Ngăn Trở Khát Vọng


Lục Thù Từ sau khi tốt nghiệp cao trung, nghĩ từ đây cùng mối tình đầu La Khâm ai đi đường nấy, uống đến say mèm.

La Khâm đưa hắn về nhà, hốc mắt hồng hồng rời đi.

“Khai phòng.”

“Lục Thù Từ, đang khi còn ở thành phố nên đem lần đầu tiên giao cho la đại mỹ nhân.”

“Anh em, đừng suy nghĩ nữa.”

……

Bên tai là tên ngốc Thịnh Vũ đổ thêm dầu vào lửa, Lục Thù Từ một trận khô nóng, ở trong chính nhà mình sờ tường đi, tìm được một cánh cửa liền đẩy ra.

“Lạch cạch ——”

Hắn theo sau ánh đèn sáng mờ nhạt đầu giường, mắt say lờ đờ nhìn thân thể Lục Tranh đang cuộn trên giường ngủ , nhếch miệng cười, “Khâm Khâm, mới trong chốc lát không gặp, ngươi liền nằm trên giường chờ ta?”

Nói xong, hắn lung tung kéo ra áo sơ mi, chui vào ổ chăn, kéo eo Lục Tranh dán vào mình.

Không an phận tay xốc lên áo ngủ chướng mắt, một đường hướng lên trên, nắm lấy kiều nhũ mềm mại.

Lại mềm lại nhiệt.


Lục Thù Từ cắn vành tai Lục Tranh, “Khâm Khâm, ngươi vú thật mềm.

Khẳng định thực bạch.

Như thế nào thẹn thùng? Ta mới niết hai hạ, ngươi liền chịu không nổi?”

Hắn dán lên tai Lục Tranh thổi khí , thiển miên nàng liền bừng tỉnh.

Nàng không kịp kêu “Ca ca”, đầu vú đã bị chà đạp, mang theo niên thiếu lỗ mãng cùng chân thành.

Nàng không hiểu.

Nhưng nàng thích.

Nàng có bí mật không thể nói ra : Nàng đặc biệt, đặc biệt thích Lục Thù Từ.

Lục Thù Từ kỳ thật không ngạnh, nhưng hắn chơi đủ rồi nãi, lại lật Lục Tranh run rẩy lại, cúi người áp đi lên.

Hôn lên nàng cánh hoa điềm mỹ dễ chiết môi.Mút vào nàng kiều nộn mẫn cảm núm vú.

Đương hắn bàn tay to muốn xả quần ngủ Lục Tranh, nàng rốt cuộc nóng nảy, đè lại hắn, mang theo khóc nức nở, “Ca ca, là ta.”

Lục Thù Từ lại không để bụng, “Khâm Khâm, rốt cuộc bỏ được gọi ca ca, thật ngoan.”

Lục Tranh: “……”

“Khâm Khâm, ngươi cho ta, ta sẽ chịu tránh nhiệm đối với ngươi”

Sợ hãi đến cực điểm Lục Tranh, bị “Trách nhiệm ” hai chữ này mê hoặc.

Nàng chậm rãi buông ra hắn.

Nàng không biết sẽ phát sinh cái gì, nhưng nàng muốn ca ca đời này đều đối nàng chịu trách nhiệm.

Mà Lục Thù Từ quần thoát đến một nửa, đột nhiên ghé vào Lục Tranh trên người vẫn không nhúc nhích.

Lục Tranh: “……”

Ý thức được hắn ngủ rồi, nàng gian nan mà kéo tay hắn khỏi nhũ trái nàng , run rẩy cuốn áo ngủ lại, đem người bế lên, cơ hồ kéo dài tới cách vách phòng.


Lục Thù Từ tỉnh lại đau đầu muốn nứt, trên người các nơi đều nhứt mỏi.

Hắn hồi hộp ngồi dậy, nhìn thấy quần áo dơ bẩn.

Thao!

Lão tử sau khi say bị nhúng chàm?

“Ca ca, ăn cơm sáng.”

Lục Tranh lại ngoan lại ngọt tiếng nói, đem Lục Thù Từ thoát cương tư duy kéo về hiện thực.

Hắn bản năng hồi: “Đã biết, Tranh Nhi.”

Lục Thù Từ mơ hồ nhớ rõ chút hương diễm hình ảnh, hắn nhìn chằm chằm lòng bàn tay một hồi, phảng phất còn lại hương thơm ngọt ngào của nhũ thiếu nữ
Say mê vài giây, hắn lấy ra di động.

【 Khâm Khâm, tối hôm qua ta có phải hay không thực dũng mãnh? Ta sẽ đối với ngươi phụ trách.



La Khâm giây hồi: 【 lăn.

Làm mộng xuân đừng tính ở ta trên đầu.



Lục Thù Từ hừ lạnh một tiếng, phiên đến Thịnh Vũ: 【 ngốc bức, nửa giờ sau thấy! 】

Nếu không phải Thịnh Vũ nói rác rưởi lời nói, hắn cũng không đến mức làm mộng xuân.


——

Lục Tranh thấp thỏm ngồi ở bàn ăn bên chờ Lục Thù Từ, lòng bàn tay chảy ra tinh mịn hãn.

Lục Thù Từ ra tới, không phát hiện nàng quá mức khẩn trương, ngược lại chú ý tới chiên tiêu non nửa trứng tráng bao.

“Có hay không bị thương?” Hắn nhíu mày, “Lần sau ta dậy chậm liền kêu ta, ta tới làm cơm sáng.”

Nàng nhút nhát sợ sệt, “Ca ca, thực xin lỗi.”

Tiểu cô nương cụp mi rũ mắt xin lỗi, hắn nơi nào bỏ được lại hung?

Nhưng hắn vẫn bưng trưởng bối cái giá, “Không có lần sau.”

Lục Tranh mềm mại ngọt ngào ứng, “ được.”

Ăn đến một nửa, Lục Thù Từ đột nhiên ánh mắt sáng ngời nhìn Lục Tranh, “Tranh Nhi, tối hôm qua ta uống say, có hay không làm cái gì?”

“Bang ——”

Lục Tranh khẩn trương, chiếc đũa từ trong tay chảy xuống, quăng ngã ở trên mặt bàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận