Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ


Quan Phùng sau khi đã trả tiền xong, lão đưa cho Ngạn Phong một số tiền đủ tiêu cho cả hai người tối nay.

Hắn nhận lấy, nhẹ gật đầu thay cho lời cảm tạ.

"Chủ nhân, ngài tính ở đây tới lúc nào?"
"Ma Hậu muốn ở lại đợi Tô Nhiên tỉnh lại, ta không yên tâm để nàng lại một mình"
Ngạn Phong đáng lẽ ra đã trở lại Ma giới từ buổi tối hôm qua, nhưng là Tuý Linh muốn ở lại, hắn không thể rời nàng nên quyết định tạm thời ở lại hạ giới.

"Ma giới mấy ngày nay thế nào?"
"Tinh Khâm Sứ tới tìm ngài, nhưng là thân đã cáo ngài vắng mặt"
"Lão ta không hỏi thêm gì?"
Quan Phùng nhẹ gật đầu.

Hắn quen nhờn với việc đưa tay lên trước, giống như muốn suy nghĩ điều gì đó.

Thường thì ống tay rộng sẽ che bụng lại nhưng vì mặc áo đồ của hạ giới nên ông tay không được dài và rộng.

Hắn hơi cúi đầu, đưa tay xuống đặt sau lưng.

Quan Phùng chú ý tới điểm này của hắn, lão hỏi "Chủ nhân, y phục này..."
Ngạn Phong ho khụ mấy tiếng, y phục này là hắn lần đầu thử qua, có chút kì dị "Khu khu..."
"Nàng thấy đói nên muốn dẫn nàng tìm một chút đồ ăn....nên đã thay ra"
Ngay lúc này đây, nhiều người lướt qua không ngừng nhìn vào người Quan Phùng, bởi vì y phục trên người Lão vô cùng kỳ lạ.

Người của ma giới mặc trang phục của thời xưa, đại loại là cổ phục, qua rất nhiều lớp áo quần trên người, có đai thắt lưng và ống tay rộng gấp nhiều lần so với ống tay áo của trang phục hạ giới.

Lão đưa tay ho khụ mấy tiếng, có chút không quen mắt người xung quanh nói "Thần xin cáo từ trước"
"Người trở về ma giới thám thính tình hình trước, bổn tôn sẽ quay lại sau"
"Vâng"
Quan Phùng cúi đầu nhẹ, sau đó cáo từ Ngạn Phong biến mất vào hư không.

Ngạn Phong quay đầu, hắn chở nhíu chặt mày lại.

Hình bóng nữ nhân ham chơi bên cạnh không ở tại, hắn trong lòng nửa hoảng hốt nửa hớt hải.

Ánh mắt hắn liếc xéo xung quanh một vòng, không tìm thấy nàng, chết tiệt!! Hắn cần cắn răng, chạy một vòng xung quanh tìm kiếm Tuý Linh.

hắn cười hắc, nụ cười trở nên đen tối ngay sau khi câu nói kia vừa phát ra.Nàng lườm mắt hẳn "Ngạn Phong, ta muốn ăn thêm"
"Mấy thứ đồ này không rõ nguồn gốc là từ đâu, không được phép ăn nữa"
"Ngạn Phongg ~~~"
Hắn liếc mắt người đàn ông chủ quán, sau đó lạnh lùng hỏi "Nàng đã ăn bao nhiêu?"
Nam thanh niên bán hàng còn rất trẻ, và Ngạn Phong không hề thích điều này ở hẳn.

Tuy Linh như vậy mà lại dám tới chỗ của anh ta ngang nhiên ăn đồ ăn.

Anh ta căn bản không hiểu ý tứ của hẳn cho nên hỏi lại một lần "Ý của anh là gì?"
"Nàng"
hắn chỉ vào người Tuý Linh, tất nhiên siết chặt lấy eo của nàng mà hướng về phía anh ta cảnh cáo "Đã ăn đồ ăn bao nhiêu?"
"Tôi làm sao mà nhớ nổi?"
Quả thực, người tới mua khá nhiều, bộ dạng của anh ta lại có chút mệt mỏi cho nên không thể nào nhớ được.

Tuý Linh vội đem toàn bộ số que xiên đi vứt, nhưng hành động lén lút đã bị Ngạn Phong ngăn lại.

Hắn nắm lấy cổ tay nàng, găng giọng xuống "Hừ".

"À, toàn bộ không phải ta ăn đâu"
"Ta còn chưa hỏi nàng"
Nàng chột dạ, cười cười "Ngài không trách phạt ta chứ?"
"Không trách được nàng"
Nàng cười cười một cách một vẻ, nhưng ngay lập tức lại bị câu nói kế tiếp của Ngạn Phong làm cho sự vui mừng kia bị nuốt đi xuống "Gòn phạt thì bổn tôn chưa nghĩ ra nên phạt nàng như thể nào?"
"Ngạn Phong....ngài như thế mà nỡ phạt ta sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui