào..." Anh ta lắp bắp chào hỏi, hoàn toàn không có sự thuần thục thường ngày.

"Xin chào," Quý Oản Oản dời mắt khỏi điện thoại đang hiện hướng dẫn {Lần đầu tiên đi net làm sao để mình nhìn giống tay ăn chơi}, xoắn xoắn tóc, "Vào máy."

"A, được..." Quản lí khó khăn thu hồi ánh nhìn khỏi mặt cô, "Tôi chọn chỗ cho ngài nhé?"

"Không cần."

Quý Oản Oản chỉ vào Chu Khác ở bên trong: "Tôi ngồi kế bên chàng trai kia được rồi."

......

Khu vực trò chơi lại lần nữa thu nhỏ, vận khí của đội ngũ không tệ, ở ngay vòng Thiên Mệnh.

Chu Khác tháo tai nghe xuống, đang định hoạt động gân cốt, chợt nghe thấy đại ca cách vách thấp giọng la một câu "WTF".

Chu Khác nhìn theo ánh mắt đăm đăm của vị đại ca này.

Một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, mặt chỉ cỡ bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, khung xương ưu việt. Da cô rất trắng, mặc một chiếc áo thun rộng, hai chân vừa thon vừa thẳng được lộ ra.

Cả người vừa thanh thuần vừa ngoan ngoãn, cùng khung cảnh khói thuốc lượn lờ chung quanh cực kì không hợp.

Giây phút cô bước vào, tất cả mọi người trong tiệm net đều nhìn cô.

Bao gồm cả vị đại ca kế bên Chu Khác, ánh mắt đã bắt đầu thác loạn, chỉ kém không cười hắc hắc ngây ngô mà thôi.

Lúc này tai nghe truyền đến tiếng thúc giục của Vu Dương.

"Anh Khác sao đứng im vậy? Nhảy dù đi, kế tụi em nè."

"...Tới đây," Chu Khác thu hồi ánh mắt, đeo tai nghe lên, "Báo vị trí, lập tức đến."

Quý Oản Oản đi tới bên cạnh Chu Khác, kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh.

Chu Khác giống như không chú ý tới cô, đang cực kì chuyên chú nhìn màn hình, lâu lâu nói vài câu, chắc là đang nói chuyện với đồng đội.

[ Quý Oản Oản: Mình đang ngồi kế bên cậu ấy nè, nhưng mà cậu ấy đang chơi game, không có chú ý đến mình. ]

[ Quý Oản Oản: Mình nên làm gì bây giờ! ]

[ Nhiễm Đào: Từ từ khoan hẵng xin WeChat, con trai ghét nhất là đang chơi game mà bị quấy rầy á. ]

[ Nhiễm Đào: Bây giờ cậu tự chơi một hồi đi, chờ cậu ấy chơi xong ván thì mới xin. ]

[ Quý Oản Oản: OK. ]

Những lúc rảnh rỗi, Quý Oản Oản có khi cũng sẽ chơi game, hơn nữa đầu óc cô thông minh, trên cơ bản vừa học là hiểu, chiến tích cũng rất tuyệt.

Cô nhìn lướt qua màn hình của Chu Khác, chuẩn bị chơi cùng game với anh.

Sau khi xin được WeChat, có khi sẽ cùng chơi với nhau cũng nên.

Hehe.

Quý Oản Oản một bên âm thầm tính toán trong lòng, một bên ngẩng đầu tìm nút nguồn dưới màn hình máy tính.

Không thấy gì cả.

"..."


[ Quý Oản Oản: Cái tiệm net rách gì vậy hả?? Cái nút khởi động máy cũng không tìm thấy!! ]

[ Nhiễm Đào:...Máy tính trong tiệm net có lẽ khác máy gia dụng. ]

[ Nhiễm Đào: Cậu nhìn xuống dưới thử xem. ]

Quý Oản Oản cúi đầu, thì ra kế bên chân phải có một cái nút phát sáng.

Ấn thử một cái, không có phản ứng.

Cô nghĩ là chắc ấn chưa đủ thời gian, nên ấn lại rất nhiều lần.

Màn hình vẫn không sáng lên.

Lúc này, tiếng gõ bàn phím bùm bùm bên tai đột nhiên im bặt.

"Gì vậy trời," Quý Oản Oản hoàn toàn không chú ý, chỉ lo lẩm bẩm, "Cái máy này hư rồi ư..."

Chu Khác tháo tai nghe, vừa vặn nghe được câu này.

Anh nhìn màn hình đen nhánh, trầm mặc hồi lâu.

"Cậu đang làm gì?"

Quý Oản Oản sửng sốt, ngẩng đầu, va vào ánh mắt của Chu Khác.

Hả?

Bánh trên trời rơi xuống ư??

Trai đẹp chủ động bắt chuyện với mình???

Cô chớp chớp mắt: "À."

"Mình đang khởi động máy," cô nhìn Chu Khác cười ngượng ngùng, "Nhưng mà hình như cái máy tính này hư rồi, mở không có được..."

Trong tiệm net mở điều hoà, rất nhanh, một làn hương nhạt thổi đến chóp mũi của Chu Khác.

Là hơi thở thơm ngọt của mật đào, bơ sữa cùng hoa linh lan trộn lẫn vào nhau.

Chu Khác hơi hơi nhướng mày.

Quý Oản Oản bắt được biểu cảm lướt qua trong chớp mắt của anh.

Cơ hội tới rồi!

Cô hơi ngước mắt: "Anh ơi, có thể giúp người ta—"

"Máy tính không hư." Chu Khác đánh gãy câu nói của cô.

Quý Oản Oản: "..."

Có thể để người ta nói hết câu không vậy!!

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Chu Khác nói: "Nút nguồn của cậu ở phía bên trái."

Quý Oản Oản: "?"

Chu Khác: "Còn cái cậu đang ấn, là nút nguồn của tôi."

Quý Oản Oản: "???"

Quý Oản Oản: "..."

.

.

.

Theo dõi wattpad meymeyluv để cập nhật nhanh nhất ạ. 🌷


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận