Tử Dương vốn không định xen vào chuyện của muội muội nhưng cảnh tưởng trước mắt khiến y không khỏi suy nghĩ.
Chỉ định ra ngoài vì bên trong quá náo nhiệt nhưng ngoài này còn có cả cảnh tưởng nóng mắt hơn cả.
Vị vương gia nổi tiếng vô dụng này thế mà lại cùng muội muội y triền miên.
Nếu để người khác thấy được thanh danh của muội muội chắc chắn sẽ ô uế, phải ngăn cản việc này lại.
Mới đi được nửa bước, một cánh tay đã chặn y lại tuy không mạnh mẽ nhưng rất kiên quyết.
-"Lan phi nương nương ?"- Tử Dương trong đầu hiện tại chỉ có nghĩ đến cách cứu muội muội, Lan phi và muội muội tranh đấu nhiều năm chắc chắn nàng ta sẽ không bỏ qua cơ hội kéo Tử Ngạn xuống nước.
Nhưng sự thật lại không như thế, Lan Hiểu Mộng chỉ đưa tay lên môi ra dấu im lặng.
Nhanh chóng kéo Tử Dương đi sang nơi khác.
-"Phá hỏng chuyện tốt của nàng ấy liền không có kết cục tốt đâu"- Lan Hiểu Mộng không biết từ khi nào hoàng hậu đã không còn yêu hoàng thượng như trước kia nữa.
Nhưng nàng hiểu hiện tại nàng đã cùng chung thuyền với hoàng hậu, Tử Ngạn ngã nàng liền ngã theo.
-"Lan phi nương nương, Tử Dương có khúc mắc"- Đi cũng khá xa rồi mới dừng lại, lúc này y tràn đầy nghi hoặc nhìn Lan Hiểu Mộng.
-"Mật thư của hoàng hậu sớm sẽ đến tay Tử gia, tình hình hiện tại không cho phép ta nói ra, nhưng ta chỉ nhắc nhở, việc ta cùng nương nương sống hay chết đều dựa vào quyết định của Tử gia"- Lan phi chớp nhoáng thấy pháo bông đã chuẩn bị phóng, đành nói nhanh rồi trở về yến tiệc.
Kế hoạch sắp bắt đầu, không thể chậm trễ.
Trực giác mách bảo y rằng, sắp có kịch hay để xem rồi.
Cứ trở về trước đã.
•
Tử Ngạn triền miên cùng Ái Hi Lạp qua rất lâu, đến khi pháo hoa chuẩn bị bắn mới tách ra.
-"Hoàng hậu nương nương, chỗ này khi nghe người nói, nó đau lắm"- Hắn chỉ tay vào tim mình, Tử Ngạn có thể rõ tiếng đập thình thịch theo từng nhịp thở của hắn.
Tử Ngạn trong phút chốc không biết nói gì, nam nhân của nàng có phải ngốc quá không ? Lỡ sau này lại bị vận mệnh trêu đùa nữa thì sao đây.
-"Vậy bổn cung phải làm sao mới chữa lành được đây ?"- Nàng cũng cảm thấy khá buồn cười trước sự ngô nghê của người yêu.
-"Nàng ở bên ta, ta liền không đau nữa"- Nam nhân thẹn thùng nói.
-"Có người hạ hoàng thượng, hoàng thượng bị trúng độc, truyền thái y"- Ngay lúc ngọn lửa cháy cao nhất, tiếng của Khê tổng quan vang lên khắp nơi.
Tử Ngạn mới cười cười hôn lên môi hắn như lời an ủi -"Việc này phải để sau rồi, hoàng huynh của ngươi gặp chuyện rồi"-
Ái Hi Lạp chỉ có thể phụng phịu -"Hứa đền bù cho ta sau, được không ?"-
-"Đương nhiên là được rồi"-
Lưu thái y hoang mang chẩn đoán mạch cho Ái Danh Cung, con ngươi của hắn có chút sơ sệt, nếu nói ra e rằng cái mạng này cũng khó giữ với cơn thịnh nộ của hoàng thượng rồi.
-"Lưu thái y, hoàng thượng có sao hay không ? Mau nói cho bổn cung biết đi"- Lan phi dẫn theo Ái Thiên quỳ bên cạnh Ái Danh Cung.
Bắt đầu thể hiện kỹ năng diễn xuất với chuyên môn rơi nước mắt của mình.
-"Lan phi nương nương, độc của hoàng thượng không nặng, nhưng nó để lại di chứng..."- Lưu thái y châm chước câu chữ, hi vọng không làm hai vị nương nương trước mắt tế đầu mình.
-"Sau này...!khó mà có hoàng tử được thưa nương nương"- Câu nói vừa dứt, Lan phi gần như suy sụp mà ngã xuống phải nhờ đến tì nữ bên cạnh đỡ lên.
Tử Minh cùng Tử Dương đứng bên ngoài.
Tay của Tử Minh vốn đã chai sần, lại thêm nhiều năm lang bạc sa trường khiến mái tóc trắng đi không ít.
Nhưng cái đầu của ông còn rất tỉnh táo, nhìn đến đứa con gái si tình nhiều năm cuối cùng cũng trưởng thành khiến ông rất vui -"Tử Dương, chúng ta sẽ ở lại kinh thành đến khi tân đế đăng cơ"-
-"Tuân lệnh phụ thân"-
Tử Minh là tướng quân, trên tay đã nhuốm bao nhiêu máu thì chính ông cũng không biết.
Nếu như Ái Danh Cung là một phu quân bình thường mà đối xử với nữ nhi của mình tệ bạc như vậy, chắc chắn ông đã một đao tiễn người.
Nhưng hắn là hoàng đế, không thể manh động.
Vốn dĩ, Tử Minh đã bắt tay với vương gia Ái Hi Lạp để lật đổ vương triều dưới tay Ái Danh Cung, cũng đồng ý để nhị hoàng tử Ái Thiên của Lan phi lên ngôi.
Bản thân Ái Hi Lạp sẽ trở thành nhiếp chính vương, coi như có thế lực sẽ bảo vệ con gái ông khi đã trở thành thái hậu.
Nhưng Tử Ngạn đã quyết định thì ông cũng không ngăn.
Nến đã lên, Thừa Càn cung tràn ngập những mảnh vỡ, dấu tích của cuộc đập phá.
Ái Danh Cung như con thú hoang bị cắt tiết, phát ra những tiếng la hét còn dư âm lại khi giọng đã tắt tiếng do đã gào quá nhiều.
Đến khi hắn kiệt sức, Tử Ngạn mới từ từ bước vào, trên tay vẫn còn cuộn giấy chưa dấu tay đỏ của các vị quan thần trong triều, đề nghị việc lập thái tử.
Dù gì hiện tại không có con được nữa, mà hậu cung độc nhất chỉ có một vị hoàng tử, nhìn cũng biết ai sẽ ngồi lên vị trí thái tử.
-"Hoàng thượng, hiện tại tất cả quan thần trong triều đều biết ngài đã không thể có con, há cớ chi phải tốn sức gào thét"- Nàng thản nhiên ung dung đến kinh ngạc.
-"Đừng nhìn bổn cung như thế, hoa Phụ Tử, Xạ Hương, bổn cung chỉ trả lại hết cho ngươi mà thôi"-.