Ngang Nhau

Khi Thẩm Triệt đến hậu viện, thì nhìn thấy Lục Lẫm từ trong sân viện Tiêu Thanh Ngạn đi ra.

Lục Lẫm tự ý vận dụng nội lực, khiến cho chân khí nghịch chuyển, lảo đảo vài bước, đỡ lấy vách tường mới miễn cưỡng đứng vững. Trong ngực cuồn cuộn, Lục Lẫm đang muốn vận công áp chế, bỗng nhiên cảm giác giống như có một dòng nước ấm chậm rãi đưa nội lực vào kinh mạch.

“Có chuyện gì vậy?” Thấy hắn bình phục lại, Thẩm Triệt đỡ thân thể hắn, vội vàng hỏi.

Lục Lẫm có chút mê muội, lắc đầu một cái, ánh mắt lại như cố ý, như vô tình mà liếc nhìn về phía sân viện Tiêu Thanh Ngạn.

Thẩm Triệt ngẩn ra, không nhiều lời, dìu hắn về phòng. Giúp hắn điều hoà khí tức, mới yên lòng. Nhớ đến ánh mắt Lục Lẫm vừa rồi, Thẩm Triệt thở dài, quay người đi đến chỗ Tiêu Thanh Ngạn.

Lúc này Tiêu Thanh Ngạn đã thu dọn vụn gỗ của nhuyễn tháp ở trong sân, vốn dĩ hàn độc trong cơ thể hắn còn chưa lành, giờ khắc này không khác nào chó cắn áo rách, lại không chịu sai khiến hạ nhân, chính mình chậm rãi thu dọn tiểu viện một phen. Thoáng nhìn cây đào nhỏ bị chưởng phong của Lục Lẫm đánh gãy, không khỏi có chút đau lòng, ngồi xổm xuống thu dọn.

Ý xuân tràn ngập, có vài cành đào đã đâm chồi, còn chưa trưởng thành đã bị đánh gãy, Tiêu Thanh Ngạn nhìn lá cây xanh biếc còn sót lại, có chút mất mát.

Đây là cây đào đầu tiên hắn tự trồng đó.


Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, không biết bản thân bị làm sao, sinh sinh tử tử có chuyện nào mà chưa từng thấy, lúc này lại vì một cái cây mà thương tâm.

Chống người ngồi dậy, liền nhìn thấy Thẩm Triệt cất bước đi tới.

Trên mặt không tự chủ xuất hiện một nụ cười, con mắt rạng ngời rực rỡ.

“Lục Lẫm đã tới đây?”

Tiêu Thanh Ngạn chỉ cho là hạ nhân lắm miệng, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

“Vừa rồi ta mới thấy hắn, khí tức hỗn loạn, suýt chút nữa khó giữ được tính mạng!”

Tình hình vừa rồi, chỉ cần Thẩm Triệt tới trễ một chút, thì tính mạng Lục Lẫm rất đáng lo. Thẩm Triệt chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy sợ hãi, lại nhớ tới Tiêu Thanh Ngạn từng ám sát Lục Lẫm, bây giờ nói chuyện, ngữ khí có chút nặng, thần sắc nghiêm khắc.

Tiêu Thanh Ngạn sững sờ một chút, mới hiểu được ý đồ Thẩm Triệt đến đây.


“Ngươi cho rằng, là ta tổn thương hắn?”

“Ta tận mắt thấy hắn từ trong tiểu viện của ngươi đi ra.” Ánh mắt Thẩm Triệt nhìn thẳng Tiêu Thanh Ngạn, “A Ngạn, dù sao hắn cũng là huynh trưởng của ngươi.”

Đúng lúc một cơn gió thổi qua, cành lá bị đánh gãy thổi tới dưới chân Tiêu Thanh Ngạn.

Tiêu Thanh Ngạn chậm rãi ngồi xổm xuống, đem chạc cây nhặt lên, khi ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.

“Nếu ngươi đã đoán được, thì ta còn có gì để nói nữa.” Đáy lòng có cảm giác đau nhói.

Gió êm sóng lặng.

Tiêu Thanh Ngạn thưởng thức cành cây trên tay, hết sức chăm chú.

“Ngươi, ngươi thật sự nghe lệnh của Hoa Điêu lâu hả?” Thẩm Triệt giống như muốn biết được điều gì đó, đột nhiên hỏi.

Tiêu Thanh Ngạn ngơ ngác.

Thẩm Triệt thấy hắn chẳng hề phản bác, trong lúc nhất thời vừa thất vọng vừa tức giận, nói liên tục hai chữ “Ngươi” thì không biết nói gì nữa. Hắn mang Tiêu Thanh Ngạn về từ Hoa Điêu lâu, bản thân muốn khuyên hắn quay đầu lại, triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Hoa Điêu lâu. Nhưng hiện tại xem ra, hắn không những không nghe lời khuyên, còn muốn hạ thủ với người thân. (chắc thân >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận