Mọi người trên bờ sông kinh ngạc nhìn Thẩm Triệt đi ngược dòng người, tìm kiếm thân ảnh kia.
Trước mắt Thẩm Triệt xẹt qua từng khuôn mặt.
Cố tình lại không không có người kia.
Tâm Thẩm Triệt càng ngày càng nặng nề, hi vọng vừa dấy lên, dần dần lụi tàn.
Thẩm Triệt chậm rãi dừng chân lại, ngay một khắc đó, hắn đột nhiên choáng váng.
Người kia đứng ở cách đó không xa, trố mắt ngắm nhìn hoa đăng.
Khuôn mặt hắn vẫn tuấn tú như trước, thân thể đã khôi phục không ít, thoạt nhìn không còn gầy gò tái nhợt nữa.
Hình như hắn cảm ứng được cái gì đó, bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Triệt bên này.
Xuyên qua biển người, ánh mắt của hắn yên lặng dừng lại trên mặt Thẩm Triệt.
Hắn có chút giật mình khi nhìn thấy một người xa lạ đang lệ rơi đầy mặt nhìn mình, khóe miệng lại không khống chế được mà tươi cười.
Hắn đi về phía Thẩm Triệt.
Quỷ thần xui khiến, hắn muốn đến gần cái người kỳ quái này, muốn lau đi nước mắt trên mặt y, muốn cùng y ngang nhau, lưu lạc giang hồ.
Thẩm Triệt cũng đi về phía hắn.
“A Ngạn.”