Việc này đúng là đã rất khó khăn.
Vì mỗi lần Lãnh Đông định mở lời cầu hôn thì ngay lập tức đã bị Mật Nhi gạt phắt đi bằng những câu nói bóng gió vu vơ phũ phàng như là: "Cần gì phải cưới chứ? Chúng ta vốn đã là một gia đình rồi mà!".
Thật ra, Lãnh Đông hiểu được, lần đám cưới trước của mình thật sự đã gây cho Mật Nhi rất nhiều tổn thương sâu sắc, nên cũng không dám ép cô quá nhiều.
Nhưng mà...
"Lãnh Đông, ta thấy ta không cần phải nói mấy điều này.
Ta tưởng với tình yêu của con, con có thể tự hiểu được mức độ quan trọng của việc cho Mật Nhi một danh phận chứ? Lúc trước để nó làm con gái nuôi thật sự đã khiến người ta dị nghị nhiều rồi, nhưng giờ hai đứa đã có đến hai đứa con.
Ta không phải nghe lời mấy bà dì của con đâu! Nhưng con cái con sau này biết cha mẹ nó vẫn chưa kết hôn với nhau, thì sẽ bị kinh ngạc đến mức nào?".
Lãnh Đông thở dài.
"Mẹ, mẹ biết con không phải để tâm đến mấy chuyện đó! Để Mật Nhi chịu ấm ức, lẽ nào trong lòng con không khó chịu sao?".
Nhớ đến mỗi lần cãi nhau, cãi nhau đến đoạn cao trào, cô lại dùng tuyệt chiêu này để đả thương anh, nói rằng bọn họ không phải vợ chồng, bảo cô thừa sức ra ngoài tìm một người đàn ông khác, giàu thì đương nhiên khó có thể giàu bằng anh, nhưng trẻ khoẻ hơn anh thì không thiếu.
Nghĩ đến anh lại tức đến nóng hết ruột gan.
Biết là cô doạ, nhưng chưa cưới vẫn là sự thật, lỡ cô nhất thời ham trai trẻ thì anh với hai đứa con biết phải làm sao?
Đến giờ ra đường, cô vẫn tự tin khoe khoang rằng mình độc thân quyến rũ, chưa từng đề cập về sự hiện diện của người chồng là anh trước mặt bạn bè.
"Con đã cầu hôn rất nhiều lần rồi, nhưng đều bị Mật Nhi thẳng thừng từ chối".
Miệng của lão phu nhân gần như há hốc.
Nuôi con đến từng tuổi này, không phải bà tự khen mình, mà Lãnh Đông nhà bà trước giờ chưa từng bị từ chối bao giờ.
"Bản lĩnh đàn ông của mày đâu rồi?".
Bà đột nhiên đổi danh xưng, làm anh lạnh cả gáy.
"Mẹ à...!Mật Nhi tính thì hiền lành mà thù dai lắm! Những chuyện trong quá khứ cô ấy hẵn còn để bụng, con biết làm sao đây? Quay ngược thời gian thay đổi quá khứ hay sao?".
Mẹ anh gửi cho anh một cú lườm rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
Đúng lúc cuộc trò chuyện của bọn họ rơi vào bế tắc thì con bé Tiểu Mai ùn ùn chạy đến.
Mấy chùm bong bóng đủ màu sắc của nó đung đưa trong tay.
"Bố ơi, con đi học về rồi này!".
Nhìn thấy bé con rạng rỡ như mặt trời nhỏ, tâm trạng anh bỗng chốc vui lên hẳn.
"Bé con!" - Anh bế xốc nó trên tay, âu yếm đặt con bé lên đùi - "Con ăn gì chưa? Hôm nay đi học thế nào? Có đứa nào ức hiếp con gái yêu của bố không?".
Nói rồi, tự nhiên anh nhớ ra.
"À mà mẹ con đâu? Không phải mẹ chở con về sao? Biết mẹ sợ tiếng nổ rồi sao con còn mua cái này về?".
Bé con ngoan ngoãn ngồi ăn thức ăn anh gắp cho, phụng phịu khai báo.
"Hôm nay, mẹ không đón bé, còn bảo Lão Phúc mua cho bé bong bóng để không nói cho bố biết!".
Lão phu nhân ho khù khụ, tí thì sặc cả cơm trong miệng.
Con bé này phản bội mẹ nó ghê thật! Không biết nên tán dương hay dạy dỗ nữa.
Lãnh Đông có hơi nhíu mày.
Bình thường, Mật Nhi đều chẳng bao giờ bỏ lỡ chuyện đón con cơ mà.
Không phải anh bắt ép gì cô.
Nhưng theo thông lệ, những ngày nào anh không đón được thì đều do cô đón, còn hiếm lắm mới đến lượt Lão Phúc.
Hôm nay cô còn định mua chuộc con bé.
Là muốn làm gì đây?
"Thật sao? Mẹ thật sự không đi đón con thật à?".
Con bé lắc đầu.
"Mẹ có đi, còn mua bong bóng cho bé.
Nhưng có chú nào đẹp trai lắm đưa mẹ đi chơi rồi.
Mẹ dặn không được nói cho bố biết!".
Lãnh Đông kìm nén hết sức để không biểu lộ cơn sôi trào trong lòng.
Anh biết ngay là sẽ có ngày này mà, chẳng ngờ lại đến nhanh như vậy.
Lão phu nhân nhìn anh, nín cười, như đang do thám để coi kịch hay vậy.
Anh liếc đồng hồ.
Đã hơn 8 giờ rồi.
Hơn 8 giờ tối, cô vẫn còn ở ngoài, đi ăn với một anh chàng đẹp trai nào đó! Lão Phúc chắc còn được giao phó cho công việc dẫn con bé đi chơi, nên muộn thế này rồi mới về.
Bị chiếu tướng, Lão Phúc đứng gần đó hơi xoay người đi một chút.
"Bé con, con ăn rồi có phải không? Mau lên lầu tắm đi rồi còn làm bài tập!".
Nghe thấy giọng nói của anh có phần không đùa được, Tiểu Mai mau chóng rời đi.
Chờ con bé đi khỏi, anh tức tốc rút điện thoại ra gọi cho cô.
Vốn định gọi một cuộc trách vấn làm ầm làm ĩ lên, thế mà chuông điện thoại đổ vài tiếng rồi tắt ngóm.
Hay lắm, còn dám từ chối luôn cả cuộc gọi của anh.
Anh gọi thêm lần nữa, thì nghe thấy tiếng tổng đài nói chuyện.
Lần này đã tắt máy.
Lòng anh như lửa đốt, cứ hừng hực đi qua đi lại trong nhà.
Lão phu nhân ngồi đó nhìn anh đi được mấy vòng, than nhức đầu trốn lên phòng luôn.
"Vũ Mật Nhi, em mau về đây!" - Anh hét tướng lên trong điện thoại.
Nào phải cô đã chịu nghe máy, là anh đang để lại cả chục tin nhắn thoại tự an ủi mình đó thôi.
Ngoài sân vọng đến tiếng máy nổ của xe hơi, anh vội vã chạy ra.
Đúng là Mật Nhi đã về.
Vẫn còn đang tíu tít rất vui vẻ với người trong xe, cô dường như không có ý định bước ra ngoài luôn.
Anh đem theo trái tim nóng bỏng chạy ra ngoài.
Cùng lúc, cô bước ra xe, cùng với cái tên đó.
Họ vẫn còn cười với nhau, anh hận không thể nhanh chân hơn để tách hai người họ ra.
Màn đêm tối đen như mực, chỉ có duy nhất ánh đèn pha của xe ô tô soi sáng để anh quan sát.
Bóng hai người, một nam một nữ, loạng choạng trong đêm, rồi ập vào nhau.
Anh không tin được vào mắt mình.
Toàn cơ thể như một lò dầu vừa mới được châm lửa.
Càng tới gần, hình ảnh đó càng trở nên rõ ràng, đậm sâu...
"Vũ Mật Nhi!" - Anh gào lớn.
Trái tim anh vừa mới rớt xuống đất vỡ tan tành.
Thế mà anh vẫn cứ đứng trơ trơ trước cánh cổng nhà, nhìn hai bọn họ quấn quýt giờ mới buông được nhau ra.
"Lãnh Đông?" - Mật Nhi ngạc nhiên khi trông thấy anh như một con ma đứng lù lù ở đó.
Chỉ chờ cô lui lại một bước, anh lập tức nhảy bổ vô người tên đó.
Không ai xa lạ, người con trai kia chính là Thiên Đăng.
Đằng nào anh cũng muốn đánh cho hắn nhừ đòn vì đã đem Mật Nhi của anh đi xa suốt 5 năm trời, trong 5 năm đó, ai mà biết hai bọn họ đã thân mật như thế nào chứ? Lãnh Đông nhớ lại, có lần anh còn thấy dấu hôn của hắn trên người Mật Nhi.
Nổi cơn lôi đình, anh giáng một cú trời đánh xuống mặt hắn.
Hắn ngã rầm xuống đất.
Trên gò má cao dần dần xuất hiện vết đỏ chói lọi.
Một bên khoé môi bật máu.
Khỏi phải nói, anh hả dạ biết mấy.
"Lãnh Đông, anh bị điên hả?" - Anh bị Mật Nhi xô một cái tỉnh cả người.
Cô hộc tốc chạy đến bên cái người đang nằm dưới đất kia.
Máu nóng của anh vừa nguội xuống thì lại bùng nóng lên.
Anh đưa tay ra trói chặt lấy cổ tay cô giật ngược lại.
"Không được qua đó!".
Mật Nhi tức tối, nện đôi giày cao gót xuống đất.
"Anh bị cái gì vậy hả Kim Lãnh Đông? Bị điên rồi hả? Thật tình!" - Cô vằng tay ra khỏi anh, quyết tâm lao về phía Thiên Đăng đang nằm đấy - "Thiên Đăng, anh không sao chứ?".
Cô tận tình ôm lấy cánh tay anh, dìu anh đứng dậy.
Lãnh Đông nheo mắt nhìn hết cảnh tượng này, thật sự không hiểu nổi.
Anh là người thừa sao?
"Hay đó là lý do em cứ mãi không chịu kết hôn với tôi? Là để tằng tịu với tên này?".
Cô như bị xúc phạm một cách nặng nề, chau mày khó hiểu nhìn anh.
"Việc em đi ra ngoài làm anh khó chịu lắm sao? Em đã phải ở nhà chăm sóc cho anh và tụi nhỏ suốt thời gian qua còn gì! Và việc kết hôn hay không thì liên quan gì ở đây? Anh đã làm những gì, còn định chờ em phải nhắc lại sao?".
Thiên Đăng lúng túng đứng dậy.
Cơn đau đang cồn xé thật sâu từ bên trong cơ thể.
Đau đớn, nhưng anh cố kiềm nén.
Cũng đã qua cái tuổi bồng bột khá lâu rồi, anh không muốn đến từng tuổi này vẫn còn phải đi đọ sức với một ông già.
Thêm nữa, làm khó Mật Nhi, trong lòng anh chẳng mấy dễ chịu.
"Thôi, Mật Nhi, anh về đây.
Em về nhà từ từ nói chuyện với hắn!" - Anh bước vào xe lầm bầm - "Lão già chết tiệt!".
Chiếc xe lướt nhanh đi xa khỏi cánh cổng biệt thự.
Mật Nhi không kịp cản lại.
Có khi rời đi tốt hơn, tính khí Lãnh Đông điên cuồng cỡ nào ai ai đều rõ.
"Anh làm Thiên Đăng tức giận rồi!".
"Chứ làm sao? Ngoài tức giận ra, hắn còn có thể làm gì? Bao năm rồi vẫn thế, mãi mãi chỉ là một tên hèn nhát!".
"Dựa vào đâu mà anh cứ mắng chửi người ta như vậy chứ? Tôi không thèm gây với anh nữa, cứ ở đó mà la lối đi!".
Lãnh Đông tức tốc đuổi theo cô.
Hai người họ từ ngoài cổng đi vào trong nhà nhanh như là đang rượt đuổi.
"Em thật sự không định nói cho tôi biết tối nay em đi đâu, làm gì với Thiên Đăng hay sao?".
Mật Nhi đột ngột quay ngoắt lại, khiến Lãnh Đông thắng gấp.
"Tại sao? Tại sao tôi lại cần phải khai báo với anh chứ? Kim Lãnh Đông, anh đâu có là gì của tôi!".
Máu nóng dồn lên não, làm cả cái đầu anh như muốn bốc cháy luôn rồi.
Lần nào cãi nhau, cô cũng lôi cái giọng điệu này ra nói.
Thấy anh chưa đủ dằn vặt sao? Thấy anh chưa đủ hối hận sao? Thấy anh chưa đủ ăn năn sao?
Đúng là cô có quyền dùng những chuyện này để đay nghiến anh.
Nhưng cứ đay nghiến mãi thì làm được gì đâu? Cứ khiến anh day dứt mãi để trả thù thì mới chịu được sao?
"Vũ Mật Nhi, chúng ta đã cùng nhau sinh hai đứa con rồi đấy!".
"Thì sao? Bao nhiêu cặp ly dị rồi cũng đều có con chung đấy thôi.
Nhưng anh và tôi, chúng ta không hề có bất cứ mối quan hệ ràng buộc nào cả!".
Lãnh Đông thấy bất lực, thật sự bất lực.
Đúng là cuộc đời anh trước giờ đều muốn gì được nấy.
Anh tưởng chừng như có thể thâu tóm và chi phối mọi thứ trên thế giới này.
Ngoại trừ cô...!Không ép cô kết hôn được, càng không có cách gì để trừng phạt cô cả.
Phi lý nhất là kết hôn không phải giấc mơ của mọi cô gái hay sao?
Trong một phút cơn giận bốc qua đầu, Lãnh Đông xô cô vào tường, dùng một tay chèn khoá cô ở ngay trước cửa nhà.
Phút giây đó nhanh chóng trôi qua, ở bên cô, anh luôn phải cố gắng giam con thú dữ bên trong mình lại.
"Vậy chứ em muốn làm sao? Em muốn trả thù anh thì cũng được, muốn thấy anh đau khổ thì cũng được.
Còn em thì sao? Sống không danh phận với anh như thế, mọi người sẽ nghĩ sẽ nói em thế nào? Tuấn Lãng và Tiểu Mai phải làm sao?".
Mật Nhi có vẻ đã nguôi ngoai ít nhiều.
Cô hậm hực nhìn anh vì dám cả gan nói đến tim đen của cô.
Được đà, Lãnh Đông nói tới cùng.
Rốt cuộc thì, không hẳn là anh muốn thô bạo với cô.
Bao nhiêu chiêu ngọt ngào anh cũng xài rồi, một dịp lễ tốt đẹp, một buổi hẹn hò lãng mạn, có cả pháo bông, nến, hoa và du thuyền được bao trọn, lời lẽ ngọt ngào, cô vẫn không chịu.
Mật Nhi thuộc tuýp người thích bị ngược nhiều hơn thì phải.
Ngay cả trên giường cũng...
Lãnh Đông kìm mình không được suy nghĩ lung tung.
"Anh biết là quãng thời gian lúc trước, anh đã cư xử tệ bạc với em.
Và anh đã thay đổi rồi.
Em biết điều đó mà.
Em hoàn toàn kiểm soát anh..." - Lãnh Đông nhẹ nhàng vuốt lên má cô - "Từ trí não cho đến con tim!".
Anh tiếp tục nói.
"Em không muốn bỏ qua cho anh dễ dàng.
Vậy được, coi như kể từ bây giờ, mọi chuyện anh đều nghe em hết" - Cái này thì anh không mất gì.
Mấy năm qua, cả nước đều đã biết anh là một kẻ nhát vợ rồi.
Mấy tờ báo còn băn khoăn không biết có nên đưa tên Mật Nhi thay vì anh vào top 1 quyền lực nhất đất nước không - "Anh sẽ lấy tương lai bù đắp cho quá khứ.
Tuy nhiên, nguyên nhân nào cũng không quan trọng bằng nguyên nhân, anh sợ mất em!".
Không chờ Mật Nhi mở miệng ra đáp trả, anh đã nắm lấy tay cô, nhanh chóng rút trong túi áo ra chiếc nhẫn đeo lên tay.
Cô bị bất ngờ đến mức ngớ người ra.
"Nên vậy, lấy anh đi!".
Ánh sáng của viên kim cương to lớn sáng rực trên tay cô.
Khỏi phải nói, niềm hạnh phúc ấy đủ sức thôi miên bất cứ cô gái nào.
Cho dù Mật Nhi chưa kịp từ chối, nhưng trên môi cô lại nở nụ cười.
Lãnh Đông nắm chặt tay cô và hôn lên môi.
"Thế là đồng ý rồi nhé!".
Đây chắc được coi là công việc gian nan nhất của anh từ trước đến giờ.
Ngay cả khi đi thương lượng với đối tác, Lãnh Đông cũng chưa từng nói nhiều đến vậy.
Thuyết phục cô thành công làm anh thấy nhẹ nhõm biết nhường nào.
Cả đời anh chưa bao giờ thấy thành tựu như vậy.
"Chiếc nhẫn này...!có phải chiếc nhẫn lần trước cùng Du Nhiên lên báo không?" - Cô hỏi đầy ẩn ý.
Lãnh Đông đương nhiên thừa thông minh để không làm như vậy.
"Không.
Đây là chiếc nhẫn độc quyền anh đặt làm riêng.
Tuyệt đối không phải bất cứ thứ gì đến từ quá khứ!".
Mật Nhi gật gù, xem ra rất hài lòng.
Để tỏ lòng biết ơn anh vì đã trao cho cô một chiếc nhẫn hoàn hảo đến thế, cô liền dùng lời vàng ý ngọc của mình để đáp lễ anh.
"Tuần sau là đám cưới của Thiên Đăng.
Hôm nay anh ấy hẹn em ra ngoài gặp mặt để đưa thiệp cưới!".
Quá khứ có hơi đen tối, nhưng mọi người đều đang hướng đến một tương lai tươi sáng hơn.
Cô cho là vậy.
Đám cưới của Thiên Đăng mau chóng diễn ra.
Rồi đám cưới của cô và Lãnh Đông cũng thế, có điều không linh đình bằng và kín đáo hơn.
Đó là mong muốn của cô.
Mật Nhi đã đi qua hơi nhiều cái đám cưới nên đã chán ngấy rồi.
Người vui mừng nhất có lẽ là Tuấn Lãng và Tiểu Mai, lần đầu tiên được tham dự một bữa tiệc đẹp đẽ đến thế của cha mẹ chúng.
Ở bên nhau đã nhiều năm trời, nhưng đây mới là lần đầu tiên quá khứ thực sự đã khép lại và trôi qua.
[Không nên có GIF hoặc video ở đây.
Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.].