Cảnh Huyền giữ chức vị chủ thần trong ngàn năm trở lại, hắn trước mắt nhận được mọi sự kính trọng của các vị thần nhưng sau lưng lại dè bỉu nói hắn không phải là vị thần thừa kế chính thống, nói rằng hắn ngàn năm cũng chỉ là hạ đẳng, sao có thể sánh ngang với các chủ thần được Tinh Tú lựa chọn chứ.
Cảnh Huyền tìm đến cảnh vật nơi xưa, nơi gốc hoa trắng lần đầu gặp nhau cũng là lần cuối ly biệt, nhưng người đi rồi vật cũng mất.
Những cánh hoa trắng nở trên địa đàng, từng chứng kiến quãng thời gian hạnh phúc nhất của hai người nay lại trơ chọi không hoa chỉ còn thân cây khẳng khiu vẫn chưa khuất phục mà vẫn vững vàng nơi đó.
Nhưng nó hoàn toàn không còn sự mềm mại mà chỉ có sự gai góc tựa như những tổn thương bị giày vò sau bao năm.
-"Tiểu công chúa..."- Hắn ngồi xuống, tựa như đang nhớ lại khoảng thời gian cùng người sánh bước, cùng người cười nói, sự thuần khiết này hỏi sao không giữ.
-"Chủ nhân, ngài ấy cũng đi rồi, xin người hãy bớt thương tâm"- Huyết hồ vẫn luôn là cánh tay đắc lực nhất của Cảnh Huyền, nó luôn khôn khéo với mọi chuyện nhưng khi nhắc đến Tử Ngạn nó cũng lúng túng không biết nên làm sao.
Vì chính bản thân nó cũng đã từng được Tử Ngạn bảo vệ, cho nó được nguồn sức mạnh không phải ai cũng có thể lấy được.
-"Huyết hồ, Tinh Tú sắp hạ xuống cho địa đàng một vị chủ thần mới, ngươi hãy giúp ta nuôi dưỡng vị chủ thần đó thật tốt, đừng để quá khứ như chúng ta lặp lại lần nữa"- Cảnh Huyền mỉm cười, lẳng lặng vỗ vai nó.
Huyết hồ có thể cảm giác được những giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mi của mình, nó biết chủ nhân của nó sắp phải rời đi, vĩnh viễn sẽ không trở lại địa đàng này nữa và cả Tử Ngạn cũng sẽ như vậy...!Hai vị chủ nhân đều lần lượt rời đi.
Dõi theo bóng lưng của Cảnh Huyền, nó quỳ xuống -"Tuân mệnh"-
•
Minh giới đã từng có truyền thuyết nếu như thiêu mình trong ngọn lửa vĩnh cữu có thể đổi lấy cơ hội hồi sinh một người.
Hắn đến trước quyền trượng từ lâu hắn đã không động tới, lại nhìn thấy ngọn lửa vĩnh cửu cháy rực tựa như phượng hoàng đang yên giấc.
Cảnh Huyền đưa tay chạm đến nó, khiến cho phượng hoàng lần nữa tỉnh giấc.
Ngọn lửa vĩnh cữu đưa mắt nhìn vị chủ nhân trước mắt, nó uy quyền hiếu thắng nhưng lại rất trân trọng người trước mắt, tựa như Tử Ngạn năm ấy.
-"Phượng hoàng niết bàn có thể trùng sinh...!vậy nếu một người đã chết thì sao...!"- Cảnh Huyền trong vô thức lẩm bẩm vài tiếng.
Truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, chưa ai thực sự dám thiêu mình trong ngọn lửa vĩnh cửu, vì có thể đến chính hồn phách cũng sẽ bị ngọn lửa nuốt trọn, cơ hội một lần nữa nhìn thấy địa đàng cũng không có.
Nhưng Cảnh Huyền nào quan tâm đến việc này, hắn cười đầy nguyện ý mà để ngọn lửa vĩnh cửu thiêu cháy mình.
Ngọn lửa từng chút bao trọn lấy hắn, cái cảm giác thiêu cháy da thịt từ những đầu ngón tay hắn đều cảm nhận rõ ràng.
Nhưng hắn vẫn cười, vẫn cười vì những nỗi đau không bằng nỗi cô đơn, nhớ nhung Tử Ngạn nhiều năm.
Qua rất lâu, đến khi hắn rơi vào bể ý thức mệnh mang, ngọn lửa vẫn luôn rực cháy không khi nào ngơi nghỉ.
Nhưng đến khi có thể thức tỉnh, hắn chỉ thấy một khoảng trống vô tận, không có người con gái hắn yêu, cũng không có thân xác hồn phách thiêu rụi.
Chỉ có ngọn lửa vĩnh cửu nhìn hắn đầy bi thương, tựa như muốn nói nó không thể thực hiện giao ước này được.
Cảnh Huyền lắc đầu đầy ngờ vực, hắn không tin đến cả cơ hội cuối cùng hắn cũng không thể làm được.
Thực sự, hắn đã đánh mất nàng rồi.
-"Ngươi nghĩ nàng ta đã chết sao ? Ngươi sai rồi tà thần ...!à không chủ thần đại nhân mới đúng"- Tử Hồ Điệp bộ dạng nhếch nhác vẫn quan sát hắn từ khi bắt đầu cho đến bây giờ.
-"Tử Ngạn không chết, nàng ta chính là chủ thần được Tinh Tú chọn lựa nên đương nhiên sẽ không dễ dàng chết, chỉ là bị trừng phạt mà thôi"- Tử Hồ Điệp ngả lưng ra tường, ha hả cười vài tiếng.
Cảnh Huyền không đáp trả, nước mắt hắn nhẫn nhịn bao năm cũng không ngăn được nữa.
Buộc hắn phải chấp nhận cả đời này không thể gặp lại nàng sao ?
-"Vận Mệnh sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu với những vật hiến tế tương xứng"-
Phải, Vận Mệnh sẽ chấp nhận thỉnh cầu với những hiến tế tương xứng.
Tử Ngạn vì hắn đã hiến tế bản thân mình đổi lấy thỏa mãn lòng thù hận bên trong hắn.
Hắn lững thững bước đến Thần điện, nhớ lại khoảnh khắc ngày ấy, Tử Ngạn đến cuối vẫn không nỡ làm tổn thương hắn.
Cảnh Huyền mỉm cười chua xót -"Công chúa, người đã hy sinh vì ta quá nhiều, hãy để ta chăm sóc cho người được không..."- Làm ơn hãy để ta cùng ngươi về nơi vĩnh hằng.
-"Công chúa...."- Hãy đáp lời của ta đi.
Đừng giận ta nữa...
-"Bản thân ngươi nếu như đổi lấy cũng chỉ có thể thấy nàng trong chốc lát"- Vận Mệnh cảnh báo.
-"Một lúc thôi...!ta đã mãn nguyện rồi"-
Nguyện làm tế lễ đổi lấy cơ hội gặp lại ái nhân, đến chính Vận Mệnh cũng không ngờ mọi thứ lại đi quá, vượt cả tầm kiểm soát.
Cảnh Huyền chịu nỗi cô độc ngàn năm mà Tử Ngạn đã trải qua, chịu đựng ngọn lửa vĩnh cửu thiêu đốt nhưng lửa cháy hi vọng lại tàn.
Đến cuối hắn chọn đánh đổi cả bản thân mình để gặp lại nàng dù chỉ một lúc...
Cả hai đều vì không thể chia sẻ giải bày mà rơi vào tình cảnh hiện tại.
Cảnh Huyền không muốn Tử Ngạn giống như mình, bị mọi người chê bai, dè bỉu.
Nhưng hắn lại không biết Tử Ngạn cam tâm tình nguyện, trong mắt nàng cách hắn đối xử với nàng mới là quan trong nhất.
Tử Ngạn vì không muốn để hắn liên lụy cũng chưa từng giải bày nỗi cô đơn trống trải nơi đáy lòng.
Cả hai đều vì đối phương, không muốn đối phương tổn thương ...!nhưng lại vô tình khiến cả hai chia xa.