Nửa khuôn mặt anh chìm vào bóng đêm, nửa còn lại mạ lên một tầng ánh sáng dịu dàng.
Tạ Nhu không khóc nữa mà nhìn anh, khàn giọng hỏi: “Vậy… A Định sẽ trưởng thành sao?”
Hàn Định Dương dùng chóp mũi cọ cọ mặt Tạ Nhu: “Anh không muốn lớn lên, như vậy sẽ mất đi rất nhiều thứ vui vẻ.”
Tạ Nhu ngước mắt nhìn Hàn Định Dương, nhẹ nhàng hôn lên mũi và mắt anh: “Em không muốn A Định trưởng thành đâu.”
Nước mắt cô thấm ướt lông mi anh.
Hàn Định Dương từ từ mở mắt, đảo khách thành chủ, cạu môi cô ra.
“Nhưng không lớn lên, sao anh bảo vệ Nhu Nhu được?”
Tạ Nhu nắm chặt góc áo anh, hôn anh nồng nhiệt.
“Vậy để Nhu Nhu lớn lên bảo vệ A Định.”
Mùa hè đó, A Xuân lại nổi tiếng lên một lần nữa.
A Xuân nghe Tần Hoan từng nói qua, sau khi cô ấy chia tay với phóng viên tạp chí kia thì lại leo lên chỗ dựa lớn hơn, nhưng cụ thể là ai thì không biết.
Có lần Tạ Nhu đến phim trường tìm cô ấy thì nhìn thấy một chiếc Audi A6 màu đen đến đón cô, nhìn có vẻ khá khiêm tốn, không giống như xe của đại kim chủ hoặc tài phiệt.
Chỉ là theo cách Tần Hoan nói, càng khiêm tốn thì sau lưng càng nhiều thủ đoạn.
Nghĩ mà xem, Audi A6 là xe có giá cả hợp lý.
Bây giờ Hồ A Xuân, không, phải là Hồ Nhĩ Na mới đúng, lấy độ nổi tiếng của cô ấy hiện tại thì có thể nhìn trúng kiểu đàn ông thế này sao?
Nghe Tần Hoan nói, Tạ Nhu liền ngộ ra.
Là loại người gì sẽ khiêm tốn như vậy?
Tất nhiên không phải kiểu nhà giàu mới nổi, hận không thể mặc vàng đeo bạc để toàn thế giới đều biết đến.
Tạ Nhu không khỏi lo lắng cho A Xuân.
Cô đã từng nói bóng nói gió hỏi A Xuân rất nhiều thứ, rốt cuộc đối phương là người nào.
A Xuân cứ nói gần nói xa, cuối cùng chỉ nói với Tạ Nhu là người ta rất lợi hại, có thể giúp cô rất nhiều.
A Xuân bảo bây giờ làm kinh doanh không đáng tin cậy, trong tay không có thực quyền, chẳng đáng kết giao.
Thực quyền.
Tạ Nhu nghe được hai chữ này thì vô cùng kinh hãi.
“Cậu đừng chơi với lửa.”
Cô nhắc nhở.
“Tại sao lại như thế hả? Ông ta là một lão già, gan còn nhỏ hơn cả tớ!”
A Xuân nói, “Nhưng nhát gan cũng có chỗ tốt, sẽ không tìm nhiều phụ nữ cùng lúc, chỉ mình tớ là đủ cho lão rồi.”
Tạ Nhu hỏi: “Ông ta có gia đình chưa?”
“Đương nhiên, nghe nói con trai còn lớn tuổi hơn tớ.”
“Vậy sao cậu còn…” Tạ Nhu kích động, không thể nào giải thích nổi, “Sao cậu có thể phá hoại gia đình của người khác thế hả!”
“Tớ phá hoại gia đình ông ta lúc nào? Bọn tớ chỉ là người tình ban đêm thôi, sáng mai tỉnh dậy chẳng còn gì nữa.”
A Xuân trấn an Tạ Nhu, “Ông ta sẽ không vì tớ mà ly hôn vợ đâu.
Sắp về hưu rồi, chắc chắn lão sẽ không dám phạm sai lầm như ngựa mất móng lúc này.
So với lão thì tớ còn sợ vợ lão biết hơn, bà ta mà biết thì xem như thanh danh tớ hủy hết.”
Tạ Nhu lắc đầu, tức giận trả lời: “Thanh danh, giờ mà cậu còn bận tâm đến cái thanh danh ấy sao?”
“Tạ Nhu, cậu đừng có lên mặt dạy đời tớ.”
A Xuân cũng nâng giọng, “Tớ như thế này hôm nay cũng một phần do chính cậu.”
Tạ Nhu tức đến bốc khói: “Tớ hại cậu thành như vậy hả! Tớ bảo cậu đi làm tiểu tam? Có liêm sỉ chút đi được không? Đây là vấn đề về nguyên tắc đấy.”
“Tớ không biết xấu hổ? Tạ Định Nhu, cậu lặp lại lần nữa!”
“Cậu là tiểu tam không biết xấu hổ!”
A Xuân đột nhiên cầm lấy ly cà phê trên bàn.
Ánh mắt Tạ Nhu trầm tĩnh nhìn cô: “Cậu muốn hắt tôi?”
A Xuân hét lên một tiếng, ném ly cà phê đi, phát tiết hết phẫn nộ trong lòng.
“Chúng ta xong rồi.”
“Xong thì xong! Một ngày cậu còn làm tiểu tam, coi như ngày đó tôi không có người bạn như cậu.”
Tạ Nhu nói xong thì nổi giận đùng đùng rời quán cà phê.
Một thời gian rất dài sau đó, Tạ Nhu và A Xuân không liên lạc với nhau nữa.
Sự nghiệp A Xuân phát triển không ngừng, nghe nói mấy bộ cải biên đại IP đều tuyên bố nữ chính do Hồ Nhĩ Na đảm nhận.
Mà cùng lúc đó, cô ấy cũng xuất hiện trên thảm đỏ của các sự kiện trong nước và quốc tế, thậm chí nghe nói có liên hệ với cả đạo diễn Hollywood… Lúc này đúng là có một không hai.
Tạ Nhu biết, trong khoảng thời gian này không thể thiếu kẻ sau lưng A Xuân quạt gió thêm củi, nếu không cô ấy chắc chắn không thể nổi tiếng nhanh chóng trong thời gian ngắn như thế, trở thành minh tinh hạng A.
Mà đúng lúc này, Tạ Nhu lại trầm lắng hơn nhiều.
Không biết có phải do ma chú gì hay không, sự nghiệp hai người luôn là kiểu bên giảm bên tăng.
Tháng 11, lúc bọn Dương Tu phải đau khổ vùi mình cả ngày ở thư viện suốt mùa đông khắc nghiệt để thi lên thạc sĩ thì Hàn Định Dương đã thành công bảo vệ luận văn, chuẩn bị trở thành nghiên cứu sinh.
Nói chung từ sau khi được nhận lên cao học, ngoại trừ chuẩn bị luận văn tốt nghiệp với triển lãm thiết kế thì không còn việc gì nữa.
Chỉ là thầy giáo của Hàn Định Dương yêu cầu anh khá nghiêm khắc, bắt anh theo dự án cùng những thạc sĩ khác.
Nhóm nghiên cứu của Hàn Định Dương và Chu Bình Lượng vẫn tiếp tục phát triển và cải tiến phần mềm quản lý AI, chuẩn bị cho buổi thuyết trình vào tháng ba mùa xuân năm sau, xem có thể thu hút vốn đầu tư để đưa sản phẩm ra thị trường hay không.
Nói đến việc này, Hàn Định Dương vốn luôn trầm ổn bình tĩnh cũng không kìm chế được sự phấn khích.
Anh nói với Tạ Nhu, nếu như sản phẩm quản lý AI này có thể thuận lợi đưa ra thị trường, khả năng cao có thể thay đổi cuộc sống của con người, thậm chí dẫn đến cả cuộc cách mạng công nghiệp.
Bạn có thể tưởng tượng ra kỷ nguyên tương lai của AI 2.0 không?
Nằm trong tay bọn họ chính là tương lai và nền văn minh sáng tạo.
Tạ Nhu rất khó để tưởng tượng ra cuộc sống tương lai sẽ như thế nào, mà cô cũng không quan tâm liệu cuộc sống đó có ngập tràn khoa học kĩ thuật với AI hay không.
Tương lai mà cô nghĩ đến, chỉ là tương lai có Hàn Định Dương.
Vậy nên lúc Hàn Định Dương hớn hở giới thiệu với cô về sản phẩm nghiên cứu của nhóm bọn họ, Tạ Nhu vẫn luôn mỉm cười nhìn anh, thích thú nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì kích động đó của anh.
Hàn Định Dương rất ít khi như vậy.
Tạ Nhu biết, anh đang kiêu ngạo vì bản thân mình, đây chính là ước mơ bấy lâu của anh.
Tuổi trẻ thật tốt, bao hoài bão khí phách, bao mộng tưởng như thế đều có thể thực hiện, có thể không màng tất cả mà yêu mà hận, dùng hết sức mình mà tồn tại.
Tạ Nhu lại nghĩ đến A Xuân, không nhịn khỏi phiền muộn.
Sinh mệnh bay cao vui sướng như cánh hoa vô cùng diễm lệ, nhưng chẳng ai biết được rễ cây đang chôn sâu dưới bùn đất kia sớm đã bị sâu mọt ăn mòn cắn nát đến hư thối bất kham.
Hàn Định Dương nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ.
Tạ Nhu đắp chăn cho anh rồi đứng dậy.
Cô khoác một cái áo choàng nhung, đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là sương mù mênh mông bao phủ toàn bộ thành phố, khó có thể nhìn rõ.
Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo hơi thở hanh khô, báo hiệu mùa đông giá rét sắp đến.
Cuối năm, Tạ Nhu và Hàn Định Dương cùng về nhà.
Công việc lẫn việc học của hai người đều rất bận rộn, thời gian về nhà rất ít, vậy nên lúc mẹ Hàn Định Dương là Dương Triệu biết chuyện hai người về thì lập tức chuẩn bị, bảo người làm nấu đồ ăn họ thích.
Thậm chí bà còn đích thân xuống bếp nấu ăn cho bọn họ.
Mẹ Hàn Định Dương điều hành một công ty, công việc khá bận rộn, khi lo lắng sẽ dễ nổi nóng.
Tạ Nhu nghe anh nói qua, quan hệ ba mẹ anh cũng chẳng hài hòa như vẻ bề ngoài.
Lúc Tạ Nhu bước vào nhà, cô ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc.
Hàn Trì khẽ giải thích với cô: “Không cần lo, mẹ không sao, đây là để làm an thần thôi.”
Nghe tiếng mở cửa, Dương Triệu chạy nhanh từ trong phòng bếp ra.
“Nhu Nhu về rồi à!”
“Chào dì Hàn ạ.”
“Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm nhỉ?”
Dương Triệu thân thiết đón Tạ Nhu vào nhà.
Trên bàn bày đầy trái cây.
Bà cởi tạp dề ra, lấy dao nhỏ gọt trái cây cho Tạ Nhu.
Tạ Nhu ngồi cạnh Dương Triệu, Hàn Trì cũng điều khiển xe lăn đi tới ngồi cạnh Tạ Nhu.
“Dì Hàn vẫn khỏe chứ ạ?”
“Cũng tạm.”
Dương Triệu nhìn Tạ Nhu, “Con xem con ấy, trời dạo này lạnh, nhiệt độ bên ngoài toàn âm độ mà con chỉ mặc có chút như thế này, không lạnh sao?”
Tạ Nhu chưa kịp trả lời, bà đã nói tiếp: “Dì biết các con trẻ tuổi, vì phong độ mà chẳng quan tâm ấm hay không.
Chờ các con tới tuổi dì sẽ biết lạnh đáng sợ như thế nào.”
Dương Triệu nói rất nhiều, Tạ Nhu chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng.
Cô nhìn bà, giữa trán đã có nếp nhăn, mái tóc cũng có vài sợi bạc.
Tạ Nhu đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp Dương Triệu.
Lúc đó sắc mặt bà hồng nhuận, mặc một cái áo gió sẫm màu, mái tóc dài búi cao, cực kỳ thanh tao trang nhã.
Quả nhiên là thời gian không tha cho một ai cả.
Một hai năm trở lại đây, bà đã già đi rất nhanh.
Hàn Định Dương đứng cạnh cửa phòng bếp, nhìn người nhà đang thân thiết bên ghế sô pha, trong ánh mắt chứa đầy dịu dàng.
Anh nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ cằn nhằn con chưa đủ giờ còn muốn cằn nhằn Nhu Nhu sao?”
Dương Triệu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Định Dương: “Mẹ mới nói nhiều mấy câu mà con đã đau lòng à?”
“Tất nhiên là không.”
Hàn Định Dương vội nói, “Nếu đau lòng thì cũng là đau vì sợ mẹ nói nhiều mà đau họng, để con rót cho mẹ ly trà nhé.”
“Thằng oắt này, đừng nói mấy câu đó gạt mẹ.”
Hôm nay tâm tình Dương Triệu không tồi.
Hàn Trì nhìn bà chằm chằm, cảm giác lâu nay chưa từng thấy mẹ hưng phấn như vậy.
Hàn Định Dương rót đầy ly trà rồi đưa cho Dương Triệu, nhân tiện ngồi cạnh Tạ Nhu rồi cầm tay cô.
“Trời lạnh thật.”
Hàn Định Dương vừa xoa tay cô vừa nói, “Anh cũng phải phê bình em đấy, sau này ra ngoài nhớ mặc áo lông vũ hay áo nỉ vào, đừng để tâm gì đến phong độ thần thái gì đó nữa.”
Tạ Nhu cười nói: “Được, nghe anh.”
Đồ ăn bày ra bàn, cả gia đình ngồi ăn bữa tối vui vẻ với nhau.
Dương Triệu nhìn Hàn Định Dương và Tạ Nhu, vui mừng nói: “Thấy hai con tốt như vậy.
lòng mẹ cũng an tâm.”
Bà lại thở dài: “Những chuyện khác mẹ cũng không hy vọng xa vời.
Em con có anh trai là con chăm sóc, mẹ cũng chẳng sợ tương lai có ngày…”
Hàn Định Dương gắp đồ ăn cho Tạ Nhu, nói: “Con sẽ chăm sóc Nhu Nhu và A Trì, mẹ cũng phải tự bảo trọng thân thể.
Gì mà không mong tương lai, tương lai mẹ chờ bồng cháu đi.”
Một câu “ôm cháu” khiến Dương Triệu vui vẻ lại: “Được nha, khi nào hai con tính kết hôn?”
Hàn Định Dương và Tạ Nhu liếc nhau.
Hàn Định Dương đang định nói chờ sự nghiệp Nhu Nhu ổn định đã thì Tạ Nhu lại nắm chặt tay anh: “Chờ tốt nghiệp xong ạ.”
Hàn Định Dương kinh ngạc nhìn Tạ Nhu, chỉ thấy khuôn mặt cô dịu dàng, giọng điệu bình tĩnh.
“A Định và con đã bàn rồi, tốt nghiệp xong bọn con sẽ kết hôn.”
Thừa lúc mẹ đi chỗ khác, Hàn Định Dương ghé sát tai Tạ Nhu nói nhỏ: “Nhỏ ngốc, nói dối mà chẳng hề đỏ mặt luôn nhỉ.”
Tạ Nhu sửa lại cổ áo cho anh, dịu dàng nói: “Đỏ cái gì, có nói dối đâu.”
“Hả?”
“Em muốn nhanh gả cho A Định đấy.”
Chuyện này thực sự khiến Hàn Định Dương ngây người.
Anh chưa từng nói qua chuyện kết hôn với cô, bởi trong tính toán của anh, có lẽ cũng phải mấy năm nữa mới được.
Dù sao thì minh tinh cũng khác với các nghề nghiệp khác.
Nhiều minh tinh sau khi kết hôn, sự nghiệp cũng coi như chấm dứt, đặc biệt là những người trong giới thời trang như Tạ Nhu.
“Anh không vội.”
Hàn Định Dương nói, “Em vẫn có thể làm chuyện mình thích, thêm hai năm nữa cũng không sao, mẹ cũng không ép.
Dù sao quan hệ của chúng ta cũng chỉ thiếu mỗi tờ giấy nữa thôi.”
“A Định nói câu này là không muốn kết hôn với em à?”
Tạ Nhu oán trách.
“Này!”
Ý tốt của Hàn Định Dương lại bị hiểu thành lòng lang dạ thú, anh cười, “Anh chỉ sợ sau khi kết hôn, em cứ đắm chìm trong dịu dàng mà bỏ lỡ sự nghiệp.”
Tạ Nhu ôm chặt eo Hàn Định Dương, hít lấy hương vị trên người anh: “Có thể sa vào sự dịu dàng của A Định, người khác muốn còn không được, dù em có bay luôn sự nghiệp cũng chẳng sao.”
Hàn Định Dương biết Tạ Nhu dính anh như mèo, hận không thể dán trên người anh cả ngày lẫn đêm.
Mỗi buổi sáng lúc anh chuẩn bị ra khỏi nhà, Tạ Nhu đều không muốn mà cứ níu kéo anh mãi.
“Như con nít thế.”
Hàn Định Dương xoa xoa bả vai cô, “Còn sớm mà, chuyện này nói sau đi, chúng ta bàn bạc kỹ hơn.”
“Ừm.”
Buổi tối, Hàn Định Dương dạy thêm cho Hàn Trì, Tạ Nhu xem show giải trí với Dương Triệu dưới tầng.
Dương Triệu và cô lại nói chuyện phiếm dong dài về cuộc đời gập ghềnh.
Tuy bọn họ về nhà bà rất vui mừng, nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều sự tiêu cực cần trút bỏ..