Tử Ngạn lại trở về vòng xoáy thời không, nàng lặng lẽ cảm nhận hơi ấm còn xót lại của Ái Hi Lạp, nụ cười bất giác lại nở trên môi.
-"Để xem, tiếp theo là nơi nào"-
Tử Ngạn đưa tay về phía luồng ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra hương thơm quen thuộc.
•
Tiếng súng vang vọng khắp bốn bề, nữ nhân nằm run rẩy trên mặt đất, làn da có thể thấy được từng đường xước rỉ máu.
-"Con nhỏ chết tiệt, mày dám không nghe lời ?"- Tên to cao cầm khẩu súng ra không ngừng uy hiếp.
-"Nói nhiều làm gì, chén sạch nó cho xong"- Một tên gầy gò, tóc vuốt ngược cười lên một cách đê tiện.
Hai tên đểu cáng, một bộ như cầm thú tiến đến chỗ nữ nhân không có sức phản kháng.
Tưởng chừng ý đồ dễ dàng hoàn thành nhưng khi tay tên gầy vừa chạm vào tay của nữ nhân, một tiếng 'rắc' giòn tan đã thấm đượm cả không gian.
Nữ nhân cầm một thanh gỗ bên cạnh, ra sức đánh vào tên giở trò đê tiện.
Đánh đến mức, máu cùng thịt của tên đó đều hòa trộn cùng nhau, cái miệng thốt ra lời dơ bẩn cũng bị đánh đến chỉ còn vài cái răng.
Tên to con sợ hãi nổ từng phát súng, nhưng đến khi hết cả đạn vẫn thấy nữ nhân tràn đầy sát khí tiến lại gần hắn.
Một tiếng sét hạ xuống căn nhà hoang hòa âm cùng tiếng thét vang vọng khắp tứ bề quạnh hiu.
Tử Ngạn từ từ bước ra khỏi căn nhà hoang, những giọt máu của bọn đê hèn hòa cùng giọt mưa mang lại con người ta cảm giác lạnh thấu xương.
Đi rất lâu sau, Tử Ngạn mới ra được đường quốc lộ.
Vết thương mang trên người cũng nhờ năng lượng đã được trị khỏi hết.
Chỉ có quần áo rách đôi chút mà thôi.
Đang nghĩ cách làm thế nào để rời khỏi đây thì một chiếc xe màu đen đang chạy tới rồi chậm dần đỗ trước mặt Tử Ngạn.
Ánh mắt vừa trong lại một chút liền tối sầm đi, thanh gỗ lúc nãy vẫn còn đượm máu lại một lần nữa vung lên.
Khi chiếc xe lăn bánh lần nữa, người đàn ông mập mạp đã nằm sõng soài trên mặt đất.
Tử Ngạn nhíu mày, táy máy tay chân vào cần gạt và vô lăng, hy vọng nó chạy là được.
Năng lượng tích tụ trên tay, những thông tin cần thiết như thủy triều tràn về.
Tử gia tuy không giàu nhưng cũng không tính là nghèo, thuộc tầng lớp trung lưu của xã hội, nhưng đứa con gái lớn của Tử gia - Tử Đằng cũng chính là nguyên chủ, thế mà lại bị chính cha mẹ ruột của mình bán đi để mua vui xác thịt.
Tử Đằng và Tử Ngọc là hai chị em song sinh, nhưng từ tính cách đến tài năng đều khác biệt.
Nếu như Tử Ngọc được ví như viên ngọc tỏa sáng của Tử gia thì Tử Đằng lại là một hạt bụi nương nhờ viên ngọc kia mà tỏa sáng.
Tử Ngọc là em nhưng thông minh, luôn đứng top toàn trường đến cả khi tốt nghiệp cũng là một tập đoàn thương mại nổi tiếng.
Tính cách lại hoạt bát, dễ gần, đáng yêu khiến mọi người yêu thích.
Tử Đằng là chị nhưng thành tích tầm trung, tính cách lại khép mình không có gì nổi bật.
Do ngoại hình bình bình, tính cách lầm lì nên đến hiện tại chỉ có thể làm công việc ở bách hóa nhỏ.
Tử Ngọc phát hiện phổi của mình bị tắc nghẽn mãn tính cần người hiến một lá phổi.
Cha mẹ Tử gia ngay lập tức nghĩ đến cô chị gái vô dụng, bọn họ gọi cho Tử Đằng về nhà ăn cơm, rồi bỏ thuốc mê, cưỡng ép tiến hành hiến phổi.
Bọn họ hứa sẽ yêu thương chăm sóc Tử Đằng để cô không phải kiện ra tòa.
Nhưng sức khỏe Tử Đằng cũng một ngày yếu dần, đến cha mẹ ghét bỏ quyết định khi cô còn hơi tàn bán cô cho một quán bar để mua vui.
Hai tên lâu la cùng tên béo trên chiếc xe này chính là người hộ tống Tử Đằng đến quán bar nhưng sự cố chấp của Tử Đằng khiến bọn chúng đánh đập cô, cuối cùng là muốn giải quyết sinh lý khi kéo Tử Đằng vào căn nhà hoang này.
-"Cưỡng bức đến chết, chết rồi cũng không có chỗ dung, trách gì số phận hay trách vì yếu ớt không đấu tranh"- Tử Ngạn lắc đầu thở dài.
Một chai rượu Tây chưa khui thu hút sự chú ý của Tử Ngạn, cô theo thói quen bật nắp chai mà uống một hơi.
Quả thật khiến người ta sáng khoái.
Mắt thấy đã tiến vào thành phố, Tử Ngạn vứt chai rượu sang một bên, chạy thẳng theo chỉ dẫn của bản đồ đến quán bar.
Ánh mắt tăm tối nhìn quán bar sáng đèn về đêm.
Tử Ngạn lấy từ trong xe một chiếc bật lửa, mở nắp xăng ra, khuôn mặt không biểu cảm nhiều chỉ đơn giản cho nhấn phanh xe đâm sầm vào trong bar.
Ngòi nổ cũng theo đó mà bùng cháy.
Mọi người rơi vào hoảng loạn, nên chẳng để ý có một nữ nhân cầm máu bằng tay, chật vật rời khỏi hiện trường.
Tử Ngạn dựa vào một gốc cây, vận dụng năng lượng chữa thương cho mình.
Lấy một hơi thật sâu, Tử Ngạn dựa vào những cơ sở dữ liệu của nguyên chủ mà tìm đường trở về căn phòng trọ trước khi của bản thân.
Nói gì thì nói, trước tiên phải ngủ một giấc cái đã.
Nghĩ là làm, Tử Ngạn ôm lấy cái túi lớn chứa nhiều loại rượu khác nhau mà bắt xe trở về phòng..