edit&beta: meymeyluv 🌷
.
.
.
Lúc Quý Oản Oản bị Chu khác kéo ra khỏi hẻm, cả người vẫn còn ngây ngốc.
Chu Khác mang cô đến đầu ngõ, quay đầu: "Đi mua một chai nước."
"OK." Vu Dương liếc hai người một cái, xoay người chạy về hướng cửa hàng tiện lợi.
Chu Khác rũ mắt, thấy Quý Oản Oản cúi đầu im lặng, hỏi: "Sợ?"
"A?" Quý Oản Oản ngẩng đầu, vén lọn tóc ra sau tai, "Có một chút."
Cô đúng là bị doạ sợ.
Nhưng mà không phải bị lông xanh doạ, là bị Chu Khác doạ.
Trong chớp mắt bị lông xanh nắm cổ tay, Quý Oản Oản đã nghĩ tới vô số phương pháp để thoát ra một cách an toàn.
Chu Khác, không nằm trong số đó.
Vì vậy trong giây phút quay đầu lại ấy, nhìn đến khuôn mặt góc cạnh rõ ràng dưới ánh đèn đường tối tăm của người thiếu niên, trái tim cô như bị kéo căng đến cực điểm.
Ngay sau đó chính là âm thanh gia tốc kịch liệt của nhịp tim, nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngón tay khẽ chạm lên vành tai, nóng rực.
Không chỉ lỗ tai, cả người cô cũng sắp nóng đến hỏng rồi.
Chu Khác nhìn vệt đỏ ửng trên mặt cô, cho rằng cô bị kinh hách: "Không sao đâu, bọn họ sẽ không đuổi theo tới đây."
Quý Oản Oản nghe ra được sự ôn nhu khó có được trong giọng nói của anh.
Cơ hội tới hehe.
Cô hít một hơi thật sâu, lúc ngẩng đầu đã là một gương mặt nhu nhược đáng thương bị hoảng sợ: "Hồi nãy thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu, có thể mình đã bị..."
"Về sau hạn chế đến con hẻm này một mình," Chu Khác nói, "Nơi này rất nguy hiểm."
Quý Oản Oản nhìn con hẻm, ra vẻ muốn nói lại thôi: "Nhưng mà.."
"Nhưng mà gì?"
"Nhưng mà con hẻm này là đường đi học của mình," cô giơ tay kéo vạt áo của anh, nôn nóng hỏi, "Làm sao đây Chu Khác, bọn họ sẽ không canh chặn đường mình chứ?"
Chu Khác cúi đầu, nhìn ngón tay tinh tế đang nắm góc áo mình.
Anh nói: "Không đâu."
"Nhưng mà mình sợ lắm, ban nãy bọn họ có rất nhiều người..."
Thanh âm của cô có chút run rẩy: "Chu Khác, mình sợ quá."
Chu Khác nhìn cô co lại thành một cục nho nhỏ, tinh tế gầy yếu phảng phất có thể theo gió bay đi.
Bộ dạng này, rất khó để không khơi dậy ý muốn bảo hộ của người khác.
Lúc này, Chu Khác lại nhớ tới câu nói vang vọng cứng rắn vừa nãy của cô.
"Anh trai cái rắm, tao là cha mày đây."
"..."
Cùng bây giờ hoàn toàn là hai trạng thái nha.
Chu Khác hơi hơi nhướng mày, khoé môi hơi cong.
Hay thật.
Quý Oản Oản cảm thấy kĩ thuật diễn của mình rất là không tồi.
Bộ dạng yếu ớt này, nói kiểu gì cũng có thể lấy một cái Oscar của Nam thành nha.
Giả bộ cũng đủ rồi, cô ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng: "Chu Khác, cậu có thể...giúp mình việc này không?"
"Cậu nói đi."
"Mấy ngày tiếp theo, lúc tan học mình có thể đi chung với cậu qua con hẻm này không?" Quý Oản Oản mím môi, "Mình sẽ không đi theo cậu lâu đâu, nửa tháng là được."
"Cậu đi chung với mình?" Chu Khác hỏi.
Quý Oản Oản gật gật đầu: "Bọn họ sợ cậu như vậy, có cậu ở đây, chắc chắn không dám tìm mình."
"Bọn họ không sợ mình," Chu Khác nói, "Còn hẹn mình ngày mai tới đây đánh nhau."
Quý Oản Oản: "..."
Sau khi Chu Khác xuất hiện, cô tưởng là hai bên sẽ nhào vào đánh. Không tưởng được là lông xanh nghe thấy tên của Chu Khác lại giật mình, ngay sau đó thoái nhượng một bước, hẹn anh ngày mai lại đến ngõ nhỏ làm một trận sống chết.
Tóm lại là mấy nhóc hư hỏng còn rất chăm dưỡng sinh, đánh nhau còn phải nhớ tới tập thể dục buổi sáng.
"Đều tại mình, các cậu mới xung đột với nhau, thật sự rất xin lỗi."
Quý Oản Oản tự trách: "Thôi mình vẫn không nên làm phiền cậu, biết đâu mình may mắn, sẽ không gặp lại bọn họ nữa..."
Cô cúi đầu, nửa rũ mắt, che khuất cảm xúc trong mắt, lông mi hơi run rẩy, không khoit làm người ta nhớ tới nhánh hoa yếu ớt trong cơn mưa.
Thật lâu sau, bên tai truyền đến một tiếng than nhẹ: "Không phiền."
Trong lòng Quý Oản Oản rục rịch, ngẩng đầu: "Hở?"
"Mình nói, không phiền," Chu Khác lặp lại lần nữa, "Nửa tháng này, mình sẽ đi với cậu."
......
Hôm nay khai giảng, Quý Oản Oản dậy rất sớm, bên ngoài cửa sổ bầu trời vẫn còn âm u.
Cô ôm chăn nằm trên giường thẫn thờ một lúc mới đứng dậy sửa soạn.
Lúc xuống tầng, Quý Oản Oản lấy điện thoại ra nhìn thời gian, 6h10.
Trường học yêu cầu học sinh cần có mặt lúc 7 giờ.
...Có thể cô chính là học sinh tích cực đến trường nhất.
Quý Oản Oản xách balo đi đến cổng của khu phố, đón một chiếc taxi.
Tài xế nhìn thấy trang phục của cô, hỏi: "Cô bé, cháu đi học phải không?"
"Vâng," Quý Oản Oản đóng cửa xe, "Bác tài đến Thực Nghiệm Nhất Trung nha, cháu cảm ơn."
"Được được, cháu dậy sớm thật đấy," tài xế dẫm chân ga, "Nhưng mà cũng tốt, hôm nay khai giảng, đi trễ thêm chút nữa thì sẽ kẹt xe mất."
6h20, bầu trời dần dần sáng hơn, ánh mặt trời xuyên qua từng tầng mây, rọi lên mặt đất những vệt loang lổ.
"Cô bé, phía trước là Nhất Trung rồi," tài xế quay đầu lại, "Chở cháu đến cổng trường, hay là dừng ở trước con hẻm này?"
Quý Oản Oản sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, nói: "Dừng ở đầu hẻm cho cháu ạ."
Cô vẫn còn thèm cái bánh trứng dang dở hôm qua.
Hai bên đầu hẻm vẫn náo nhiệt như vậy, chẳng qua khách hàng từ những người dân đổi thành học sinh.
Quý Oản Oản theo thường lệ mua một phần bánh trứng, bà chủ quán còn nhớ rõ cô, cố ý cho cô thêm một cái trứng gà.
"Cô nhóc này, cháu phải ăn nhiều hơn một chút," bà chủ cười tủm tỉm, "Ăn no mới có sức học bài."
Quý Oản Oản: "..."
Tối qua là do cháu quá đói thôi mà!
Cô nhận bánh trứng, lại mua thêm một ly sữa đậu nành, thanh toán, cầm bao nilon đi vào hẻm.
Mới đi vài bước, đối diện đi tới vài học sinh, nhìn đồng phục thì chắc là Thực Nghiệm Nhất Trung.
Vẻ mặt bọn họ rất hoảng sợ, lướt qua Quý Oản Oản.
"Sao mới ngày khai giảng, Chu Khác đã đánh nhau với Lâm Hào rồi?"
"Thôi đừng có hỏi, tụi mình không quản được, trốn đi cho lành."
"Vừa nãy mình thấy đám người đó đánh rất hung, còn có người đổ máu nữa."
"Trùm trường có khác, đánh ghê thật..."
Nghe được tên của Chu Khác, bước chân của Quý Oản Oản dừng lại.
Học sinh hư bắt đầu tập thể duc buổi sáng nha.
Phải có người xem chứ nhỉ?
......
Lâm Hào đã hẹn Chu Khác, 6 giờ rưỡi, luận bàn một chút.
Nói là luận bàn, thật ra là đánh lộn 1v1 mà thôi.
Lâm Hào biết Chu Khác.
Chu Khác rất có tiếng ở Nhất Trung, tại cái trường chỉ toàn học sinh tốt này, môn nào cũng đứng từ dưới đếm lên, tổng điểm từ trước tới giờ chưa từng trên 20 điểm, tính tình thì quái gở, học sinh nào cũng sợ anh, ngay cả giáo viên cũng có phần kiêng kị.
Nghe nói anh đánh nhau rất lợi hại, có lần trực tiếp đánh người gãy xương, ngay cả 120 cũng bị gọi tới.
Nghe thôi là đủ hù người rồi, nhưng Lâm Hào là ai— hắn là học sinh hư bậc nhất trường nghề cơ mà, trường hợp tinh phong huyết vũ nào chưa thấy qua.
Đám mọt sách Nhất Trung kia chỉ biết đọc sách, tay yếu chân mềm, có thể lợi hại tới mức nào.
Hơn nữa hôm qua Chu Khác chặn ngang hắn, thế mà lại đem em gái hắn để mắt đi mất, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.
Làm đại ca sĩ diện quan trọng nhất, Lâm Hào đương nhiên nuốt không trôi cục tức này.
Cho nên lần này gặp lại Chu Khác, thái độ của hắn đặc biệt phách lối: "Chu Khác, tao còn tưởng mày không dám tới đấy."
Chu Khác đứng cách đó 5 mét, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút.
Anh cởi áo khoác đồng phục trên người xuống, tiện tay ném lên balo bên cạnh.
Một chuỗi động tác làm lơ Lâm Hào đã chọc điên hắn, hung tợn trừng mắt nhìn anh.
Vu Dương đứng đằng sau Chu Khác, đang muốn tiến tới chửi hai câu cho sung, bên cạnh vươn tới một bàn tay ngăn cậu lại.
Chu Khác giương mắt, nhàn nhạt nói: "Tao sẽ sợ mày sao?"
Lâm Hào: "..."
Đám đàn em của Lâm Hào: "..."
Má nó đây là khiêu khích trần trụi mà.
Sắp trào phúng tới tận cửa nhà luôn rồi!
Ngay lập tức có người không nhịn được, bước lên muốn đánh nhau. Lâm Hào còn chưa kịp ngăn cản, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng cười mỏng manh.
"Phụt."
Trong bối cảnh an tĩnh đầy quỷ dị này, âm thanh cười trộm bị phóng đại vô hạn, tất cả mọi người theo bản năng quay đầu.
Quý Oản Oản: "..."
Ai nha, nhịn không nổi.
Chu Khác quay đầu lại, chạm phải mắt cô.
Cô gái đứng dựa tường, nắng mai bao phủ cả người cô, tản ra một vầng sáng nhu hoà, hai con mắt xinh đẹp hơi cong lên, đang cười tủm tỉm nhìn anh.
"Sao cậu lại ở đây?" Anh bỗng nhiên mở miệng.
Quý Oản Oản sửng sốt, nói một cách đương nhiên: "Mình tới đây đi học nha."
Chu Khác: "..."
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Quý Oản Oản trấn định.
"Mình chỉ đi ngang thôi," cô nói, "Mọi người cứ tự nhiên."
Mọi người: "..."
Lâm Hào là người đầu tiên phản ứng lại: "WTF, Chu Khác mày có ý gì thế, hai người bọn mày cùng tới khiêu khích tao hả? Mày cũng không ra ngoài kia hỏi thăm một chút, Lâm Hào tao ở trường nghề là cái địa vị gì—"
Không chờ hắn nói lời tàn nhẫn xong, Chu Khác quay đầu lại, tiến lên một bước, một quyền đánh tới đầu hắn.
Quý Oản Oản kinh ngạc, bánh trứng trong tay xém chút không cầm chắc.
Này này này, đánh nhau rồi á hả?
Sao cái báo hiệu cũng không có vậy??
Lâm Hào đương nhiên không kịp lấy lại tinh thần, liên tục lui về sau vài bước mới không ngã xuống đất, hắn chật vật vuốt mặt, lòng bàn tay dính nhơm nhớp, là máu.
Chu Khác lắc lắc cổ tay: "Tới nữa không?"
Quý Oản Oản: "..."
Vu Dương: "..."
Đám đàn em: "..."
Hoá ra hai người là có tuân thủ hiệp ước sao, đánh nhau còn lễ phép dò hỏi.
Chu Khác ngoài miệng nói chuyện lễ phép cực kì, động tác trên tay lại không ngừng.
Một tay anh giữ chặt bả vai Lâm Hào, một tay đấm vào dạ dày hắn. Lâm Hào theo bản năng che bụng, lại bị Chu Khác dùng chân dẫm mạnh xương ngực, trực tiếp dẫm xuống mặt đất.
Phịch một tiếng, đám người lập tức tản ra.
Lâm Hào ngã xuống đất, cái trán đập xuống, hắn cố gắng duỗi thẳng cánh tay muốn bò dậy.
Chu Khác bước lên, nhéo cổ áo hắn kéo lên, lạnh nhạt cho mũi lông xanh một đấm.
Lâm Hào đau đớn la lên một tiếng, máu mũi theo cằm nhỏ giọt xuống đất.
Chu Khác bất động thanh sắc lui về sau một bước, khẽ nhíu mày, cực kì ghét bỏ thả tay ra.
Lâm Hào mất đi điểm tựa, theo trọng lực lảo đảo muốn ngã về phía trước, Chu Khác lại đá vào lưng hắn thêm một cái.
Lâm Hào lập tức nghiêng ngả, cả người đập vào tường, đầu gối mềm nhũn, thân thể từ từ trượt xuống.
Thắng bại đã định.
Không cần thiết đánh tiếp.
Chu Khác đi tới, ngồi xổm cạnh Lâm Hào.
"Sao rồi," anh hơi mỉm cười, "Cần tao gọi 120 không?"
Chu Khác vừa ra tay, mọi người đều kinh sợ, toàn trường lặng như tờ.
Mãi đến khi Vu Dương lên tiếng nhắc nhở, đám đàn em của lông xanh mới phản ứng lại, tiến lên vây quanh Lâm Hào, kiểm tra vết thương của đại ca.
Chu Khác nhận lấy khăn giấy Vu Dương đưa, lau khô vết máu trên tay.
"Khăn giấy lau không sạch đâu," Quý Oản Oản mở balo, lấy một bịch khăn ướt ra: "Dùng của mình đi."
Chu Khác rũ mắt xuống, bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh cầm một bịch khăn ướt, bao bì màu hồng, bên trên còn có vài con thỏ.
Anh nhướng mày.
"Khăn ướt con thỏ, đáng yêu ha," Quý Oản Oản nhỏ giọng thì thầm, "Hồng nhạt nha."
Vu Dương đang uống nước bên cạnh: "Phụt— "
Chu Khác cười khẽ: "Cảm ơn."
Sau đó bắt đầu cẩn thận lau từng ngón tay.
Tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay ẩn ẩn có những mạch máu xanh lá... Ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn bạc, kiểu dáng rất đơn giản, không có bất kì hoa văn nào.
Quý Oản Oản nhìn chằm chằm một lúc lâu, cảm thấy chắc chắn không có đứa con gái nào có thể chọn một chiếc nhẫn trai thẳng như vậy.
Trái tim bị treo lơ lửng trong phút chốc của cô lại thả xuống.
"Cậu ăn sáng chưa?" Quý Oản Oản hỏi.
Chu Khác ném khăn ướt vào thùng rác: "Chưa."
Quý Oản Oản giơ bao nilon trong tay lên: "Cho cậu nè."
"Hửm?" Chu Khác cúi đầu nhìn, "Đây là gì?"
"Đồ ăn sáng á," Quý Oản Oản nói, "Không phải cậu chưa ăn sao?"
Vai cô đeo balo, lại đang giơ đồ lên cao, cánh tay có chút mỏi, bắt đầu hơi run run.
Chu Khác nhìn nhìn cánh tay thon gầy của cô, nhận lấy bao nilon.
Bingo!
Đưa đồ ăn: check!
Tâm trạng Quý Oản Oản rất tốt, vòng tay ra sau lưng, ngẩng đầu: "Sau này mỗi ngày mình đều mang đồ ăn cho cậu nha?"
"Khụ khụ khụ, khụ—" lúc này Vu Dương trực tiếp bị sặc rồi.
Hai cái người này làm gì thế, không phải đang chơi trò bạn tốt sao?
Mắc gì bắt đầu đưa đồ ăn sáng mỗi ngày??
Chu Khác cũng có chút ngoài ý muốn: "Đưa đồ ăn sáng?"
"Đúng vậy."
Quý Oản Oản cười một tiếng, đuôi mắt xinh đẹp cong lên như một con hồ ly nhỏ nghịch ngợm.
"Cậu đón mình tan học, mình mang đồ ăn sáng cho cậu," cô nói, "Coi như là phí bảo kê, cậu thấy được không?"
.
.
.
Theo dõi wattpad meymeyluv để cập nhật nhanh nhất ạ. 🌷