“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Hàn Định Dương vỗ vai cô, “Anh em tốt.”
“Thôi chào nhé, buổi tối ngủ sớm một chút.”
“Ừm, em cũng thế.”
Hai người đều tạm biệt, nhưng chân vẫn không di chuyển.
Ánh trăng bị ngọn cây mỏng manh chia cắt thành mấy mảnh, gió đêm hơi lạnh.
“Ngủ ngon?”
Hàn Định Dương cầm túi, khong chắc chắn hỏi.
“Ngủ ngon.”
Hai người vẫn không động đậy, cứ im lặng đứng yên vài phút.
Tạ Nhu bỗng nhiên đỏ mặt.
“A Định…”
Hàn Định Dương đã sớm biết cô có chuyện muốn nói.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp.”
“Vậy nên…” Tạ Nhu hít thật sâu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vậy nên…”
Nói không nên lời kìa! Đừng lúng túng chứ!
Hàn Định Dương tiến lên một bước, dựa đến gần cô hơn.
Biểu cảm trên mặt anh khác hẳn từ xưa tới giờ, khóe miệng gợi lên ý cười nhẹ: “Không muốn làm anh em nữa à?”
Tạ Nhu mặt đỏ như gấc, xấu hổ gật đầu: “Ừ, muốn cùng anh tiến tới một chút.”
Anh hơi cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp vang bên tai: “Tới đâu?”
Tim Tạ Nhu đập nhanh lên, trái tim như nổ mạnh, bên tai vang tiếng ù ù.
“Đi tới…” Cô duỗi tay chọc vào ngực anh, “Chỗ này.”
Khó được khi Tạ Nhu chủ động, nhưng lúc này điện thoại đột nhiên reo lên.
Lần đầu tiên Hàn Định Dương cảm thấy, nhạc chuông điện thoại Apple lại khó nghe đến thế.
Tạ Nhu luốn cuống lấy điện thoại ra, định tắt đi.
Mặc kệ ai gọi đến, cô đều phải cúp máy.
Nhưng đó lại là của A Xuân.
Tạ Nhu trầm ngâm vài giây rồi vẫn nghe: “A Xuân.”
“Tớ đau bụng quá, đau quá, đau muốn chết luôn.”
Tạ Nhu sốt ruột hỏi: “Sao thế, có phải ăn thứ gì không nên không!”
“Không… Không biết nữa.”
“Cậu chờ nha, tớ về liền, đưa cậu đi bệnh viện.”
Tạ Nhu cúp điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Định Dương.
Anh hít sâu một hơi, con ngươi hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Cần anh giúp gì sao?”
“A Xuân đau bụng, em phải đưa cô ấy đi bệnh viện… Chắc phải phiền anh cõng cô ấy một chút.”
Hàn Định Dương gật đầu, lại khó chịu nói: “Cô gái đó đau bụng cũng đúng lúc thật.”
“Đừng nói như thế chứ.”
Tạ Nhu dùng khuỷu tay chọc anh, cười nhẹ, “Chúng ta để lần sau…”
“Ừ, lần sau.”
A Xuân thu hồi tầm mắt khỏi cửa sổ, vừa quay đầu lại liền thấy Kiều Tây Thần cười như không cười nhìn cô chằm chằm.
Trái tim cô nhảy lên, trên mặt hiện lên vẻ đề phòng.
Kiều Tây Thần bước qua nhìn xuống dưới tầng, thấy bóng dáng Tạ Nhu và Hàn Định Dương.
Cô ta thu hồi ánh mắt, lại nhìn điện thoại trong tay A Xuân.
Trong nháy mắt, cô ta hiểu rõ mọi chuyện.
Kiều Tây Thần tủm tỉm cười hỏi A Xuân: “Cậu thích cậu bạn đẹp trai kia à?”
A Xuân hạ giọng, vội hỏi: “Cậu muốn gì!”
“Chẳng có gì, chỉ xem náo nhiệt thôi.”
Kiều Tây Thần nhắc nhở, “Không phải cậu đau bụng sao? Muốn giả vờ thì làm giống chút, lên giường nằm đi.
Để Tạ Nhu biết cậu cố ý phá hư chuyện tốt của cậu ấy, không biết có tuyệt giao với cậu không nhỉ?”
Tạ Nhu vội vàng vào phòng.
Trong phòng chỉ có Kiều Tây Thần và A Xuân.
A Xuân đang nằm trên giường, vẻ mặt đau khổ ôm bụng.
“Sao thế?”
Cô quan tâm hỏi, “Ăn đau bụng hả?”
“Không biết nữa.”
A Xuân cắn môi dưới, nhỏ giọng nói, “Đột nhiên đau thế.”
“Tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Tạ Nhu đỡ A Xuân dậy.
Dưới lầu, A Xuân nhìn thấy Hàn Định Dương cũng đứng đó, vẻ mặt trầm xuống, có vẻ không vui.
Nhưng anh vẫn cõng A Xuân lên, cùng Tạ Nhu đi về phía bệnh viện của trường.
Trong bệnh viện, bác sĩ trực đêm hỏi A Xuân một ít triệu chứng, lại sờ bụng cô rồi kết luận có thể do ăn uống không chú ý, ăn phải đồ không sạch sẽ, cũng có thể là do cảm lạnh, tóm lại không có gì trở ngại.
Lúc kê thuốc còn dặn cô không được ăn lung tung, tối nay ở lại viện quan sát.
Ngày hôm sau là huấn luyện quân sự, thời gian cũng đã khuya.
Tạ Nhu bảo Hàn Định Dương về trước, cô ở lại với A Xuân.
Trong phòng bệnh, A Xuân lo sợ bất an nhìn Tạ Nhu, hỏi: “Vừa nãy cậu và Hàn Định Dương đang nói chuyện à?”
Tạ Nhu ngồi lên một góc khác trên giường bệnh, sửa lại chăn: “Ừ, đang nói chút chuyện.”
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, mặt Tạ Nhu hơi phiếm hồng: “Tớ chuẩn bị tỏ tình với anh ấy.”
Tay A Xuân đang vuốt khăn trải giường nắm chặt lại.
Tạ Nhu không chú ý tới phản ứng kỳ lạ của cô ta.
Cô vùi mặt vào gối, cảm xúc hơi kích động: “Thiếu chút nữa là lo lắng chết rồi.”
A Xuân nhìn sáng vẻ xấu hổ của Tạ Nhu.
Là hạnh phúc sao?
Thì ra đây là dáng vẻ hạnh phúc.
Nhưng mà cô, cô thực sự ghen sắp chết rồi! Tạ Nhu là người bạn duy nhất của cô, cô không muốn Tạ Nhu bị đám con trai cướp đi.
“Có phải tớ quấy rầy cậu không?”
Ngoại trừ những lời này, cô cũng chẳng biết nói gì khác.
Trong cổ cô như nghẹn lại.
Cô sợ nói thêm một câu nữa, nước mắt sẽ tràn ra khỏi bờ mi.
“Không sao, cắt ngang cũng tốt.
Lúc nãy thấy anh ấy đẹp trai như thế, nhất thời tớ không nhịn được thôi.”
Tạ Nhu ôm chăn lăn qua lăn lại, “Chỉ là tớ cảm thấy để A Định chủ động thì tốt hơn, nếu không sau này anh ấy sẽ bắt nạt tớ mất.”
Mà cô cũng cam tâm tình nguyện để anh bắt nạt.
Tạ Nhu thấy sắc mặt A Xuân khó coi, dặn dò cô: “Cậu nghỉ sớm đi, ngủ một giấc thật ngon.
Nếu ngày mai vẫn cảm thấy khó chịu, tớ sẽ xin cho cậu nghỉ huấn luyện quân sự.”
Khoảnh khắc A Xuân nằm xuống quay lưng về phía cô, nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống thành sông.
Cô gắt gao cắn chặt chăn, không để mình phát ra tí âm thanh nào.
Cô biết bản thân có bệnh, nhưng cô chỉ có Tạ Nhu, nói gì cô cũng sẽ không buông tay.
Trải qua nửa tháng huấn luyện tàn khốc, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi chính thức về đi học, cơ hội Tạ Nhu gặp Hàn Định Dương liền ít đi rất nhiều.
Vì chuyên ngành tự động hóa cao cấp Hàn Định Dương học là ngành học dẫn đầu cả nước, chương trình học khá nặng nề.
Thành thật mà nói, đối với ngành bọn họ, tài năng là IQ rất quan trọng.
Tuy là nói rằng mỗi học sinh đều được đối xử bình đẳng, nhưng đối với học sinh thông minh xuất sắc, giáo viên sẽ tự nhiên đối xử ưu ái hơn.
Dựa vào những giải thưởng có được trong quá khứ, còn có cả đầu óc thông tuệ và nền tảng vững chắc, vào khoa anh liền bộc lộ được tài năng mũi nhọn.
Hàn Định Dương được mời vào làm việc trong phòng nghiên cứu của một vị giáo sư có chuyên môn cao trong lĩnh vực này.
Mà trước giờ, cơ hồ chưa có học sinh năm nhất nào mới đến đã có thể vào phòng thí nghiệm của giáo sư, theo các nghiên cứu sinh thạc sĩ và tiến sĩ cùng tiến hành phát triển trí tuệ nhân tạo AI.
Thành tích nghiên cứu của đoàn đội do vị giáo sư này dẫn dắt từng đạt được nhiều giải thưởng quốc tế.
Vị giáo sư này đánh giá rất cao Hàn Định Dương, thậm chí còn bày tỏ ý muốn anh thi nghiên cứu sinh.
Ban đêm sau khi tắt đàn, có mấy nữ sinh vẫn còn thảo luận về buổi diễn tết Nguyên Đán của khoa.
Ngành kịch nói của cô sẽ biểu diễn vở kịch *, hiện đang tuyển chọn nam nữ chính với các vai phụ.
Các bạn sinh viên chuyên ngành kịch đương nhiên báo danh nhiệt tình, sau đó mới tiến hành sàng lọc.
* là vở kịch đầu tay của nhà viết kịch Trung Quốc Tào Ngu, bối cảnh ở Thiên Tân thời Trung Hoa Dân Quốc.
Vở này bên Việt Nam mình có chuyển thể thành phim “Tiếng sét trong mưa” rồi nè.
Đây là link nội dung chi tiết của vở kịch nha, vì hơi dài nên mình không trích vô.
Nội dung khá bánh cuốn, mọi người có thể xem thử ha: Đây nè
Tạ Nhu và A Xuân, còn cả bạn ký túc Kiều Tây Thần cũng báo danh.
A Xuân rất thích nhân vật Phồn Y, người phụ nữ trong yêu mà không được đáp lại, cuối cùng gần như phát điên.
Buổi tối ở ký túc, A Xuân ngồi ủ rũ bên bàn học điệu của Phồn Y, đọc lớn đoạn độc thoại nội tâm: “Ta chỉ có một mình, lặng lẽ cô độc ngồi bên bàn.
Trong viện, cả âm thanh gió thổi lá bay cũng không có.
Ta đem tình yêu của ta, thịt da của ta, linh hồn của ta, toàn bộ cơ thể ta đều cho chàng!”
Đôi mắt hơi phiếm đỏ của cô đột nhiên nhìn về phía Tạ Nhu.
Cả người Tạ Nhu nổi da gà.
Ánh mắt cô bị A Xuân bắt lấy, rất khó dịch đi.
“Chúng ta vỗn nên cùng nhau đi tìm ánh sáng, nhưng chàng, lại để ta rơi vào bóng tối!”
“Ta cũng sẽ không ép chàng, nhưng nếu tình yêu giữa ta và chàng là thật, vậy hãy giúp ta mở cái lồng sắt này đi! Thả ta ra, cho dù vượt qua biển chết, linh hồn chúng ta cũng sẽ ở bên nhau!”
Giọng nói cô run rẩy như níu lấy nỗi lòng Tạ Nhu.
Ánh mắt cô vô cùng bất lực, vô cùng tuyệt vọng, vô cùng khát kháo được cứu vớt, tựa như cô ấy đã bị linh hồn bi thương trong vở kịch nhập vào.
Tạ Nhu bị diễn xuất nhập tâm của A Xuân mê hoặc.
“Ta không muốn chết để hoàn thành tình yêu của mình.
Bao lâu rồi, ta với chàng lại trở nên xa lạ như người qua đường vậy! Trong giấc mộng, ta gọi chàng: Ta lạnh lắm! Mau dùng lồng ngực ấm áp của chàng đến sưởi ấm ta.
Ta mệt mỏi, chỉ muốn nằm trong cánh tay chàng an giấc ngàn thu… Cả người vẫn lạnh lẽo như cũ, nước mắt tuôn rơi, hy vọng giờ đã vụt tắt.”
Cảm xúc lên đến đỉnh điểm, A Xuân không cầm lòng nổi mà rơi nước mắt.
Tạ Nhu cũng không khỏi lau khóe mắt.
Toàn bộ phòng ký túc đều yên tĩnh, ngay cả Hoắc Thải Phù đang nói chuyện phiếm với bạn trai nãy giờ, lúc này cũng tháo tai nghe xuống, ngơ ngác nhìn A Xuân, không khỏi lẩm bẩm: “Trời ạ…”
Mọi người đều đắm chìm trong làn sóng cảm xúc chứa đầy tình cảm, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ngoài cửa sổ, gió đêm thoảng nhẹ.
A Xuân thở hổn hển dồn dập, nhìn Tạ Nhu chằm chằm không chớp mắt, mà Tạ Nhu cũng nhìn cô.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Hai phút sau, Tạ Nhu chắc chắn nói: “Hồ A Xuân, tớ có cảm giác, cậu sẽ hot.
Tương lai nhất định cậu sẽ hot!”
A Xuân có chút thất thần, dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Tạ Nhu lại hưng phấn, đặt tay lên vai cô: “A Xuân, cậu thực sự đã làm sống dậy Phồn Y! Nhân vật này nhất định là của cậu!”
Kiều Tây Thần đang nghiêm túc đọc kịch bản trên giường lại nói: “Cũng không chắc đâu, tớ cảm thấy cậu ấy diễn hơi cường điệu.”
“Xung đột trong kịch nói, cảm xúc dồn nén bùng nổ, cũng không phải phim điện ảnh hay truyền hình, cường điệu một chút thì có sao đâu?”
Tạ Nhu nói giúp A Xuân.
Nhưng Kiều Tây Thần lại cười lạnh một tiếng, nói: “Cũng không biết, rốt cuộc cậu ta diễn Phồn Y, hay là chính mình nữa?”
Toàn thân A Xuân run lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Kiều Tây Thần.
Tạ Nhu không rõ nguyên do, nói: “Tất nhiên là Phồn Y rồi.”
Kiều Tây Thần cười nói: “Tớ cũng báo danh nhân vật Phồn Y này.
A Xuân, đến lúc đó chúng ta là đối thủ cạnh tranh rồi!”
A Xuân không để ý Kiều Tây Thần, chuyển sang hỏi Tạ Nhu: “Cậu muốn diễn nhân vật gì vậy, Chu Bình hay là Tứ Phượng?”
Tạ Nhu cười ngượng ngùng: “Tớ cũng muốn diễn Phồn Y, nhưng nhìn cậu độc thoại, chắc là thôi đi.”
A Xuân vội nói: “Đừng mà! Tớ cũng diễn không tốt đâu, cùng nhau thử xem sao!”
Phồn Y là nhân vật có không gian biểu cảm khá nhiều trong , so với Tứ Phượng mộc mạc và Chu Bình chín chắn, đa số nữ sinh đều muốn đóng vai Phồn Y vừa ưu nhã lại có khí chất.
Nhân vật Phồn Y khá phức tạp.
Nội tâm nàng ta mâu thuẫn lại thống khổ, đau khổ dãy dụa giữa bể dục vọng tình yêu.
Rất ít nữ sinh có thể diễn ra cảm giác của Phồn Y, cho nên lúc thử vai, đa số nữ sinh đều rớt, thậm chí cả Kiều Tây Thần – người đã học qua diễn xuất cũng không được chọn.
Chỉ đến khi thêm cơ hội bổ sung cho diễn viên đóng Phồn Y, A Xuân lại thành công đạt được nhân vật này.
Nhân vật Tạ Nhu thử vai là hầu gái Tứ Phượng, nhân vật sẽ yêu nhau với đại thiếu gia Chu Bình.
Nhưng khiến mọi người không ngờ tới lại là, lúc danh sách được công bố, nhân vật Tạ Nhu đóng vai lại là đại thiếu gia Chu Bình!
“Thế… Thế vai*?”
* Kiểu vai diễn trái giới tính (Nam đóng vai nữ và ngược lại).
Ở nhà ăn, Hoắc Thải Phù nhìn danh sách diễn viên, khó hiểu kinh ngạc: “Thế mà để Tạ Nhu thế vai đại thiếu gia Chu Bình?”
Lúc ấy, đạo diễn không hài lòng với vai Tứ Phượng của Tạ Nhu.
Sau khi diễn xong, đạo diễn nhìn cô chằm chằm thật lâu, bảo cô thử diễn Chu Bình xem.
Khi đó Tạ Nhu đã đoán trước được kết quả sẽ như thế này.
Qủa nhiên, cô vẫn luôn bị xem như con trai, ngay cả diễn cũng thế vai đàn ông.
Bạn cùng phòng Kiều Tây Thần giải thích: “Bởi vì ngoại hình của Tạ Nhu đã đánh gục cả đám nam sinh đến thử vai kia trong nháy mắt.”
Hoắc Thải Phù suy đoán: “Có lẽ không phải vì ngoại hình đâu.
Tớ đoán là vì nhân vật Chu Bình này vốn đã có một ít do dự không quyết đoán cùng với khí chất âm nhu, để nữ sinh diễn… A, đạo diễn này cũng táo bạo thật, nhưng tớ đoán hiệu quả chắc sẽ khá cao.”
Tạ Nhu nói: “Dù sao thì trước đó tớ còn phải đóng cả cái cây, giờ đóng đàn ông cũng không sao.”
Lúc giữa kỳ, khoa diễn xuất diễn một đoạn phim cổ trang *.
Vai của Tạ Nhu chính là cái Tiêu Trọng Khanh treo cổ tự tử ở phía nam – một thân cây.
* là tên một bài nhạc phủ đời Hán.
Nó kể về Lưu Lan Chi được gả vào Tiêu gia, nhưng lại bị đuổi về nhà mẹ đẻ vì sự bất dung của Tiêu mẫu.
Sau đó, anh trai nàng ép nàng tái hôn với nhà quan Thái thú.
Trong đêm tân hôn, Lan Chi gieo mình xuống nước tử tự, còn chồng cũ Tiêu Trọng Khanh thì treo cổ tử tự trên cây..