Editor: Giản Linh Kiwi
“Hai người họ chắc là có cái gì đó nhỉ?”
“Hẳn là không đâu.
Không phải Tạ Định Nhu mới vừa có mâu thuẫn náo loạn với Thẩm Kiêu sao, sao có thể có quan hệ gì với nam thần được?”
“Thẩm mỹ của nam thần hẳn là bình thường.”
“Mấy lầu trên thật khiến người ta ngứa răng.
Mấy thím đang đỏ mắt ghen tị với Tạ Định Nhu đúng không hả?”
Tạ Nhu lướt vài trang trên điện thoại, xem mấy bình luận bênh vực mình, vô cùng bận rộn.
Dưới lầu lại truyền đến tiếng còi leng keng của xe đạp.
Bây gờ vừa nghe tiếng còi xe đạp là cô lại thấy da đầu tê dại như bị bóng đè.
Cô cảm giác như mình đang bị Hàn Định Dương ăn vạ.
Mỗi buổi sáng, anh sẽ đến dưới nhà chờ cô.
Thấy cô xách cặp xuống, anh liền tự giác ngồi ra phía sau xe, để Tạ Nhu chở mình.
Lý do là: Lúc anh té ngã, em cũng ở đó.
Tạ Nhu không hiểu nổi cái lý do quỷ quái này!
Hàn Định Dương không hề chê phiền, cứ lặp lại quy luật nhân quả: “Anh tập đi xe đạp chậm trên đường, vì không thể quấy rầy cái tâm trạng thiếu nữ của em, theo lời em đi luyện tập trên bãi cỏ.
Kết quả trên mặt cỏ có vũng bùn với đá vụn nên anh té ngã, vậy nên em phải có trách nhiệm với anh.”
Lúc này Tạ Nhu mới phát hiện, Hàn Định Dương so với lúc nhỏ hoàn toàn không có gì thay đổi.
Với người ngoài, anh như một núi băng, ai cũng như nhau.
Chỉ khi đối mặt với người thân bạn bè, tên này mới lộ rõ bản tính thật sự.
Anh còn có dáng vẻ khiến người ta khó phản bác.
Có đôi khi không nói nổi nữa, anh liền dùng võ lực giải quyết, hoàn toàn không cho Tạ Nhu có cơ hội phản kháng.
Tạ Nhu nổi giận cưỡi lên xe đạp, dùng sức dẫm bàn đạp, chở Hàn Định Dương thân cao 1m9 phía sau.
Thế nên những buổi sáng sau đó, cô thành người kéo xe xã hội cũ, đón ánh mặt trời đi chở Hàn đại lão, lúc đến trường đã đầm đìa mồ hôi.
Tạ Nhu mong vết thương chỗ đầu gối của Hàn Định Dương sẽ sớm kết vảy.
Nhưng không hiểu sao, chỗ trầy da đó mãi vẫn chưa lành lại.
Mãi đến giờ thể dục kia, cô mới phát hiện ra một số thứ.
Ngày đó, dì cả Tạ Nhu đến nên cô không học được, tay ôm bụng chạy xuống phòng y tế để lấy thuốc giảm đau.
Đi lối tắt qua vườn hoa, cô thấy Hàn Định Dương đang lén lút ngồi trên cái ghế trong vường, cúi đầu xé phần vảy đã đông cứng trên đầu gối.
Anh xé rát nghiêm túc, tựa như thường ngày chăm chú làm đề toán hay chơi mô hình.
Đương nhiên, nỗi đau cũng rất chân thật, bộ dáng anh cắn răng trừng mắt, chóp mũi đổ mồ hôi.
Tam quan Tạ Nhu đổ vỡ, cảm giác toàn bộ thế giới đều giả dối.
Cô nổi giận đùng đùng chạy tới, hét lớn: “Hàn Định Dương, đồ nhỏ mọn!”
Hàn Định Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tức giận trước mặt của Tạ Nhu, một tay ôm bụng, một tay khác chỉ và anh, giận đến không nói nên lời.
“Vì bóc lột sức lao động của em mỗi ngày, anh lại làm thế này, đúng là không biết xấu hổ!”
Bị bắt tại trận, Hàn Định Dương không có gì để giải thích, tuy rằng ra vẻ khá trấn định nhưng gương mặt vẫn hơi ửng hồng.
Anh trầm mặc trong chốc lát.
Lúc ngẩng đầu lại thấy cô tức giận đứng không vững, dựa vào tường ôm bụng, kinh ngạc: “Em đừng giận thến chứ.”
Sắc mặt Tạ Nhu trắng bệch, môi cũng không còn huyết sắc, trực tiếp dựa vào ghế ngồi xổm xuống.
Vốn dĩ đã khó nhịn cơn đau, lại bị câu nói này của anh làm thêm khó chịu.
Hàn Định Dương thấy không ổn bèn ngồi xuống quan tâm hỏi: “Em làm sao thế?”
Tạ Nhu nhíu mày, mồ hôi chảy ra như nước.
“Không thoải mái ở đâu?”
Tạ Nhu xua tay, ý bảo anh không cần lo lắng như thế: “Chỉ là đau bụng thôi, anh đỡ em đến phòng y tế đi.”
Hàn Định Dương không nói hai lời, trực tiếp bế cô lên, chạy về phòng y tế.
Đây là lần đầu tiến Tạ Nhu quan sát mặt anh ở khoảng cách gần như vậy, khác hẳn với dáng vẻ nhìn từ xa.
Trên làn da màu lúa mạch khỏe khoắn của anh thì ra cũng có mụn của tuổi dậy thì, hai cái nhưng khá kín đáo, một cái ở má trái, một cái khác ở dưới môi.
Lông mi anh rất dài, lúc chớp mắt có thể che một phần gò má.
Đôi mắt anh như nhòe mực, màu đen thăm thẳm
Còn có bờ môi của anh, cực kì gợi cảm.
Có lẽ vẻ đẹp trai kiêu ngạo và độc đoán của Thẩm Kiêu có thể khiến phái nữ thét chói tai điên cuồng, còn vẻ anh tuấn của Hàn Định Dương thì sâu sắc và nội liễm hơn, khiến người ta không khỏi ngại ngùng.
Gương mặt điển trai không hoàn hảo nhưng có một không hai này thực sự trộm mất trái tim của biết bao người.
Tạ Nhu thở dài, thầm nghĩ, thật là tai họa.
Hàn Định Dương ôm Tạ Nhu chạy như điên đến phòng y tế, dọc đường không ít người quay đầu nhìn.
Lúc đến phòng y tế, khuôn mặt anh ửng hồng, há miệng thở hổn hển, ngực phập phồng không dứt.
Không phải là mệt vì phải ôm cô, mà là…
Hàn Định Dương cảm nhận được, cô đang nhìn anh, vẫn luôn nhìn anh, nhìn đến mực anh không biết nên đặt mắt ở chỗ nào.
Cho nên dau khi đặt cô xuống trên giường bệnh phòng y tế, Hàn Định Dương không khỏi liếc nhìn cái gương trên tường.
Vẫn tốt, không quá chật vật, độ đẹp trai chắc vẫn đủ.
Chị gái hộ sĩ trẻ tuổi đưa cho Tạ Nhu một gói thuốc hòa với nước đường.
Hàn Định Dương hỏi: “Chị cho cô ấy uống gì vậy, cô ấy bị bệnh gì thế?”
Hộ sĩ liếc mắt đánh giá Hàn Định Dương, cười nói: “Bạn gái đau bụng kinh cũng không biết, cậu làm bạn trai kiểu gì thế?”
Đầu tiên Hàn Định Dương sửng sốt mấy giây, lúc sau mặt dần đỏ lên, hơi ngượng ngùng gãi đầu: “À, đau bụng kinh.”
Sợ Hàn Định Dương xấu hổ, Tạ Nhu vội giải thích: “Không, anh ấy không phải bạn trai em.”
Chị gái hộ sĩ ra vẻ thần bí, nháy mắt với cô: “Chị biết, không được yêu sớm.
Chị sẽ không nói với chủ nhiệm lớp mấy đứa đâu, yên tâm đi.”
Tạ Nhu không còn gì để nói.
Sau khi chị gái hộ sĩ ra ngoài, cô xấu hổ nhìn về phía Hàn Định Dương.
Anh đứng ở mép giường, không biết đặt tay ở đâu nên đành đút vào túi quần, dựa vào tường.
Cô uống lý nước đường hòa thuốc kia, bụng liền có cảm giác ấm áp.
Nghỉ ngơi một chút, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn, thử đứng lên.
Mới vừa đứng dậy, cô đã cảm thấy phía dưới không ổn! Tạ Nhu theo bản năng sờ mông mình.
“Sao thế?”
Hàn Định Dương ngẩng đầu hỏi.
“A, không có việc gì!”
“Có đi được không?”
“Em đi nhà vệ sinh một chút.”
Tạ Nhu nghiêng người, lướt nhẹ qua người anh.
Lúc cô sắp ra khỏi cửa, Hàn Định Dương đột nhiên kêu lên: “Này!”
“Sao thế?”
Cô sợ hãi, quay đầu hỏi.
Ánh mắt Hàn Định Dương rời khỏi mông cô, thuận tay lấy điện thoại ra xem giờ, trấn tĩnh nói: “Không có gì.”
Trong toilet, sau khi xử lý xong, cô nghiêng người nhìn mình trong gương, thấy sau quần có mấy điểm đỏ.
Chết mất.
Hôm nay cô mặc quần không sáng lắm, nhưng điểm đỏ đó vẫn hơi ghê người.
Chắc chắn là Hàn Định Dương thấy được! Cô chạy nhanh ra mở vòi nước, dùng nước chấm lên, chà lên mặt sau quần, cuối cùng cũng nhạt đi một chút.
Chỉ là mặt sau quần ướt đẫm, nhìn qua hệt như đái trong quần.
Tiêu đời!
Cô ra khỏi phòng vệ sinh, Hàn Định Dương đang dựa vào tường chơi điện thoại.
Thấy cô đi ra, theo bản năng, anh lại nhìn về phía quần cô một chút.
Tạ Nhu đành phải nói: “Không cẩn thận bị ướt, nước dính vào quần một chút.”
Đương nhiên Hàn Định Dương biết cô dính cái gì.
Anh không chút do dự cởi áo khoác đưa cho cô, mặt lạnh nhạt: “Che lại đi, sắp tan học rồi.”
Tạ Nhu nắm chặt áo khoác Nike màu trắng xanh thường ngày của anh, nhanh chóng quấn quanh hông mình.
“Cảm ơn.”
“Không cần, có đi về được không?”
“Được.”
Tạ Nhu không nghĩ anh lại ôm mình đến phòng y tế.
Một đường lại đây, không biết đã bị bao nhiêu người nhìn thấy.
Chắc đợi cô trở lại lại nổ ra một trận tò mò gió tanh mưa máu mất,
Rốt cuộc thì Hàn Định Dương cũng là nam thần của nữ sinh trong trường, là nhân vật phong vân số một.
Sự thật chứng minh, dù hai người có tách nhau ra, cô vẫn không tránh khỏi ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của các nữ sinh khác.
“Ôi trời ơi! Quần áo Hàn Định Dương sao lại ở trên người cô ta thế!”
“Tôi muốn lại gần, sờ… sờ một chút!”
“Hai người này vừa xảy ra chuyện không muốn người khác biết sao?”
“Mới vừa ôm kiểu công chúa, bây giờ lại cởi áo cho cô ta, tôi… Tôi không thể lừa gạt mình là hai người họ không có quan hệ gì được.”
“Khẩu vị nam thần hóa ra lại khác người thế này.”
“Tôi nói này, các người đừng nhìn Tạ Nhu với thành kiến thế chứ? Tôi thấy cô ấy đẹp mà, thanh tú hơn nam sinh, tuấn tú hơn nữ sinh, sao nam thần không thích được.”
Tiếng chuông tan học mới vang lên, Hàn Định Dương lập tức xách túi ra khỏi phòng học.
Phía sau, bọn Dương Tu và Tưởng Thừa Tinh nhanh chóng đuổi theo, ôm vai Hàn Định Dương, lộ ra nụ cười tinh ranh.
“A Định, đã cuối thu rồi, mặc áo đơn thế này không lạnh sao?”
Hàn Định Dương đẩy tay Tưởng Thừa Tinh ra, vỗ vỗ bả vai vuốt phẳng nếp gấp.
Trước kia anh không để ý đến vẻ ngoài của mình, nhưng giờ thì có một chút.
“A Định, áo khoác cậu đâu?”
Dương Tu biết rõ còn cố hỏi.
“Bị chó nhỏ gặm đi rồi.”
Hàn Định Dương vừa mới trả lời xong, quay đầu liền thấy bóng dáng quen thuộc.
Tạ Nhu ôm áo khoác chần chừ đứng ở cầu thang, không biết có nên đi lại hay không, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Bọn Tưởng Thừa Tinh cười xấu xa, vỗ vỗ bả vai Hàn Định Dương: “A Định, bọn tôi mới nhớ ra tối nay còn có việc, không chung đường rồi.”
Mấy nam sinh cười hi hi ha ha lướt qua Tạ Nhu, còn không quên làm mặt quỷ với cô, nhỏ giọng nói: “Chó nhỏ, giao A Định cho cậu.”
Đợi bọn họ đi thật xa, Tạ Nhu mới trả áo cho Hàn Định Dương, bướng bỉnh nói: “Anh mới là chó nhỏ.”
Hàn Định Dương nhìn trái phải, xác định không có ai rồi kêu “gâu” một tiếng.
Tạ Nhu ngây người.
A a a! Không phải ảo giác! Hàn Định Dương lại kêu tiếng chó trước mặt cô.
Trái tim cô như muốn nổ tung.
Cô luống cuống tay chân lấy điện thoại ra: “Chó nhỏ Hàn, anh kêu lại đi! Em muốn ghi lại!”
Ghi lại rồi đăng lên diễn đàn trường, để cho đám em gái toàn khóa đang mê muội biết, nam thần lạnh lùng của bọn họ còn có vẻ mặt khác không muốn ai biết!
“Chó nhỏ Hàn! Anh kêu lại đi, kêu lại đi!”
Hàn Định Dương cười mà không nói, cứ đi về phía trước.
Tạ Nhu đuổi theo: “Anh kêu đi, được không?”
“Muốn nghe anh kêu à?”
“Ừm ừm!”
“Hơi khó chịu, kêu thế nào?”
“Ừm?”
Chờ Tạ Nhu phát hiện ra những lời nói của anh có thâm ý khác, Hàn Định Dương đã đi xa rồi.
Mặt cô đỏ lên, lưu manh!
Khóe miệng Hàn Định Dương nhếch lên nụ cười nhạt, cũng không quay đầu mà giơ tay lên: “Đi thôi.”
“Mặc áo vào đi!”
Tạ Nhu vội đuổi theo.
Hàn Định Dương không nói gì, khoác áo lên rồi cùng cô về nhà.
“Còn đau bụng không?”
“Khá hơn rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Hàn Định Dương dừng lại bên xe đạp.
Tạ Nhu nhìn xe, lại nhìn anh, chắc không định để cô chở chứ! Cô lập tức ôm bụng lại “Á” một tiếng: “Còn hơi đau…”
Hàn Định Dương bình tĩnh nhìn biểu cảm phong phú cùng tiếng kêu của cô.
Bất tri bất giác, có mấy bạn học dừng lại bên cạnh, ngạc nhiên nhìn hai người.
Tạ Nhu không nhịn được, cuối cùng hạ giọng, khó chịu đối mặt với anh: “Lương tâm anh không đau sao?”
Hàn Định Dương không để ý mà cười một tiếng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Anh nhanh nhẹn lên xe, ánh mắt chỉ chỉ ghế sau, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Lên đi, chó nhỏ Tạ.”
Tạ Nhu ngẩn người.
“Lên đi, anh chở em.”
A! Nháy mắt, Tạ Nhu cảm động đến rối tinh rối mù.
Làm kéo xe lâu như thế, cuối cùng cũng đến lượt cô hưởng thụ! Đổi lại trước kia, nghĩ đến khả năng bị người ta đàm tiếu, cô nhất định sẽ không ngồi.
Nhưng bây giờ, cảm giác từ nông nô lên làm chủ nhân, cô thực sự rất muốn thử.
Tạ Nhu không chút do dự lên xe.
“Đề nhị em nên mở hai chân ra, ngồi thẳng cho vững.”
Hàn Định Dương quay đầu nhìn cô đang điều chỉnh vị trí ngồi nghiêng một bên.
“Không cần, quá chướng tai gai mắt.”
“Dù sao em cũng không phải thục nữ.”
Cô khó chịu: “Cảm ơn anh nha!”
Hàn Định Dương cười, mũi chân đột nhiên dùng sức, xe đạp địa hình bắt đầu lên đường..