Editor: Giản Linh Kiwi
“A, em chờ Hàn Định Dương xong rồi em sẽ đi thôi.”
“Sao em cứ sống chết muốn theo dõi cậu ấy vậy? Định Dương rất bận, không rảnh gặp em đâu!”
Trong lòng Tạ Nhu càng thêm khó chịu, cố chấp mà nói: “Anh ấy có gặp em hay không, không đến lượt chị quyết định.”
“Nếu rảnh quá thì về xem thêm sách để bồi dưỡng bản thân, đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện yêu đương trong đầu.
Nếu em thực sự thích Hàn Định Dương thì nên cố gắng khiến bản thân giỏi lên.
Chờ em đủ giỏi, chắc chắn cậu ấy sẽ nhìn đến em, chứ không phải lén lút như bây giờ.”
Tạ Nhu nhìn Tưởng Diệc Sơ, tuy trong lòng tức giận nhưng cô vẫn phải thừa nhận, lời cô ta cực kỳ có đạo lý, cả bản thân cô cũng bị thuyết phục.
Tạ Nhu gật đầu: “Cảm ơn ý kiến của chị, em sẽ đọc nhiều sách hơn để phát triển bản thân.
Nhưng mà em không lén lút, em đang rất thoải mái chờ anh ấy.”
Tưởng Diệc Sơ chưa từng gặp qua em gái nào cố chấp như vậy, đây không phải là đang ép cô ta phải xé rách da mặt sao?
“Em là nghe không hiểu lời…”
“Đến đây!”
Hai câu này cùng lúc vang lên.
Cô ta ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Định Dương đang sải bước đến bên Tạ Nhu, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô, không nói thêm gì mà cởi áo khoác mình ra, khoác lên người cô rồi kéo khóa lên bọc lại.
Tưởng Diệc Sơ ngây ngẩn.
Tuy rằng động tác Hàn Định Dương rất dịu dàng, ngoài miệng lại hung dữ: “Thần kinh à, trời lạnh lại đứng đây.”
Tạ Nhu thấp giọng nói: “Anh đang bận mà.”
“Không biết gọi điện thoại cho anh sao?”
Cô vẫn rầu rĩ lặp lại: “Anh đang bận mà.”
“Anh bận cái con khỉ, Tạ Định Nhu!”
Hàn Định Dương lo lắng đến mức nói tục.
Tạ Định Nhu không nói gì, như chim nhỏ nép bên người anh.
Hàn Định Dương xoa tay cho cô, ngữ khí hòa hoãn xuống: “Lạnh không?”
Cho dù không lạnh cũng biến thành: “Lạnh.”
Anh cầm tay cô để bên miệng hà hơi, trách cô: “Cố ý hả? Cố ý làm anh đau lòng sao?”
Tạ Nhu hỏi anh: “Có tác dụng không? Anh đau lòng à?”
Hàn Định Dương im lặng một chút rồi mạnh mẽ nói: “Có.”
Lúc kéo Tạ Nhu ngang qua Tưởng Diệc Sơ đang ngây ngốc, anh không quên nhắc Tạ Nhu: “Chào chị đi.”
Tạ Nhu cười nhẹ, nhìn Tưởng Diệc Sơ: ‘Chào chị ạ.”
Sắc mặt học tỷ đỏ lên, khó chịu tựa như mới nuốt một con ếch xanh: “Này, Định Dương, cô ấy là…”
“Là em trai em.”
Tạ Nhu đạp chân Hàn Định Dương một cái, Hàn Định Dương chỉ cười không nói gì.
Trong mắt Tưởng Diệc Sơ, đó hoàn toàn là biểu hiện của yêu đương ve vãn.
Mặt cô ta nóng rát, sợ Tạ Nhu kể lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người cho Hàn Định Dương nghe, vậy không phải cô ta xong đời sao?
Hàn Định Dương đưa Tạ Nhu vào phòng nghiên cứu, rót cho cô một cốc nước ấm, kéo ghế dựa ngồi trước mặt cô: “Lần sau tới tìm anh thì nhớ nhắn tin trước.”
“Anh bận mà.”
Cô cầm cốc nước, vẫn nói câu lúc nãy.
Hàn Định Dương biết Tạ Nhu đang giận anh, anh cũng chẳng ngại ngần uy hiếp: “Nói 3 chữ đó nữa là ông đây đánh em đấy.”
Tạ Nhu: “Anh bận mà.”
Hàn Định Dương đi tới dừng sức xoa đầu Tạ Nhu.
Trán Tạ Nhu chạm phải cơ bụng rắn chắc của anh, giãy dụa kêu to: “Đau này, A Định!”
Trước giờ Chu Bình Lượng chưa từng thấy Hàn Định Dương hoạt bát như bây giờ, trên mặt tràn ngập biểu tình “không nghĩ tới đàn em là cái dạng này”.
Mà Tưởng Diệc Sơ cũng không khá hơn là bao.
Hàn Định Dương trong cảm nhận của cô ta là cậu đàn em lạnh lùng ưu nhã, là bạch mã hoàng tử trong mộng của cô ta.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, lúc ở cùng cô gái kia, anh hoàn toàn khác với Hàn Định Dương bình thường tỏ vẻ lạnh nhạt kia.
Mà cũng không thể phủ nhận, Hàn Định Dương lúc này càng chân thật, gần với khói lửa nhân gian hơn.
Chu Bình Lượng hỏi: “Định Dương, cô gái này là?”
“A, cô ấy là…”
Tạ Nhu uy hiếp kéo tay áo anh, không để anh nói mình là em trai anh nữa.
Hàn Định Dương dừng một chút: “Cô ấy là Tạ Định Nhu.”
“Tạ Định Nhu, Hàn Định Dương, tên hai em khá hợp đấy.”
Chu Bình Lượng cười nói.
“Chính là một cặp.”
Hàn Định Dương nhìn về phía Tạ Nhu đùa giỡn, “Có phải không, vị hôn thê?”
“Vị hôn phu, mặt anh thật to.”
“Vị hôn thê, sau khi huấn luyện xong, em béo lên ít nhất năm cân.”
Tạ Nhu nói không nên lời, vội vàng lấy cái gương nhỏ trong cặp ra soi, hoảng sợ hỏi: “Thật à? Béo hơn thật sao?”
Hàn Định Dương không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu cô.
Đồ ngốc, thật thích muốn chết.
Tưởng Diệc Sơ nhìn tương tác giữa hai người.
Có cô gái này bên cạnh, cả người Hàn Định Dương như được sống lại, lạnh nhạt xa cách trước kia đều biến mất.
Tựa như hai người ở bên nhau đã là toàn bộ thế giới, giữa bọn họ không có ai có thể chen vào được.
Tưởng Diệc Sơ rất ghen tị, hỏi: “Hai người… thực sự…”
“Tất nhiên không phải.”
Tạ Nhu bắt lấy tay Hàn Định Dương, không để anh kéo tóc cô, “Em với anh ấy là bạn bè bình thường, chị đừng suy nghĩ lung tung.
A Định vẫn là chàng trai hoàng kim độc thân đấy.”
“Chị không suy nghĩ lung tung.”
Mặt Tưởng Diệc Sơ bỗng đỏ lên.
Cảm giác như bị đàn em đánh thắng một nước cờ, cô ta đành nói lảng sang chuyện khác, “Định Dương, thời gian không còn sớm, đi ăn không?”
“À, em muốn đưa cô ấy đi ăn.”
Hàn Định Dương nói, “Hôm nay không đi với mọi người được rồi.”
Tưởng Diệc Sơ nhìn Tạ Nhu, rốt cuộc vẫn gật đầu: “Được rồi, buổi tối em có quay lại đây không?”
Tạ Nhu lập tức nhìn Hàn Định Dương, Hàn Định Dương không chút do dự nói: “Không đến.”
Tạ Nhu nhẹ thở ra.
Sắc mặt Tưởng Diệc Sơ lại trở nên khó coi.
Buổi tối, Hàn Định Dương đưa Tạ Nhu đi ăn ở quán ven đường, gọi ra một đống xiên nướng, hai người đánh nhau như giặc cướp đồ ăn.
Xiên cà tím nướng cuối cùng bị Hàn Định Dương đoạt đi, cắn một miếng hơn phân nửa rồi đưa phần còn lại đến trước mặt Tạ Nhu, hỏi: “Dám ăn không?”
Tạ Nhu nhìn chỗ anh cắn qua, hơi nhấp miệng, trong lòng có chút rung động.
Cô cố ý làm bộ cậy mạnh, nói: “Có gì không dám chứ!”
“Ăn đi.”
Hàn Định Dương cười nói.
Tạ Nhu ghé mặt qua, mở miệng cắn nhẹ một miệng, vừa khéo đúng chỗ Hàn Định Dương vừa cắn.
Trong lòng Hàn Định Dương có chút ngứa ngáy, muốn gãi mà gãi không được.
Tạ Nhu dùng đầu lưỡi vân vê miếng cà tím trong miệng, không biết vì sao lại đỏ mặt.
Hàn Định Dương ăn sạch chỗ cà tím còn lại.
Tạ Nhu vội lấy giấy đưa cho anh chùi miệng.
Sau khi cơm rượu xong xuôi, Hàn Định Dương với Tạ Nhu mỗi người một tai nghe nghe nhạc, đi dạo vòng quanh sân thể dục cho tiêu thức ăn.
Bởi vì chiều cao cách biệt khá lớn, dây tai nghe không đủ dùng nên lúc đi, Tạ Nhu phải nhón lên mới nghe nhạc với anh được.
Hàn Định Dương không phát hiện ra điều đó, cứ đi về phía trước.
Tạ Nhu kéo anh một cái, hỏi: “Bài này tên gì thế?”
“Bồ câu.”
Hàn Định Dương đi chậm lại.
“Rất hay.”
Hàn Định Dương dừng chân lại, kéo tai nghe của Tạ Nhu ra đeo vào tai mình.
“Em còn muốn nghe.”
Tạ Nhu muốn lấy lại, Hàn Định Dương không cho.
“Anh hát cho em nghe.”
“Không cần đâu, anh hát chẳng hay tí nào.”
Cô nói chưa dứt lời, giọng Hàn Định Dương đã vang lên.
“Tôi thích một cô gái, mái tóc ngắn thật dễ thương…”
Hàn Định Dương chậm rãi nhắm mắt lại.
Gió đêm thoảng qua, lông mi anh run lên nhè nhẹ.
Trái tim Tạ Nhu bỗng dưng thắt chặt.
Cô không kìm lòng được mà… Siết chặt quần mình.
Cô ấy thích một người.
Cô nói nói rằng bạn bè cô cũng chẳng nhiều.
Tôi rất muốn làm bạn với cô ấy.
Mặc dù không phải kiểu bạn bè kia.
Bồ câu xinh đẹp, tôi thích bạn.
Khi còn nhỏ tôi đã biết sẽ gặp được bạn.
Bồ câu đáng yêu không quan tâm.
…
Sau này lớn lên, tôi nhất định sẽ tìm bạn.
…
Dây tai nghe màu trắng trượt khỏi tai anh rơi xuống, rơi vào trong cổ áo.
Trên sân thể dục cách đó không xa, lờ mờ có mấy bóng người chạy đi.
Giọng Hàn Định Dương rất trong trẻo tựa như lông vũ, gãi trúng chỗ ngứa trong tim Tạ Nhu, từng đợt gợn sóng tản ra, xuân tâm nhộn nhạo.
Tạ Nhu run giọng nói: “A Định…” Đột nhiên cô cười gian: “Anh hát thật khó nghe!”
“Nhỏ ngốc, em thì biết cái gì.”
Hàn Định Dương gõ đầu cô.
“Em không hiểu thì anh phải nói chứ.”
Mặt Tạ Nhu ửng hồng, “Vì sao anh lại hát cho em nghe bài này hả?”
Hàn Định Dương gãi đầu, thành thật nói: “Bởi vì không chuẩn bị được quà sinh nhật, nên đành hát cho em nghe bài này.”
“Anh không nhắc thì em cũng quên luôn rồi!”
Tạ Nhu đưa tin nhắn cho Hàn Định Dương xem, “Anh gửi cho em cái gì thế! Chẳng có tâm chút nào!”
“Hả?”
Tin nhắn anh gửi là: “Chúc Tạ Định Nhu: Sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Ngay cả người thích gửi tin nhắn chúc mừng dịp tết nhất lễ lạc như anh trai cô, Tạ Cẩn Ngôn, cũng nhắn cho cô: “Lời chúc của anh bá đạo nhất, em nhận được sẽ không còn phiền não, ngày đêm đều vui vẻ; Thông điệp của anh lâu dài nhất, hạnh phúc may mắn sẽ tới bao quanh em, sáng nay mộng đẹp sẽ trở thành sự thật; Điều anh mong ước nhất là sẽ có tin vui vào sinh nhật em, xung quanh ngập tràn tiếng nói cười vui vẻ!”
Tốt cấu gì thì Tạ Cẩn Ngôn người ta còn lên mạng tìm tòi mấy lời chúc mừng sinh nhật, Hàn Định Dương lại gửi tin nhắn cho có lệ như thế, không thẹn với lương tâm sao?
Tạ Nhu giả vờ tức giận, xoay người đi về.
“Này.”
Hàn Định Dương giữ tay cô lại, “Chờ một chút.”
Anh hít sâu, trầm giọng nói: “Thật ra, vẫn có quà.”
Tạ Nhu quay đầu lại, tò mò nhìn anh.
Anh kéo khóa ba lô, lấy từ bên trong ra một cái bút chì và cuốn sổ da trâu dày cộm mà anh thường dùng để ghi chép nghiên cứu, xé ra một tờ rồi gấp tờ giấy làm sáu.
Anh cắn nắp bút, nhanh chóng viết gì đó lên tờ giấy.
Hai phút sau, tờ giấy kia đưa tới trong tay Tạ Nhu.
Tạ Nhu nhìn qua, mỗi ô giấy đều viết một dòng chữ:
Một tâm nguyện Hàn Định Dương có thể giúp thực hiện.
Một lần được thoải mái đánh mắng mà không bị đánh trả, cãi lại.
Một hứa hẹn mà Hàn Định Dương dành cho Tạ Nhu.
Một đồ vật có thể yêu cầu từ Hàn Định Dương.
Một lần được Hàn Định Dương vô điều kiện tha thứ.
Mà ở ô cuối cùng, viết:
Nếu Hàn Định Dương vi phạm một trong những cái trên, Tạ Nhu có thể tùy ý trừng phạt Hàn Định Dương.
Sáu ô giấy, sáu hứa hẹn, chính là món quà Hàn Định Dương tặng cho Tạ Nhu vào sinh nhật 18 tuổi năm đó.
* * *
Vào cuối tháng 11, danh sách diễn viên cuối cùng cũng được xác nhận.
Danh sách diễn viên của đoàn kịch nói được dán trước bảng thông báo của khoa nghệ thuật.
Tạ Nhu nhìn từ trên xuống dưới:
Chu Phác Viên – Vương An Kỳ.
Lỗ Thị Bình – Lý Duyệt Gia.
Chu Bình – Tạ Định Nhu.
Phồn Y – Kiều Tây Thần.
Lỗ Đại Hải – Tiền Lê.
Từ từ! Tạ Nhu nhìn lại lần nữa, người diễn Phồn Y lại là Kiều Tây Thần! Không phải Kiều Tây Thần là diễn viên bổ sung thay thế cho Phồn Y sao, sao giờ lại thành diễn viên chính thức chứ?
Cô ấy sẽ trở thành người diễn Phồn Y chính thức! Vậy A Xuân đâu?
Tạ Nhu tỉ mỉ nhìn lại toàn bộ tên diễn viên một lần, vẫn không thấy tên Hồ A Xuân.
Ở khu dạy học thứ năm, Tạ Nhu mang cặp vội vã chạy đi, không nhìn đường liền đâm thẳng vào lồng ngực rắn chắc, hương bạc hà quen thuộc xông vào mũi.
Tạ Nhu ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Định Dương mặc áo lông xám, tay cầm sách đi từ phòng học ra, tay kia còn cầm một bịch sữa bò.
Hàn Định Dương đỡ lấy Tạ Nhu để cô ổn định lại, dịu dàng hỏi: “Chạy nhào làm gì thế?”
“A Định, anh đi học à?”
“Mới tan học.”
Hàn Định Dương giơ sách trong tay lên, hỏi cô: “Em muộn giờ à?”
“Không phải, em đi tìm A Xuân, cô ấy có môn tự chọn.”
Tạ Nhu thở hồng hộc nói, “Em đi nha.”
“Vội cái gì.”
Anh đưa sữa bò đến trước mặt Tạ Nhu, “Uống sữa đi, uống từ từ thôi.”
Đúng lúc Tạ Nhu vừa khát.
Cô cũng không chê, ngậm ngay ống hút Hàn Định Dương đã dùng qua, uống một ngụm lớn.
Nữ sinh xung quanh xao động, đặc biệt là con gái ở lớp Hàn Định Dương.
Trước giờ chưa thấy anh đối xử với ai tốt như vậy, có thể uống chung sữa bò!.