Cho tới tận bây giờ ta chỉ biết Núi Ngọc đẹp, từ lúc sinh ra tới giờ Núi Ngọc chính là nhà duy nhất của ta.
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trăng sao, nghiêng tai lắng nghe tiếng gió nhẹ lướt mặt nước, chợt có tiếng chim hót ếch kêu, tình thú phi thường. Ngày hè vừa tới, toàn bộ núi ngọc đều kết đầy loại hoa quả tươi màu đỏ sậm, đỏ như lông chim lửa của ta.
Một chú chim đỏ như lửa, đó chính là ta. Ta chưa từng nhìn thấy qua đồng bạn của mình, nhưng cũng vui vẻ tự do ở núi Ngọc ngâm nga ca hát, bay múa.
Mãi cho tới một ngày, hắn, giống như thần từ trên trời giáng xuống. Khuôn mặt tinh xảo nghiêm túc vô cùng, nhất là con mắt thứ ba trên trán kia nhìn thật dọa người. Ta nấp sau một gốc cây thô to già, nhìn hắn rơi xuống đất, đứng lặng không tiếng động.
Mãi lâu sau ta mới lấy hết dũng khí chậm rãi tiếp cận hắn, một chút một chút một, hắn vẫn không nhúc nhích. Dè dặt cẩn thận duỗi thẳng cổ, lại phát hiện ra hai mắt hắn nhắm nghiền, lông mi cong dài khẽ rung lên, mày đẹp khẽ nhíu, trên mặt dính chút bùn, thoạt trông khá chật vật. Nhưng dù là thế hắn cũng đúng là người đẹp mắt nhất mà ta gặp.
Ta cho là hắn đói, nên vội vàng bay khắp cả tòa núi Ngọc, mang về đây loại quả thơm ngọt nhất đặt bên cạnh hắn. Ta ở cạnh hắn ngây người một ngày một đêm, hắn cũng an tĩnh ngủ một ngày một đêm.
Ngay lúc ta đang gà gật buồn ngủ thì đôi mắt sáng như sao kia bỗng mở ra, ta chẳng kịp trốn đúng lúc hắn thấy.
Ta hoảng loạn kêu một tiếng, liền định nấp đằng sau gốc cây che đi vẻ xấu xí của ta, không dám nhìn hắn, lại thò đầu ra thăm dò chút.
“Ha ha” Hắn khẽ cười, nhưng không động, chỉ duy trì tư thế nằm ngửa như cũ, thanh âm kia còn nghe hay hơn bất cứ loài chim chóc ca hát nào. “Đều thấy cả rồi, còn trốn cái gì? Đi ra đi, hiện giờ mạng ta chẳng còn lâu nữa, cũng không gây thương tổn ngươi đâu”
Mạng không còn lâu nữa…. Hắn sắp chết sao, giống như loài chim chóc tầm thường, sẽ không còn đậu trên cành ca hát được nữa. Không…không thể!
Ta chưa nói cho hắn biết, ta trốn đi không phải sợ hắn làm bị thương, mà ngại mình quá xấu, không lọt vào mắt hắn được. Giờ hiện thời ta lại chẳng quản được những điều này, ta mang trái cây tới cùng một lúc, hy vọng hắn có thể ăn, hy vọng hắn đỡ hơn, hy vọng hắn có thể vĩnh viễn ở lại nói chuyện bên ta trên núi Ngọc cả đời.
“Quả tiên Mộc Nam…. Vô dụng thôi, hiện giờ sợ là có thêm nhiều quỳnh tương ngọc lộ, quả nước thần tiên, Tất Phương cũng khó tránh khỏi cái chết” Hóa ra, hắn gọi là Tất Phương. Còn ta gọi là gì… Ta không biết.
Tất Phương khó khăn xoay đầu về phía ta, cặp mắt trong veo sáng như sao nhìn ta cười, dịu dàng mở miệng nói, “Ngươi cũng là một người sao, Tất Phương sắp chết cùng tách xa với Thắng Ngộ, ha ha, thật thú vị. Thắng Ngộ, ngươi lại đây.”
Thắng Ngộ, hắn đang gọi ta đó sao, hắn biết tên ta gọi là gì, cũng không chê ta có một thân đỏ đậm quá chú ý quá xấu xí sao.
Ta bay tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng phủi đi đám cỏ khô dính trên người hắn. Còn hắn, Tất Phương lúc nào cũng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn ta, bên miệng còn treo mãi nụ cười ấm áp hơn cả ánh dương.
Lại một ngày trôi qua, hắn có thể chậm rãi đứng lên được, cũng có thể tự mình lết tới bên cạnh dòng suối nhỏ uống nước. Chỉ là ta mỗi ngày cố chấp hái quả tiên mộc nam đưa cho hắn ăn, hắn cũng sẽ mỉm cười cắn một miếng, tán thưởng một tiếng.
Từng ngày từng ngày trôi qua, ngay lúc ta cho rằng hắn cũng sẽ khỏi dần lên, ánh mắt hắn lại ngời sáng ôm ta vào trong ngực. Ta không giãy dụa, sợ lông mình làm hắn bị thương.
“Thắng Ngộ, ngươi biết không, Tất Phương không có cha mẹ, chết bất cứ lúc nào, luân hồi không ngừng, nhưng hầu hạ chủ nhân chỉ có một, đó chính là chủ Phương Tây. Thắng Ngộ, Tất Phương cầu ngươi một chuyện có được không? Tất Phương sẽ quên ngươi, hơn nữa cũng sẽ không nhớ nổi, thì tính như thế, ngươi cũng muốn mang theo Tất Phương sống lại trở lại phương Tây, hầu hạ người đứng đầu Côn Lôn là sứ mệnh mỗi đời của ta”
Sau này ta hiểu ra, đây chỉ là hồi quang phản chiếu của hắn, bởi hắn nói xong câu này thì dần không còn ăn quả tiên nữa, sau này cả nước cũng không uống được nữa.
Ta rất đau lòng, lại sợ tâm tình mình ảnh hưởng tới hắn, ngày nào cũng ngủ thấp thỏm, chỉ sợ vừa tỉnh dậy thì không còn nghe thấy hắn gọi ta là Thắng Ngộ nữa.
Đêm nay, sao trên trời chiếu sáng cả núi Ngọc, ta tinh thần sáng sủa làm bạn bên cạnh Tất Phương, chỉ mong hắn khỏe lên.
“Thắng Ngộ, đứa bé ngoan, ngủ đi. Ta đồng ý với ngươi, ta sẽ không rời người đi, vì thế ngủ đi” Tất Phương dịu dàng gọi tên ta, để ta rúc vào trong vòng tay ấm áp của hắn.
Cuối cùng không chống nổi cơn buồn ngủ, ngủ rất say. Vừa tỉnh ngủ, Tất Phương vẫn đang ngủ, cặp mắt xinh đẹp kia đã nhắm chặt lại, chỉ có thân thể hắn trở nên lạnh lẽo vô cùng, giống như mỗi lần một con chim chết đi vậy.
Đừng, đừng đừng mà… Tất Phương, cầu xin huynh, đừng rời ta đi mà, nước mắt nóng bỏng chảy xuống, lại không làm ấm được tấm thân lạnh của hắn. Lời nói dịu dàng và nụ cười ấm áp kia như chỉ còn trong trí nhớ, chỉ nhớ lại mà thôi.
Tất Phương, huynh là người đầu tiên nói chuyện cùng ta, là người đầu tiên gọi tên ta, là người đầu tiên đi vào lòng ta. Tất Phương, Thắng Ngộ yêu huynh mà…
Ta không rời Tất Phương bước nào, cứ tưởng tượng hắn còn sống, còn mở to mắt gọi ta là Thắng Ngộ, dịu dàng như vậy. Chẳng qua khi bảy bảy bốn mươi chín ngày trôi qua, hắn lại biến mất, xuất hiện một quả trứng màu đỏ lấm tấm. Ta nhớ tới trước khi hắn chết có nói với ta những lời này, ta biết, đó chính là hắn, hắn đã trở lại.
Cứ thế ấp trứng, nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ coi chừng quả trứng này cho tới khi vỡ vỏ mà ra. Xua đuổi mỗi một con thú lén nhìn trộm trứng hắn, ngăn mỗi một giọt sương sớm sẽ làm hắn bị thương, dù cả người đầy thương tích ta cũng muốn che chở cho hắn.
Cũng chẳng biết bao lâu, ta chỉ nhớ được cây già bên cạnh nở hoa rụng lá, một lần lại một lần.
Cuối cùng tới một ngày, có tiếng nứt vỡ vang lên, giờ phút này ta vui sướng không kìm được nín thở chờ đợi hắn xuất hiện lần nữa trước mặt ta.
Nhưng lúc hắn phá võ ra còn rất nhỏ, lông tơ màu vàng nhạt, ánh mắt vẫn chưa mở, cứ luôn mồm kêu “chíp chíp” đói bụng.
Ta rất vui, sinh hoạt mỗi ngày với Tất Phương, thậm chí ta còn ích kỷ nghĩ, vĩnh viễn tiếp tục sống trên núi Ngọc với hắn, chỉ có hai ta. Ta không muốn hắn mạo hiểm, cho dù là kiếp trước hắn cố chấp vô cùng.
Rồi cuối cùng cái gì cũng tìm đến, đó là một nam tử có tóc màu bạc, sau đó là chủ nhân của ta và Tất Phương, chủ nhân của chúng ta là Vân Cảnh.
Ta trời sinh nhát gan, vẫn run rẩy mở cánh ra, bọc Tất Phương dưới cánh chim của ta, quay mắt yên tĩnh nhìn nam tử mắt bạc đằng trước, ta rất sợ Tất Phương bị hắn mang đi không tìm được nữa.
“Thắng Ngộ hả?’ Ngàn năm nay ngươi vẫn luôn ở đây che chở hắn… Ta trợ ngươi biến hình, coi như báo đáp ân tình ngươi bảo hộ tộc Thánh thú của ta. Chỉ là Tất Phương ta nhất định phải mang đi” Nam tử nói bình tĩnh với ta, ngàn năm… Hóa ra nhoáng cái đã ngàn năm rồi, thời gian vội vàng, nếu không có trí nhớ ta sao lại nhẫn nại tới bực này chứ.
Nam tử có đôi mắt bạc kia nói được thì làm được, một luồng sáng đỏ quay quanh người ta, ta cả kinh muốn đập cánh lại phát hiện ra màu lông chim đỏ không thấy nữa, thay thế là một đôi cánh tay trắng nõn như ngó sen.
Ta kinh ngạc với sự thay đổi của mình, đợi tinh thần hồi phục trở lại, Tất Phương đã nằm trong tay nam tử.
“A a…” Ta định ngăn hắn lại, lại phát hiện ra có thể nói được a a mà thôi, ta kéo tay hắn, đỏ mắt theo dõi Tất Phương run rẩy trong lòng hắn.
Nam tử kinh ngạc nhìn ta, cuối cùng khẽ thở dài, “Cũng được, ngươi nguyện thì cùng đi theo đi”
Hắn lại vung tay lên, ta lại nhìn thấy bản thân mình đã khôi phục lại bộ dạng cũ. Nhưng ta chưa bao giờ thấy thích bộ dạng hiện giờ của bản thân như vậy, bởi vì có thể bay, không sợ làm mất Tất Phương nữa.
Dè dặt cẩn thận đi sau nam tử, cùng hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây, cuối cùng đi tới một nơi có tên là Côn Lôn kia, một nơi tiên cảnh xinh đẹp, núi Ngọc không thể so được, nhưng trong lòng ta, cảnh mới gặp Tất Phương ở Núi ngọc là đẹp nhất.
Rồi sau đó, ta cùng Tất phương tiến vào trong cung Nguyệt Miện của nam tử mắt bạc, nam tử này có tên là Vân Cảnh, là đứa con thứ hai của Phụ Hý Vương, cũng là chủ nhân của chúng ta.
Vân Cảnh nói cho ta biết, Tất Phương đúng là thánh thú của tộc Phụ Hý, từ nhỏ làm thánh thú là để phụ tá bộ tộc Vương giả Phụ Hý. Vì thế Tất Phương thông minh của ta tuy còn nhỏ nhưng lại cùng ta học nói tiếng người, lại sớm nói lưu loát hơn cả ta.
“Thắng Ngộ, Thắng Ngộ, cùng ta chơi đùa đi” Từ nhỏ Tất Phương dính nhất là ta.
Ta cười khổ, vì nhắc nhở của Vân CẢnh, ta không thể không ác độc cự tuyệt hắn, “Tất Phương, không được, ngươi là thánh thú tộc Phụ Hý, cần phải học tưj lập, hơn nữa phải trở nên mạnh hơn”
Ta không biết hôm nay hắn hiểu mức nào, nhưng nhìn ánh mắt hiểu lờ mờ của hắn và khuôn mặt nhỏ thất vọng, ta càng khó chịu hơn cả hắn.
Dĩ nhiên sau khi học biến hình xong, ta cũng từng nhìn kỹ xem hình dạng mình thế nào, mắt cực nhỏ, miệng nhỏ, giống y các cô gái bình thường khác, thanh tú mà bình thường.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn cũng bắt đầu thay đổi mình, lại không còn là Tất Phương dịu dàng nữa, hắn cũng uể oải xoay người rời đi lặng rơi lệ.
Tất Phương trưởng thành, hắn bắt đầu đi theo chủ nhân Vân Cảnh học pháp thuật, nhưng có có một điểm không bao giờ thay đổi là, thỉnh thoảng nhìn về phía ta vẫn là ánh mắt dịu dàng như trước.
“Thắng Ngộ, ngươi nghĩ định muốn cái gì?” trước một ngày Vân Cảnh sai Tất Phương hạ phàm để rèn luyện, Tất Phương bị kích động bay tới tìm ta, hắn còn chưa tới ngàn năm không thể biến hình, vì thế cố hết khả năng, hắn đứng trước mặt ta vẫn duy trì bộ dáng cũ.
Nghĩ muốn cái gì ư…. Đúng vậy, ta và hắn chưa bao giờ tới thế gian. Với ta mà nói, nơi đó đều là nơi thần bí mới mẻ tồn tại. Chỉ là ta muốn cái gì nhỉ? Tất Phương, ta nghĩ muốn có ngươi bồi bên cạnh ta, chỉ có ngươi và ta, vĩnh viễn cùng một chỗ.
Chỉ là lời này ta cuối cùng không thể nói ra. “Ta nghĩ muốn ngươi được bình an” Nhẹ nhàng giúp hắn chăm sóc lông chim, cứ tựa như ngày nào ở núi Ngọc vậy.
Tất Phương nao nao, lập tức vui mừng cọ mặt thân thiết với ta, “Thắng Ngộ của ta đã trở lại rồi”
Ta đẩy nhẹ hắn ra, quay lưng đi, không nhìn thấy vẻ kinh ngạc và bi thương của hắn. Lại trở về ư… Thực ra ta vẫn luôn không thay đổi, lại không thể không cứng rắn với ngươi như vậy được…
_________________