Buổi triển lãm tranh diễn ra tại bảo tàng nghệ thuật thành phố.
Tuệ Sam đứng ở khu vực bố trí tranh của cô, trong lòng hạnh phúc khi nhìn thấy rất nhiều khách tham quan đến chiêm ngưỡng tranh do cô vẽ.
Một vị khách tiến đến gần cô, anh ấy mặc chiếc áo sơ kẻ sọc và quần tây đen, trông rất lịch thiệp.
Người này mỉm cười thân thiện:
- Cho hỏi cô có phải là họa sĩ Trà Tuệ Sam không?
Cô nhỏ nhẹ, thái độ cởi mở:
- Vâng, tôi là Tuệ Sam.
Thư ký Lục mỉm cười, không chần chừ liền đưa card visit ra trước mắt cô:
- Chào cô, tôi là Lục Đông An, thư ký của chủ tịch tập đoàn Adela.
Hôm nay, tôi đến đây gặp cô theo lệnh của chủ tịch, muốn mời cô về công ty Alli làm nhà thiết kế trang sức độc quyền.
Tuệ Sam nhận lấy card visit, chuyện này quá đổi bất ngờ khiến cô vô cùng hoang mang.
- Anh nói...vẽ thiết kế trang sức sao? Nhưng tôi chưa bao giờ vẽ thiết kế trang sức cả.
Thư ký Lục mỉm cười trấn an:
- Không sao đâu.
Với tài năng của cô, tôi tin chắc rằng cô sẽ sớm thích nghi và làm rất tốt công việc.
Mức lương sẽ do cô tự yêu cầu.
Tuyệt đối không để cô thiệt thòi.
Cô cứ từ từ suy nghĩ, trong ba ngày tới, chúng tôi sẽ luôn chờ điện thoại từ cô.
Dù đã biết rõ địa chỉ nhà cô qua thông tin người nhân viên ở quán cafe cung cấp.
Tuy nhiên Niên Thường nghĩ rằng đột ngột tìm đến nhà gặp cô e rằng không hay.
Trùng hợp thay, anh biết được cuộc triển lãng tranh ở bảo tàng nghệ thuật thành phố sẽ có những tác phẩm của cô và cả sự xuất hiện của Tuệ Sam.
Vì vậy anh đã bảo thư ký Lục đến mở lời với cô về chuyện muốn cô đầu quân về Adela.
Khi Thư ký Lục đã rời đi, Tuệ Sam vẫn đứng lẳng lặng suy nghĩ.
Tuệ Sam muốn bản thân mình tự kiếm ra thật nhiều tiền để phụ giúp mẹ, không muốn sống dựa vào việc kinh doanh quán ăn nhỏ của bà ấy mãi được.
Vì vậy cô càng không thể xem nhẹ việc tự thân vận động kiếm sống.
Ngày cô trở lại công ty Gia Cát làm việc, chỉ vừa ngồi vào ghế, tên quản lý đã bước đến, đặt lên bàn cô một sấp tài liệu.
Hắn giở giọng ta đây mà ra lệnh:
- Hôm nay cô phải vẽ thiết kế cho xong những nội thất được liệu kê trong sấp tài liệu này.
Tuệ Sam cố nén sự phẫn nộ:
- Quản lý à, nhiều như vậy làm sao tôi có thể vẽ xong trong một ngày được?
Rõ ràng chỉ tiêu mỗi buổi làm việc chỉ cần vẽ tối thiểu ba mẫu thiết kế.
Bây giờ hắn đưa cô cả trăm mẫu, rõ ràng là đang ức hiếp.
Gã quản lý hằn giọng:
- Đó là chuyện của cô.
Nếu cô làm không được thì nghỉ.
Hắn bỏ đi, Tuệ Sam không nuốt trôi sự vô lý, bất công này, cô mở máy tính, vội tải một mẫu đơn rồi nhanh chóng in ra, điền các thông tin cần thiết.
Tên quản lý thối tha chỉ vừa trở về văn phòng được một lát, ngồi còn chưa nóng ghế đã thấy Tuệ Sam hiên ngang bước vào.
- Này, cô vào mà không biết gõ cửa à? Vô phép vô tắc.
Có tin tôi kỷ luật cô...
Tuệ Sam lạnh lùng, thẳng thừng đặt đơn xin thôi việc lên bàn, ngay trước mặt hắn:
- Từ bây giờ tôi không còn là nhân viên của anh nữa.
Không hẹn gặp lại.
Trong khi hắn vẫn còn đang há hốc mồm ngỡ ngàng thì Tuệ Sam đã ngẩng cao đầu mà rời đi.
Cô ngay lập tức thu dọn đồ đạc và rời công ty, tránh xa sự áp bức của kẻ quản lý dụng quyền.
Cô ôm thùng đồ rời khỏi công ty, vừa đặt thùng đồ lên xe vừa nói:
- Cũng may vừa bước qua tháng mới, lương tháng vừa rồi cũng đã nhận xong.
Tuệ Sam trở về nhà, cầm card vist trên tay, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Cô biết rõ đam mê hội hoạ của bản thân là rất lớn, muốn thử sức với công việc vẽ thiết kế trang sức nhưng lại còn chút e dè, sợ bản thân sẽ làm không tốt vì chưa từng thử qua.
—————————————
Ngày làm việc đầu tiên tại Adela, cô đã gọi điện cho phía công ty để nói về chuyện đồng ý đầu quân cho Adela.
Tuy nhiên, trước khi được đặc quyền tự đề ra mức lương yêu cầu, cô phải trải qua một đợt kiểm tra năng lực.
Trong vòng ba tiếng, cô phải vẽ được ít nhất bảng phác thảo của hai mẫu thiết kế trang sức, có thể là nhẫn, dây chuyền hoặc hoa tai.
Văn phòng chỉ có một mình cô, để cô có thể tập trung, vận dụng hết khả năng, thể hiện thật tốt năng lực của bản thân một cách triệt để.
Tuệ Sam đã khiến những người trong công ty rất bất ngờ khi cô đã vẽ thiết kế được mẫu trang sức, bao gồm, nhẫn, hoa tai và dây chuyền.
Ba món trang sức cùng phong cách để tạo nên một bộ trang sức hoàn hảo.
Cô hề hay biết rằng, trong căn phòng được bố trí sẵn có lắp đặt hệ thống camera.
Ngạn Niên Thường ngồi ở phòng chủ tịch, âm thầm quan sát hành động của cô từ đầu đến cuối.
Người con gái xinh đẹp, tận tuỵ, rất chú tâm lại hết lòng với công việc này khiến anh cảm thấy rất hứng thú.
Chẳng rõ vì sao từ lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh do cô vẽ, anh đã rất muốn gặp mặt người hoạ sĩ tạo nên bức tranh ấy..