edit&beta: meymeyluv 🌷
.
.
.
Một phút sau, trò chơi chính thức bắt đầu.
Trong kênh voice chat, Vu Dương cùng phụ trợ No.4 nói chuyện khí thế ngất trời, lâu lâu sẽ cue Chu Khác vào, Chu Khác cũng sẽ trả lời vài câu.
Có thể nhận thấy quan hệ của họ rất tốt.
Quý Oản Oản không tham gia vào đề tài của mọi người.
Cô ngơ ngác nhìn màn hình, nhân vật trò chơi đang đứng ở trung tâm hòn đảo nhỏ, xung quanh là những người chơi khác.
Có người chơi thấy cô không nhúc nhích, xấu tính đánh cô hai quyền.
Nếu là ngày thường, Quý Oản Oản đã sớm đánh bọn họ nằm ra đất rồi.
Chỉ là ngay lúc này, cô hoàn toàn không có tâm tư làm điều đó.
Cô không thể nào tưởng tượng được, Chu Khác vậy mà lại là King của bảng xếp hạng người chơi thường.
Nhớ tới câu "bắn tỉa gánh team" ban nãy, Quý Oản Oản không kiềm được mà siết chặt con chuột trong tay, xấu hổ hận không thể chui xuống đất.
Thật là không còn mặt mũi mà.
Cái loại tép riu chưa lên hạng đại sư như cô, ở trước mặt King của bảng xếp hạng chỉ là một thằng em mà thôi.
Đừng nói tới gánh team, không ảnh hưởng tới người ta là tốt rồi.
Haiz.
"Trận này nhảy ở đâu?" Vu Dương hỏi.
No.4: "Anh Khác quyết định đi."
"..."
Quý Oản Oản thu hồi suy nghĩ, hít sâu một hơi.
Không nghĩ không nghĩ, càng nghĩ càng xấu hổ.
Coi như cái gì cũng chưa xảy ra đi.
Cô mở bản đồ ra, chờ Chu Khác báo vị trí để đánh dấu.
Lúc này, thanh âm Chu Khác không nhanh không chậm vang lên: "Hỏi No.2, cô ấy là đùi."
Quý Oản Oản: "..."
Cái vụ này có cho qua được không vậy!
"Vẫn là cậu tới chọn vị trí đi." Cô nói nhỏ.
Chu Khác nghe vậy, quay đầu qua, cố ý đùa cô: "Không phải nói muốn mang mình sao?"
Gương mặt trắng nõn của cô gái đỏ ửng, nhấp môi nhìn anh: "Mình không biết cậu giỏi như vậy."
Ánh mắt Chu Khác khẽ nhúc nhích.
"Anh Khác của chúng ta đương nhiên lợi hại nha, có vài chiến đội muốn kí hợp đồng với cậu ấy lận," lúc này Vu Dương xen vào, "Nếu không phải cậu ấy còn đi học, làm tuyển thủ chuyên nghiệp nói không chừng cúp quán quân thế giới cũng lấy rồi."
"Được rồi," Chu Khác nói, "Mình không tính đánh chuyên nghiệp."
"Được được, mình cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi," Vu Dương cười nói, "Anh Khác, đang ở tiệm net hả?"
"Ừ."
"Còn em gái thì sao, ở nhà?"
Quý Oản Oản uống một ngụm trà sữa, trả lời: "Mình cũng ở tiệm nét."
"Woa, trùng hợp thế—"
Vu Dương khẽ ngừng: "Từ từ, hai người đang ở chung với nhau hả?"
Hai người cũng không lên tiếng trong kênh voice chat, hiển nhiên cam chịu sự thật này.
Vu Dương: "..."
Vu Dương: "Không phải chứ, hai người hẹn hò luôn rồi á?"
Vừa dứt lời, Chu Khác đột nhiên đánh dấu vị trí, sau đó nhảy khỏi máy bay.
Quý Oản Oản với No.4 phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy theo.
Chỉ còn lại Vu Dương với vẻ mặt hoảng hốt: "Ai nha, sao mọi người xuống trước hết vậy, đợi mình với."
Chu Khác rơi xuống đất, nhanh chóng nhặt một khẩu súng: "Tự lái xe tới đây đi."
"..." Vu Dương hiểu ra, "Anh Khác, em không lắm miệng nữa đâu mà."
......
Vị trí này chính là căn cứ quân sự, vật tư phong phú, tương ứng là kẻ địch cũng nhiều.
Chu Khác thu đầu người cả một toà nhà, trong ngoài đều lục soát một lần, nghe thấy tiếng súng, chuẩn bị mở cửa ra ngoài hỗ trợ.
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói: "Khoan ra ngoài."
Một lát sau, Quý Oản Oản trèo cửa sổ vào, không đợi Chu Khác phản ứng, trên mặt đất xuất hiện một đống vật tư siêu lớn.
Đạn dược, linh kiện, hộp trị thương, cái gì cũng có, còn có súng 98K.
"Không biết cậu hay dùng súng gì, cho nên mình đều lấy hết," Quý Oản Oản nói, "Cậu chọn đi."
"..." Thời gian cấp bách, Chu Khác nhanh chóng lấy vài thứ, "Mấy cái này cậu không cần sao?"
Quý Oản Oản cười tủm tỉm: "Cậu chọn trước đi, mình lấy phần còn lại là được."
Chiêu này là cô học từ Nhiễm Đào.
Lúc Nhiễm Đào cùng mấy anh trai chơi game, thưởng xuyên đảm nhiệm vai trò trị thương và giữ vật tư, mấy anh trai cần gì thì cô ấy đưa cái đấy, làm hậu thuẫn kiên cường cho mấy ảnh.
Con trai thích nhất là kiểu này, Nhiễm Đào chỉ một hành động này đã biến mấy ảnh thành cá trong ao của mình.
Ngoài cửa lại vang lên một tiếng súng, No.4 nói: "Anh Khác mau tới toà chính, có một đợt đánh."
"Tới đây," Chu Khác đáp ứng, nói với Quý Oản Oản, "Súng cậu lấy đi, trên lầu còn có một thanh M4."
"Không sao đâu, thanh 98K cho cậu," Quý Oản Oản tiếp tục kịch bản của mình, "Cậu chơi đột kích mạnh như vậy, bắn súng chắc chắn giỏi hơn mình, mình giúp cậu nhặt vật tư là được rồi—"
Chưa nói hết câu, dư quang liếc đến một góc, Quý Oản Oản phản xạ có điều kiện nhặt súng nạp đạn.
"Phanh" một tiếng, kẻ địch cách đấy phải hơn trăm mét ngã xuống đất.
Thông báo bắn hạ đối thủ hiện lên, trong voice chat từng đợt từng đợt ca ngợi.
"Lợi hại nha em gái, một phát đạn vỡ đầu."
"Tuyệt thật đấy, đây là tay thần luôn rồi."
"Em gái này trình độ này của em hoàn toàn có thể đi đánh chuyên nghiệp luôn á."
Quý Oản Oản: "..."
Tôi không phải!!
Tôi không!!
Tôi!!!
Cô chỉ muốn làm một cái đuôi nhỏ an tĩnh, cái loại mà khóc huhu cần anh trai bảo vệ ấy!!
Cô thu hồi súng: "Vừa rồi không cẩn thận nhìn qua, theo bản năng mà..."
Chu Khác cười khẽ: "Giỏi đấy, bắn ổn đánh cũng chuẩn."
"...May mắn thôi."
"May mắn cũng là một loại thực lực," Chu Khác cong cong khoé miệng, "Vẫn là để mình nhặt vật tư cho cậu đi."
Quý Oản Oản: "..."
Đêm đó Quý Oản Oản cùng Chu Khác chơi vài trận, ăn gà năm lần.
Tập trung cao độ trong thời gian dài làm Quý Oản Oản rất mệt, về nhà rửa mặt qua loa đã ngã xuống giường, chìm sâu vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
......
Ngày hôm sau, Quý Oản Oản từ từ mở mắt, ngồi dậy duỗi người.
Cô vừa ngáp vừa bước xuống giường, kéo màn cửa.
Mặt trời ẩn đằng sau đám mây, tản ra một vầng sáng nhu hoà, đám mây nhiễm lên một vầng sáng ấm áp màu quất ngọt.
...Vậy mà đã là buổi chiều.
Quý Oản Oản xoay người vào phòng tắm, đơn giản vệ sinh một hồi, thay quần áo, xách túi ra khỏi nhà.
Cô tính đi đến Thực Nghiệm Nhất Trung một chuyến.
Mới tới Nam Thành, trời xa đất lạ, ngay cả cổng khu phố còn không nhớ rõ lắm, đừng nói tới cái trường chưa từng đến này.
Để tránh cho ngày khai giảng đầu tiên đã bị trễ, cô quyết định phải dò đường trước.
Khu phố cách trường học hơi xa, đi bộ đại khái phải nửa tiếng, Quý Oản Oản đành gọi một chiếc xe.
Xe taxi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, nhìn ra cửa sổ xe, những ngôi nhà cổ xưa cùng tồn tại song song với những toà nhà hiện đại, xẹt qua thật nhanh trong tầm mắt.
Xe ngừng lại ở trước một con hẻm nhỏ, tài xe quay đầu nói: "Cháu gái, xuyên qua con hẻm này là Nhất Trung rồi, cháu tự đi qua đi. Đi đường vòng phải thêm bảy, tám tệ lận."
Quý Oản Oản ngoan ngoãn đồng ý: "Cảm ơn bác tài ạ."
Sắc trời dần chuyển tối, ánh trắng chầm chậm ra khỏi tầng mây, một trận gió nhẹ phất qua, mang tới cho mùa hè nóng nực ẩm ướt này phần nào lạnh lẽo.
Hai bên hẻm nhỏ mở một loạt tiệm ăn vặt, có không ít người dân tản bộ, rất náo nhiệt.
Quý Oản Oản mua một phần bánh trứng, lấy thêm ba xiên đồ chiên, hai xiên thịt nướng.
Bà chủ nhìn cô với ánh mắt rất bất ngờ, đại khái là chưa thấy cô bé nào ăn được nhiều như vậy.
Đã một ngày không ăn gì, Quý Oản Oản thật sự siêu cấp đói bụng, cầm bánh trứng cắn một cái, hương thơm nóng hầm hập bùng nổ nơi đầu lưỡi.
Cô thoả mãn híp mắt.
Quý Oản Oản vừa ôm bánh trứng vừa đi vào hẻm.
Khác với bên ngoài, trong hẻm vừa hẹp vừa tối, trên tường dán đầy các loại nhỏ, tàn thuốc ném trong góc tường, hoà với nước mưa bốc lên một mùi rất khó chịu.
Quý Oản Oản nhìn bảng tên Thực Nghiệm Nhất Trung cách đó không xa, tự động tưởng tượng một cảnh "thiếu niên hư hỏng đánh nhau sau khi tan học".
Cái hẻm này quả thực chính là thiết kế riêng cho mấy vị đại ca đại tỷ mà!
Đi sắp tới cuối đường, đầu hẻm xuất hiện một đám người.
Là mấy ông nội đầu có đủ các loại màu, nhìn qua khoảng 17-18 tuổi, kẹp thuốc lá trên tay, chỉ thiếu điều đem mấy chữ "tao là đồ hư hỏng" viết lên trán.
Chỉ thấy mấy người này xách một nam sinh vào hẻm, chàng trai tóc xanh cầm đầu đá nam sinh xuống mặt đất.
Đầu xanh hỏi: "Mày chính là đại ca của Thực Nghiệm Nhất Trung?"
Nam sinh chống đỡ thân thể, từ mặt đất bò dậy, rất có cái khí khái thà chết chứ không khuất phục của lão đại: "Đúng thì sao?"
Lông xanh cà lơ phất phơ cười: "Không sao cả."
"Xem ra Thực Nghiệm Nhất Trung là thật sự không ổn nha, ngay cả người như mày, cũng lên làm đại ca được?" Hắn cười càn rỡ, "Ở trường tụi này, mày cũng chỉ xứng xách giày cho tao."
Các đàn em đằng sau phi thường hỗ trợ khí thế của lông xanh, ngay lập tức cười vang cả con hẻm.
Quý Oản Oản giật mình lấy lại tinh thần.
Thì ra là học sinh hư hai trường đang sống chết với nhau á.
Trường nghề Nhất Trung ở ngay kế Thực Nghiệm Nhất Trung, nghe nói mấy người hư hỏng hay kiếm chuyện nhất Nam Thành đều học ở đây...Thực Nghiệm Nhất Trung đằng nào cũng là trường cấp ba tốt nhất Nam Thành, toàn là học sinh tốt, đánh không lại trường dạy nghề cũng dễ hiểu.
Quý Oản Oản cúi đầu cắn bánh trứng.
Đám người lông xanh kia một hồi chắc cũng chưa xong, còn chặn đường nữa, làm cô thấy hơi phiền đấy.
Nên nhắc nhở bọn họ tránh ra, hay là nên đi đường vòng nhỉ?
......
Lông xanh đang coi đàn em giáo huấn người dưới đất, khoé mắt lại chú ý tới một thân hình mảnh khảnh gần đó.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía đó.
Cô gái mặc một chiếc áo croptop trắng kem, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp với vòng eo nhỏ nhắn, phía dưới mặc một chiếc váy chữ A cùng màu, xuống nữa chính là đôi chân tinh tế thẳng tắp.
Lông xanh gẩy gẩy tàn thuốc, ánh mắt không hề che giấu mà dừng lại ở eo của Quý Oản Oản.
Quý Oản Oản là một cô gái hiện đại văn minh, tuy rằng bị nhìn rất không thoải mái, nhưng vẫn lễ phép hỏi: "Có thể tránh ra một chút không?"
"Woa, gái đẹp nói chuyện với tao này."
Lông xanh huýt sáo một cái, tay đưa tới bên tai, khoa trương nói: "Em gái nói gì thế? Chỗ này đông người, anh trai nghe không rõ, em tới gần một chút."
Quý Oản Oản nhíu mày.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, thanh âm hơi tăng lên: "Tôi nói, các người đang chặn đường, có thể tránh ra một chút không?"
"Tránh? Có thể nha."
Lông xanh đi tới: "Em cho anh Wechat, anh cho em đi nha."
Quý Oản Oản không muốn dây dưa với hắn nhiều, xoay người muốn đi.
Lông xanh tay mắt lanh lẹ, lập tức bắt được cổ tay cô, nghiêng người, phà một hơi khói thuốc vào mặt cô.
"Đừng giận mà, anh trai lại không phải người xấu."
Quý Oản Oản bị thuốc lá sặc, ho khan vài tiếng, thẳng người, cầm bánh trứng trong tay ném thẳng vào mặt của lông xanh.
"Anh trai cái rắm, tao còn là bố mày đây."
......
Chu Khác là bị Vu Dương lôi ra.
"Anh Khác, tụi mình đã không gặp nhau mấy ngày rồi, đi dạo chung đi mà," Vu Dương ôm chân gà rán đầu ngõ, nháy mắt nói, "Nhân tiện...tâm sự?"
Chu Khác một tay đút vào túi, mi mắt cũng không nâng: "Có chuyện nói thẳng."
"Hắc hắc, thật ra cũng không có gì," Vu Dương chà xát tay, "Chính là...em gái hôm qua chơi game với tụi mình, có quan hệ gì với cậu vậy?"
Chu Khác rũ mắt, không trả lời.
Vu Dương ở bên cạnh lải nhải dò hỏi, hai người quẹo vào hẻm nhỏ đen nhánh.
"Vcl, còn chưa khai giảng nữa mà đánh lộn rồi hả," Vu Dương dừng bước, "Anh Khác, là đám bên trường nghề."
Chu Khác nâng mắt, trong hẻm ánh sáng mờ mịt, một hồi lâu mới nhìn thấy rõ.
Tên côn đồ nhuộm đầu xanh nắm cổ tay của một cô gái, trên mặt mang theo nụ cười, cực kì ác liệt hướng mặt cô phà khói thuốc.
Vu Dương lập tức hít một cái, mắng một câu "Đm".
Ánh mắt Chu Khác tối đi.
Cô gái đứng ngược sáng, nhìn không rõ được diện mạo, chỉ thấy cô dùng sức tránh khỏi tay của lông xanh, cong lưng ho khan vài tiếng.
Sau đó nâng tay, đem bao nilon trong tay chuẩn xác đập vào mặt của lông xanh.
Cùng lúc đó, thanh âm thanh thuý mềm mại vang lên.
"Anh trai cái rắm, tao còn là bố mày đây."
Hai con mắt của Vu Dương trợn tròn: "Woa woa, em gái này thật là một người tàn nhẫn nha, ngay cả mặt lông xanh cũng dám chọi, pro vcl—"
Không chờ cậu nói hết, thân hình Chu Khác khẽ nhúc nhích, bước về phía đám người.
Thiếu niên thân cao chân dài, vài bước đã đi đén đằng sau Quý Oản Oản, bắt được nắm tay đấm tới của lông xanh do thẹn quá hoá giận.
"Trường nghề phải không?" Anh rũ mắt, nhìn lông xanh thấp hơn nửa cái đầu.
Lông xanh bất ngờ bị một cánh tay mạnh mẽ ngăn cản, theo bản năng lùi về sau hai bước, ngẩng đầu, hung tợn nói: "Mẹ nó mày là thằng nào?"
"Đánh con gái hay ho gì," ngữ khí Chu Khác nhàn nhạt, "Có gan thì đánh với tao đây."
.
.
.
Theo dõi wattpad meymeyluv để cập nhật nhanh nhất ạ. 🌷