Tử Ngạn nhắm mắt lại, cảm nhận sức mạnh của chủ thần trở lại với bản thân mình.
Quyền trượng rực cháy, ánh sáng từ nó xé tan sát khí trên bầu trời mà vẽ nên hình ảnh phượng hoàng khiến cho binh đoàn của tà thần lui về phía sau.
Huyết hồ híp mắt, hiện nguyên hình thể của mình.
Nó đảo mắt, đưa tay lên cao để binh đoàn tà ma dừng lại.
Một trong những thuộc hạ cấp cao khó hiểu hỏi Huyết hồ -"Tại sao phải dừng lại ?"-
Huyết hồ không đáp.
Chủ thần đại nhân đang dùng ngọn lửa vĩnh cửu của địa đàng để xóa sạch mọi thứ nhơ nhuốc đang vây lấy thần giới.
Nếu xông lên, đến cả nó cũng chưa chắc giữ được mạng.
Nó đã theo Tử Ngạn qua nhiều thế giới, có thể hiểu được phần nào tính cách của nàng, đến cả Vận Mệnh nàng còn dám đối chọi, dám tiêu diệt, hỏi gì đến những tiểu thần như bọn nó.
-"Đợi chủ nhân ra lệnh"-
Cảnh Huyền chưa hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của tội lỗi nhân sinh, chỉ có thể giúp chủ nhân kéo dài thời gian nếu không thì chắc chắn việc đánh bại Tử Ngạn là không thể.
Các đại thần từ khắp nơi đều tụ hội trở về địa đàng, bọn họ mắt thấy chủ thần đã trở lại thì không có chút e dè gì với chủ nhân của Minh giới.
Có vị đại thần còn châm chọc -"Tội thần cũng có ngày dám phản kháng, sao không sống yên phận dưới đáy ngục sâu đi"-
Dường như tất cả các đại thần đều hướng ánh mắt khinh thường về phía Cảnh Huyền, nhưng hắn thật sự để ý sao ? Năm đó khi rời đi, có những câu thóa mạ nào mà hắn chưa từng nghe.
Tử Ngạn từ mật thất đi ra, mỗi bước chân đều chứa đựng hàn khí nặng nề, quyền trường cũng lạch cạch tiến theo mỗi bước chân của nàng.
Các đại thần đều cung kính dưới quyền lực, sức mạnh của nàng.
Nhưng bọn họ lại không thấy một loại xiềng xích vô hình đã vây chặt lấy cơ thể nàng, có thể siết chặt mà cướp đi hơi thở của nàng bất kì lúc nàng khiến hơi thở của Tử Ngạn cũng nặng nề theo.
Ánh sáng của thần điện đã sáng lên, sẵn sàng nuốt lấy vật tế nào dám bước vào trong.
Cảnh Huyền nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, đôi mắt đã từng lay động vì hắn, đã từng vui, đã từng đau thương, đã từng say mê cũng vì hắn nhưng hiện tại chỉ còn sự yên tĩnh, Tử Ngạn đã không còn thể hiện cảm xúc của nàng.
Ngay khi hắn đang ngẩn ngơ về quá khứ, năng lượng từ không trung rơi xuống, Cảnh Huyền miễn cưỡng chống đỡ rồi phá hủy quả cầu năng lượng ấy.
Tiếng gió lồng lộng, đánh sập cây hoa trắng trước đây, quá khứ cũng theo đó biến mất, chỉ còn là kẻ địch xâm phạm địa đàng.
Tử Ngạn không nói nhiều lời, ngọn lửa vĩnh cửu hóa thành phượng hoàng dang rộng đôi cánh đem từng yêu ma muốn xâm nhập thần điện thiêu cháy, mang hồn phách hóa thành tro đen rơi xuống.
Ngay khi ấy, một loạt sức mạnh hắc ám cùng năng lượng ánh sáng bừng tấn công vào nhau.
Không một ai chịu nhường ai, đại thần tấn công một đường, tà thần lại đáp trả đôi đường.
Chỉ có Cảnh Huyền cùng Tử Ngạn qua sự hỗn loạn mà quan sát nhau, hai người đều mang một tâm tư riêng.
Không gian xung quanh dần lắng động, tất cả trận tàn sát đều biến mất, chỉ còn khoảng không vũ trụ với các vì sao tinh tú sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Không còn ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ, không còn tà ma ô uế địa đàng, chỉ còn sự bình lặng.
-"Huyền, ngươi đừng rời xa ta"-
-"Bên cạnh công chúa là vinh hạnh của thần"-
Lời của thơ ngây khi Tử Ngạn còn là tiểu công chúa.
Lời hứa chắc chắn của Cảnh Huyền khi chưa phải lừa dối nàng.
Dưới tán hoa trắng tuyệt mỹ, một lời hứa, hai trái tim, gắn kết số phận của cả hai.
Không chút toan tính, không quyền lực cũng không hận thù, đơn giản chỉ có sự thuần khiết như đóa hoa trắng muốt kia.
-"Xin lỗi"- Cảnh Huyền rũ mi, lại lặp lại hai từ này.
-"Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, không cần phải ray rứt"- Nàng đã không còn quá khích mà khóc như trước lần xin lỗi đầu tiên.
Chỉ có một trái tin đã héo úa, mòn mỏi chờ đợi đến điêu tàn.
Nàng đã thực sự không còn có khả năng để đau thương nữa.
-"Ảo cảnh cũng đến lúc giải rồi"- Nàng nhạt nhẽo cười.
Đồng thời quyền trượng và năng lượng hắc ám cùng lao đến, nhắm thẳng vào cây hoa trắng - nguồn gốc của ảo cảnh.
Cả hai thẳng thừng không chút do dự mà phá hủy đi kỷ vật cuối cùng để gắn kết hai trái tim lại.
Một tiếng ầm vang lên, ảo cảnh đã thoát được, nhưng bọn họ lại đứng nơi thần điện chứ không phải trận địa Thần - Minh.
Cảnh Huyền có chút nghi hoặc nhưng vòng xoáy ánh sáng của thần điện ngày lúc một lớn như muốn nuốt chửng cả hai người.
Tử Ngạn nhắm mại lại, chiến đấu vẫn tiếp tục.
Cảnh Huyền và nàng đã từng rất ân ái nay chỉ còn là kẻ thù.
Bản thân hắn là tà thân Minh giới lại xâm nhập Thần giới, đối với chủ thần như nàng đương nhiên phải giết chết phản loạn làm gương rồi.
Thần điện sắp nhận vật tế lễ, Tử Ngạn lại nhờ vào loạt ánh sáng chói chang ấy mà áp chế Cảnh Huyền, đem quyền trượng kề vào trái tim đang thình thịch từng tiếng, chỉ còn một bước nữa sẽ không còn một ai có thể uy hiếp Thần giới.