Ngồi trong quán ăn, cô phấn khởi tâm sự những chuyện vui xảy ra dạo gần đây, từ công việc đến chuyện Thiên Mạch sẽ đến Lịch Xuyên làm việc lâu dài.
Trông cô bạn mình vui vẻ như vậy, Ái Xuân, người bạn thân của cô từ thời cấp ba cũng mừng lây cho bạn:
- Vậy là vẹn toàn quá rồi còn gì.
Công việc vừa thuận lợi lại còn sắp được gần gũi trúc mã.
Hạnh phúc quá đi.
Tuệ Sam mỉm cười, gấp một miếng chả to bỏ vào bát của cô bạn:
- Đúng vậy, mình đang cảm thấy tâm trạng rất hạnh phúc.
Cả hai dù bận rộn vẫn hay dành thời gian gặp nhau và tâm sự đủ chuyện.
Ái Xuân mỉm cười:
- Thoát được tên quản lý hắc dịch kia thật đáng mừng.
À phải rồi, mình nghe nói chủ tịch ở công ty Adela mà cậu mới vừa vào làm rất đẹp trai, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, đặc biệt nghiêm khắc trong công việc.
Vậy nên cậu cũng phải cẩn trọng.
Cô mỉm cười vô tư, uống một ngụm trà đào thơm lừng:
- Ui mình không lo.
Vì chủ tịch không trực tiếp quản lý và làm việc với mình.
Có thể nói là không ảnh hưởng gì đến mình cả.
Ái Xuân nghe vậy thì cũng nhẹ lòng, cô ấy nâng ly hướng về phía cô:
- Vậy thì mình chúc cậu công việc thuận lợi.
Tình duyên suôn sẻ.
Cô cũng nhanh chóng cụng ly, đôi bạn thân mỉm cười mà tận hưởng phút giây thư giãn.
-------------------------‐------
Kể từ ngày anh và cô gặp nhau dưới thân phận anh là một nhân viên, suốt nửa tháng sau đó, mỗi lần cô ở lại làm việc muộn đều thấy anh xuất hiện bên cạnh.
Lần nào anh cũng mua thức ăn cho cô và lắng nghe cô nói về những bảng thiết kế trang sức.
- Niên Niên, anh có từng gặp chủ tịch của công ty chưa?
Anh nghe thấy liền có hơi "nhột":
- Tôi chưa.
Có gì sao?
Cô nở nụ cười, vô tư mà nào hay biết mối "nguy hiểm" đang ngồi ngay bên cạnh:
- Tôi cũng chưa gặp chủ tịch lần nào nên có chút tò mò.
Anh không thấy tò mò chút nào sao? Mà tôi nghe nói chủ tịch rất lạnh lùng lại là người quy tắc, khô khan.
Vậy nên muốn gặp một lần cho biết.
Anh nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, chợt nghĩ nếu cô biết sự thật anh chính là chủ tịch thì sẽ thế nào: "Tôi không lạnh lùng đâu, đặc biệt là đối với cô".
- Trước sau gì cô cũng được biết thôi.
Đang trò chuyện với anh, điện thoại của cô bỗng reo lên, Tuệ Sam hạnh phúc bắt máy, chuyện trò đôi câu vui vẻ.
Qua cách trả lời và xưng hô, anh nhận ra người ở đầu dây bên kia là một người đàn ông, hơn nữa mối quan hệ của cô và anh ta rất thân thiết.
Bình thường anh chẳng phải người tò mò hay quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng lần này anh lại không thể giữ được im lặng trước đời tư của cô:
- Người vừa gọi cho cô, là ai vậy?
Tuệ Sam mỉm cười, gương mặt lộ rõ sự tương tư:
- À, là thanh mai trúc mã của tôi.
Chẳng giấu gì anh, tôi thích anh ấy đã lâu rồi.
Tôi hy vọng một ngày nào đó, anh ấy sẽ nhận ra tình cảm chân thành của tôi.
Nghe cô nói mấy lời này, tâm trạng của anh chẳng chút vui vẻ.
- Nếu anh ta thích cô thì đã thích từ lâu rồi, cô hà cớ gì phải hy vọng vào một người không hướng về mình?
Tuệ Sam nhíu mày, người đàn ông ôn nhu này sao hôm nay lại đột nhiên có vẻ cộc cằn, khó ở như vậy?
- Anh sao vậy? Đột nhiên lại nổi nóng? Hơn nữa đây là chuyện tình cảm của tôi, sao anh nói khó nghe vậy?
Anh nhìn cô, rõ ràng ngay từ lần đầu nhìn thấy bức hoạ do cô vẽ, anh đã rất ấn tượng và muốn biết mặt người hoạ sĩ.
Đến khi nhìn thấy cô qua màn hình được camera ghi lại, anh cảm thấy cô rất thân thuộc, phải chăng người con gái này đã khiến anh để tâm ngay từ lần đầu nhìn thấy.
Nhưng trong lòng cô chỉ có duy nhất Giang Thiên Mạch.
Anh đứng dậy, cố nén sự thất vọng trong lòng:
- Tôi sai rồi.
Xin lỗi cô.
Niên Thường quay lưng rời đi, trong khi cô vẫn ngồi ngay ra mà không thể hiểu được nguyên do khiến anh trở nên như vậy.
——————————————
Mấy ngày sau, công ty diễn ra cuộc họp giữa Ngạn chủ tịch và phòng thiết kế mẫu trang sức.
Cô vào trong phòng họp, vừa lúc bước đến cánh cửa cùng lúc với anh, Tuệ Sam hồn nhiên, nở nụ cười gọi:
- Niên Niên, bộ phận marketing cũng đến họp sao?
Thư ký Lục đi bên cạnh liền giật mình:
- Niên Niên?
Anh ấy đưa mắt nhìn anh rồi nhìn về phía cô, vẻ mặt lo lắng, trong khi anh vẫn chưa đáp lời cô thì thư ký Lục đã cất lời nho nhỏ:
- Cô Tuệ Sam, người này là...là Ngạn chủ tịch.
Cô lặng người, khựng bước không nói nên lời.
Anh thừa biết sẽ có ngày hôm nay, nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt.
Niên Thường không muốn dối cô, nhưng nếu ngay từ đầu anh không làm như vậy, thì cô sẽ giữ khoảng cách với anh.
Anh bước vào vị trí ngồi xuống, cô vẫn sốc đến nghẹn lời.
Thì ra Ngạn tổng mà cô vẫn luôn tò mò muốn được gặp mặt lại chính là anh.
——————————————
Đột ngột nhận được thông báo chủ tịch cho gọi cô đến phòng chủ tịch gặp riêng.
Trên đường đến gặp anh, cô không khỏi thắc mắc, từ sau khi biết thân phận thật sự của anh, cả hai vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào.
Tuệ Sam cũng không biết liệu mình có làm gì sai nên anh mới gọi vào gặp riêng hay không.
Đến nơi, Tuệ Sam hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa:
- Thưa chủ tịch, tôi là Trà Tuệ Sam.
Từ bên trong, một giọng nói nghiêm nghị vang lên, khác hẳn với sự nhẹ nhàng lúc trước của anh.
- Vào đi.
Cô bước vào trong, đi đến trước bàn làm việc của anh, Niên Thường ngồi trên ghế xoay, lạnh lùng nhìn cô.
- Chủ tịch cho gọi tôi.
Anh nhìn cô, bình thản vào thẳng vấn đề:
- Tôi gọi cô đến đây vì muốn báo với cô một việc.
Ba ngày nữa, cô sẽ cùng tôi đến gặp khách hàng ở thành phố Khánh Phiên.
Cô ngạc nhiên đến hoang mang:
- Tôi...tôi đi cùng chủ tịch sao? Nhưng tại sao lại là tôi mà không phải là thư ký Lục hay trợ lý Đình?
Chuyện này rõ ràng không đúng.
Việc gặp mặt khách hàng trao đổi đáng lý ra phải do trợ lý hoặc thư ký trực tiếp làm việc với anh đảm nhận.
Tự dưng bây giờ cô lại bị cuốn vào, quả thật không tài nào hiểu nổi.
Anh nở nụ cười nhẹ:
- Tại vì tôi là sếp.
Mọi chi phí đi lại và thuê khách sạn tôi sẽ lo liệu.
Cô chỉ việc chuẩn bị đồ đạc để đi là được.
Tuệ Sam không thể cãi lệnh của cấp trên.
Dù trong lòng cô có vẻ như "không phục".
Quay lưng rời đi, đến khi đã ngồi vào ghế được một lát, cô vẫn không sao hiểu nổi quyết định của anh..