Ngang Tàng (Tát Dã)

Hai chùm ánh đèn sân khấu di chuyển theo trên người của Tưởng Thừa và Vương Húc, sáng tới không nhìn thấy rõ những thứ ở bên cạnh, Tưởng Thừa thậm chí cảm giác được nhiệt độ của ánh đèn đốt đến người nóng lên.

Từ bên sân khấu đi ra chính giữa sân khấu khoảng chừng năm sáu bước chân, mà trán Tưởng Thừa đã toát ra mồ hôi hột.

Là mồ hôi lạnh.

Tiếng vỗ tay và hoan hô gào thét bên dưới khiến Vương Húc vô cùng phấn khích, Tưởng Thừa trong ánh đèn khiến người ta choáng váng này nhìn thấy được bước chân nhanh nhẹ của Vương Húc.

Quay lưng về phía khán giả, đi tới đàn dương cầm, cậu không có dũng khí để quay đầu lại, trong một giây này, cõi trời và nhân gian, hành trình tới tâm trái đất, băng lửa giao hợp, cậu đã không còn biết não mình đang nghĩ cái gì nữa.

Ngón tay phát lạnh, có hơi cứng, thật ra không chỉ là ngón tay, cả cánh tay cậu đều đã cứng lại, còn mềm nhũn ra, lúc ngồi xuống ghế dương cầm gần như nắp đàn cũng không mở nổi.

Khóe mắt lúc này bị cưỡng ép đóng lại, chỉ có một mảnh ánh sáng chói mắt bao quanh lấy cậu, như là cách ly tất cả cảnh tượng và âm thanh.

Nghe không thấy, nhìn không thấy.

Trong não chỉ còn lại vị trí ghế trống ban nãy nhìn thấy được.

Cố Phi không còn ngồi ở đó nữa.

Cậu không có hoa mắt, mặc dù lối đi có rất nhiều người đang đứng và di chuyển, nhưng đối với cậu mà nói, có lẽ cho dù chỉ là một khóe áo của Cố Phi, cậu cũng có thể nhìn thấy, có thể nhận ra ngay.

Cố Phi đã không còn trong lễ đường.

Cậu không biết giờ phút này tâm tình của bản thân rốt cuộc là như thế nào, hỗn loạn đến mức không cách nào để suy xét và phán đoán, cũng không thể nào tiến hành bất kỳ suy luận.

Khi nhìn vào màu trắng đen trên phím đàn, tất cả mọi thứ bên người đều đã bị vị trí ghế trống kia khuấy thành một mảnh hỗn loạn.

“Tưởng Thừa” – Cậu nghe thấy giọng của Vương Húc – “Tưởng Thừa! Tôi đệt! Tưởng Thừa, cậu làm sao vậy? Có sao không! Tưởng Thừa?”

Cậu nâng mắt lên nhìn, gương mặt có chút lo lắng và nôn nóng của Vương Húc đang ở phía trên piano: “Không khỏe?”

“Không có.” – Tưởng Thừa hít vào một hơi, cảnh tượng xung quanh từ từ rõ lại, âm thanh bên tai phút chốc lại lớn lên.

Tiếng vỗ tay đã dừng lại, tiếng gào thét cũng trở nên thưa thớt, chỉ có vài tiếng huýt sáo đôi lúc vang lên.

“Không khỏe thì chúng ta đổi tiết mục sau” – Vương Húc có hơi lo lắng thấp giọng nói – “Sắc mặt cậu không tốt lắm, quá căng thẳng?”

“Không có gì” – Tưởng Thừa cười cười – “Chuẩn bị đi.”

“Được.” – Vương Húc điều chỉnh lại ghi ta, ngón tay nhè nhẹ quét lên dây đàn. 

Theo những nốt nhạc này, không khí phía dưới sân khấu lại lần nữa nóng lên.

Cố Phi không ở phía dưới, không biết lý do, cũng không biết cậu ta đang ở đâu, không biết cậu ta có thể nghe thấy không, hay là nói không biết cậu ta có còn muốn nghe nữa hay không.

Tưởng Thừa hít vào một hơi, trước tiên đừng nghĩ nữa, là bản thân cậu chọn tham gia tiết mục, là cậu chọn ca khúc của Cố Phi, là cậu chọn nói cho lão Từ biết.

Về việc người dẫn chương trình kia có phải lúc lão Từ nhỏ giọng khoe khoang với giáo viên khác nghe được hay không, hay tại vì sao lại tự cho là đúng mà nói ra lúc giới thiệu tiết mục, đều đã không còn quan trọng. 

Tất cả những chuyện này đều đã xảy ra, bây giờ khó chịu, hoảng loạn hay hoang mang đều đã không còn ý nghĩa.

Bản thân vẫn sẽ ngồi đây, đối diện với bản nhạc đã thuộc nằm lòng, cậu muốn cho Cố Phi nghe thấy, nhưng cũng muốn cho bản thân nghe thấy.

Cậu rất hiếm khi nghĩ “nếu như” hay “lỡ như”, nhưng khi nếu như và lỡ như bày ra ở trước mắt, cậu vẫn như cũ không đi nghĩ nhiều mà đón nhận.

Tưởng Thừa chà chà tay, lại vẫy vẫy, dưới sân khấu truyền tới tiếng cười nho nhỏ.

Cậu xoay đầu quét mắt nhìn xuống dưới khán đài, khóe miệng cong lên một nụ cười, tay nâng lên, rơi xuống trên phím đàn, khi nốt nhạc đầu tiên từ đầu ngón tay truyền ra, phía dưới bỗng chốc yên tĩnh lại.

Cho tới khi tiếng ghi ta của Vương Húc vang lên, cậu cũng không quay đầu nhìn vào đàn, một mực nhìn xuống khán giả ở bên dưới, nghe thấy tiếng vỗ tay của bọn họ dường như hồi thần lại trạng thái bình thường khi khoảnh khắc tiếng hòa tấu của ghi ta vang lên.

Trong khoảng ngắt của ghi ta, cậu quay đầu lại, nhìn ngón tay mình, trong tai đã không còn âm thanh nào khác, chỉ còn lại giai điệu của ghi ta.


Vương Húc coi như đã phát huy được siêu trình độ, cậu nhìn thoáng qua Dịch Tĩnh đã đi lên sân khấu, cầm máy ảnh chụp về phía hai cậu, Vương Húc ôm ghi ta xoay người đi về phía Dịch Tĩnh mấy bước, biểu cảm trên mặt gần như phát quang không khác gì con rồng bạc trên áo cậu ta.

Qua đoạn nhạc đẹp của Vương Húc, tiếng dương cầm của Tưởng Thừa lại lần nữa vang lên.

Bên dưới lại lần nữa bạo phát tiếng pháo tay cùng gào thét.

Tưởng Thừa cười, lão mẹ nếu như biết âm nhạc thanh lịch như dương cầm lại bị nhấn chìm bởi ồn ào náo động này, không biết sẽ là tâm trạng gì.

Tóm lại tâm tình của cậu hiện tại coi như là nhẹ nhõm.

Trong lúc này, từ âm sắc cậu không hề thích truyền ra bản nhạc cậu rất thích do người cậu thích viết, chiếc dương cầm luôn mang đến cho cậu tràn ngập chán nản và mệt mỏi, lần đầu tiên cho cậu trải nghiệm vui sướng.

Chỉ là.

Vương bát đản cậu đi đâu vậy hả.

Cậu chưa từng nghe tôi đàn dương cầm.

Tôi rất lâu rồi không đàn, còn tưởng không bao giờ sẽ đàn lại đó.

Bài này là vì cậu mà đàn, cậu thế nhưng lại chạy đi mất.

Khi kết thúc hợp tấu với Vương Húc nhẹ nhàng quét dây đàn lần cuối cùng, Tưởng Thừa nhẹ đóng hộp đàn lại, đứng dậy, cúi chào với khán giả bên dưới.

“Tưởng Thừa, tôi yêu cậu –– ” – Bên dưới có một nữ sinh hét lên.

Tưởng Thừa xoay người, trong âm thanh huyên náo không phân ra được cấp độ, bước xuống sân khấu. 

Bên dưới giáo viên và học sinh cũng đều đang vỗ tay.

“Hay! Quả thực rất hay! Đây là tiết mục hay nhất trong lịch sử của Tứ Trung!” – Lão Lỗ vừa vỗ tay vừa to họng nói.

Lão Từ không lên tiếng, lúc Tưởng Thừa nhìn qua, thầy ấy chỉ ra sức gật gật đầu, Tưởng Thừa thấy được ánh lệ trong mắt thầy ấy.

Tưởng Thừa có chút bất đắc dĩ thở dài: “Em đi… vệ sinh.”

“Thấy thế nào?” – Vương Húc hưng phấn hỏi Dịch Tĩnh cùng bọn họ đi xuống - “Vừa nãy cậu nghe cảm thấy thế nào?”

“Thật sự rất tuyệt.” – Dịch Tĩnh cười nói.

Tưởng Thừa đi ra cửa sau sân khấu, những học sinh ngồi cạnh bên đó nhất thời một trận kích động, vài cái điện thoại được giơ lên.

Cậu cuối đầu nhanh bước đi ra khỏi cửa lớn lễ đường.

Bên ngoài cửa còn có không ít học sinh đợi lên sân khấu, lúc cậu đi ra lại lần nữa tạo thành một vòng vây xem.

“Tưởng Thừa” – Có người gọi cậu – “Bản nhạc thật sự do Cố Phi viết sao? Quá ngầu rồi đi?”

Tưởng Thừa không lên tiếng, cũng không nhìn qua bên đó, thuận theo bức tường của lễ dường mà đi về phía trước, cấp tốc quẹo đi, rời khỏi những kinh ngạc thán phục và bình luận ở phía sau.

Tâm tình vốn dĩ đã coi như bình tĩnh, bị một lời nói kia chợt lại xáo trộn lên.

Một chút tức giận kìm nén trong những hoảng loạn và bất an, sự khó hiểu nho nhỏ và ẩn ẩn khó chịu tạm thời đã chìm xuống đáy, tất cả tại giờ phút này chậm rãi lan ra di chuyển từ trên xuống dưới.

Tưởng Thừa không muốn đi vệ sinh, nhưng vẫn là đi tới đó một chuyến.

Trên đường đi, tay cậu đều đặt trong túi quần, nắm lấy điện thoại, nhưng không có móc ra, sân vận động trường học không có học sinh, lúc đi tới nhà vệ sinh chỉ thấy một cô lao công xách xô nước từ bên sân vận động đi tới.

Đi vào nhà vệ sinh, khi lấy di động trong túi ra, cậu mới phát hiện lòng bàn tay mình đã toàn là mồ hôi.

Cậu đứng trước máng tiểu một lúc, nghiêm túc cảm nhận một chút ý tiểu.

Nhưng không có.


Ngoại trừ sự tức giận chậm chậm chuyển đổi từ những hoảng loạn và bất an.

Cậu xoay người ra khỏi nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra nhìn một chút.

Giống như dự liệu của cậu, không có tin nhắn của Cố Phi, không có cuộc gọi nhỡ, không có bất kỳ tin nhắn gì mà cậu cho rằng do trước đó quá ầm ĩ nên mới không nghe được.

Ngay lúc này, tất cả những cảm xúc cậu dành cho Cố Phi đều biến thành tức giận.

Cậu ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Cố Phi.

Thứ chó đệt một vạn lần!

Có cái gì thì nói cái đó, cãi nhau, đánh nhau đều được, chơi trò mất tích cái gì chứ?

Vừa mới nhấn vào số của Cố Phi, từ trong khóe mắt đã khôi phục, cậu thấy được có người đi tới phía mình, ngón tay đang muốn nhấn gọi của cậu khẽ run rẫy, dừng lại. 

Là Cố Phi.

Cậu vốn muốn toàn tâm toàn ý mạnh mẽ đối mặt với Cố Phi, bản thân có cái gì không đúng, Cố Phi có cái gì khó chịu, mặt đối mặt nói ra hết, cùng lắm thì đánh một trận.

Nhưng bây giờ Cố Phi đột nhiên xuất hiện như vậy, cậu chợt thấy một trận căng thẳng. 

Nói cái gì?

Nói thế nào?

Ai mở đầu trước?

Cố Phi rốt cuộc là làm sao vậy?

Khó chịu và tức giận đã bị xé nát ra bởi đủ loại nghi vấn đều đã trở lại, nghẹn ở trong họng thành một cái bánh cam, cậu xém chút muốn ho ra vài tiếng để thanh giọng.

“Thừa ca.” – Cố Phi đứng tới bên cạnh cậu.

“Ừm.” – Tưởng Thừa xoay xoay điện thoại, không động đậy, nhìn chằm chằm vào cây cỏ nhỏ mọc ra từ vết nứt trên sàn bê tông.

“Nói chuyện một chút?” – Cố Phi nói.

“Tùy ý” – Tưởng Thừa nói – “Cậu thích nói thì nói, không thích nói thì cứ như vậy đi.”

“Đi thôi” – Cố Phi nói – “Ra ngoài dạo.”

Tưởng Thừa đặt điện thoại lại vào túi, đứng dậy, không nhìn qua bên Cố Phi, trực tiếp đi tới cửa sau trường học.

Tiếng bước chân của Cố Phi theo sau cậu, nhưng vẫn là ở phía sau, không giống như thường ngày sẽ đuổi theo, đi song song với cậu.

Thời điểm này những cửa hàng ăn vặt cổng sau trường học vẫn chưa nghênh đón thời điểm nhộn nhịp nhất trong một ngày, lúc này chỉ có mấy sạp dựng lên, ông chủ lười biếng ngồi ở trên ghế.

Tưởng Thừa cũng không biết là nên đi đâu, chỉ tùy tiện thuận đường đi về phía trước, lúc giẫm lên cặn dầu màu đen trên mặt đất bị ánh nắng phơi thành mềm nhũn, đã không còn nghe thấy tiếng chân nữa.

Cậu quay đầu ra sau, Cố Phi rất nhanh bước tới trước, đến bên tay trái cậu.

Đi chầm chậm không có mục đích tới bên cầu, Tưởng Thừa do dự một chút, thuận theo con đường đất tồi tàn ở đầu cầu, đi bộ tiếp tới bên sông, đạp trên vũng đất nát, nhìn dòng sông mãi mãi cũng không có nước, đi thẳng về phía trước một đoạn, cậu dừng lại.

“Tôi làm gì cậu rồi?” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.

“Sao không nói tôi biết cậu sẽ đàn bài hát của tôi?” – Cố Phi hỏi.

“Là vì chuyện này?” – Tưởng Thừa nhíu mày – “Vậy tôi xin lỗi cậu, tôi không nghĩ…”


“Không phải” – Cố Phi cắt lời cậu – “Tôi không phải vì chuyện này, cậu đàn, cậu sửa, cậu muốn thế nào cũng được, nhưng sau này…”

Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.

Trên mặt Cố Phi nhìn không ra cảm xúc, người này mãi mãi là như vậy, vô luận là nói cái gì, chỉ cần cậu ta không muốn, thì rất khó để nhìn ra được gì từ biểu cảm, ánh mắt của cậu ta.

“Sau này đừng nói tên tôi nữa.” – Cố Phi nói.

“Còn có sau này cái quỷ gì sao?” – Tưởng Thừa dựa vào một cành cây nhỏ ở phía sau, vừa dựa vào liền thấy trên nhánh cây có thứ gì đó đâm vào, rất đau, cậu nhanh chóng đứng thẳng lại, đau đớn khiến cậu kiềm không nổi lửa giận – “Còn sau này cái gì? Lớp 12 rồi đó đại ca, chỉ có lần này thôi, cậu tưởng tôi rất buồn ngủ sao? Tôi rất tỉnh đó!”

Cố Phi không lên tiếng, khẽ thở dài.

Tưởng Thừa nhìn chòng chọc nửa ngày trời mới xoay đầu tìm ra được trọng điểm của câu nói này, mặc dù lúc nghe người dẫn chương trình nói ra tên của Cố Phi cậu đã có dự cảm, nhưng khi thật sự nghe từ miệng của Cố Phi nói ra vẫn là cảm thấy không thể hiểu nổi: “Nói tên cậu thì sao? Sao cậu không đồng ý tham gia tiết mục, ngay cả báo tên thôi cũng không được sao?”

“Không sao” – Cố Phi nói – “Cũng không có sau…”

“Thứ nhất” – Tưởng Thừa đi tới trước một bước, nhìn chăm chú vào mắt Cố Phi – “Không nói một tiếng đã dùng bài hát của cậu, rất xin lỗi, thứ hai, sáng tác Cố Phi bốn chữ này không phải là tôi kêu nói, trên giấy báo tiết mục chỉ ghi tên tôi và Vương Húc, thứ ba, lúc lão Từ đoán ra được bài hát là của cậu tôi không nói với thầy ấy không được nói với người khác là tôi không đúng.”

Cố Phi nhìn cậu không nói gì.

“Xin lỗi, tôi không biết tại sao cậu lại như vậy, xin lỗi, tôi không biết tại sao cậu không tham gia những hoạt động này, tôi không biết tại sao cậu lại duy trì khoảng cách với tất cả mọi người, tôi không biết tại sao cậu vĩnh viễn cách ly với cuộc sống trường học bình thường!” – Giọng của Tưởng Thừa từng chút cao lên, tất cả những khó hiểu và bối rối từ đó tới nay của cậu phát sinh bởi trạng thái này của Cố Phi đang từng chút bạo phát – “Cho nên tôi xin lỗi! Tôi không nên nghĩ muốn cùng cậu lên sân khấu! Xin lỗi! Tôi không nên trong tình huống cậu không đồng ý vẫn cố tình muốn cho cậu một kinh hỉ! Xin lỗi! Như vậy được chưa? Xin lỗi a Cố Phi! Tôi mẹ nó quá ngu, tôi không biết cậu rốt cuộc muốn như thế nào!”

“Thừa ca” – Cố Phi nhíu mày, vươn tay bắt lấy tay cậu – “Cậu trước tiên đừng nổi nóng.”

“Đừng đụng tôi!” – Tưởng Thừa la lên một tiếng, hất tay Cố Phi ra – “Tôi nói rồi, cậu mẹ nó nếu như có chuyện gì thì cứ nói! Nếu không muốn nói thì đừng để tôi biết! Chỉ có hai đường này! Không được thì bỏ đi!”

“Được” – Cố Phi nhìn cậu – “Cậu nghĩ tôi rất tuyệt, tôi rất ưu tú, tôi mạnh hơn tất cả những người bên cạnh phải không.”

“Đừng có không biết xấu hổ!” – Tưởng Thừa nói – “Cho cậu mặt mũi, khen cậu vài câu, cậu còn mẹ nó tưởng thật! Cậu chỉ có mặt mũi đẹp chút, chân dài một chút, còn có cái gì khác đâu!”

Cố Phi thở dài, xoay người móc ra một điếu thuốc ngậm vào, ngồi xổm xuống đối diện mặt hồ. 

Tưởng Thừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Phi thật lâu, cuối cùng mới nói một câu: “Đúng đó, tôi cảm thấy cậu rất ưu tú, có tài, thông mình, không chỉ tôi thấy vậy, lão Từ cũng thấy vậy.”

“Cho nên?” – Cố Phi ngậm điếu thuốc hỏi.

“Cái gì cho nên? Cho nên cái gì?” – Tưởng Thừa có chút phiền toái hỏi.

“Tôi ưu tú, có tài, thông minh” – Cố Phi nghiêng đầu qua – “Cho nên?”

“Cho nên con mẹ nó cái gì!” – Tưởng Thừa la lên – “Tôi chính là muốn cho người khác biết cậu không phải trông giống như vậy, không giống với những thứ rác rưỡi xưởng thép! Tôi chính là muốn khiến bản thân cậu biết! Cậu không giống với tất cả những người tôi từng thấy sau khi tới đây! Cậu mạnh hơn bọn họ một vạn lần!”

“Thì sao!” – Cố Phi cũng la lên, đứng dậy xoay người lại, đi tới trước mặt cậu, cùng cậu mặt đối mặt trưng mắt nhìn – “Thì sao? Thừa ca, sau đó thì sao? Cậu biết tôi sống cuộc sống thế nào không? Cậu biết tôi từ lúc biết ghi nhớ sự việc tới bây giờ sống cuộc sống như thế nào không? Cậu biết không!”

Tưởng Thừa bị Cố Phi la tới ngây người, nếu cậu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Cố Phi mất khống chế cảm xúc tới như vậy, lần đầu tiên la lớn tiếng với cậu như vậy, còn là dán vào mặt mà la, cậu thậm chí thấy sốc đến mức một trận choáng váng.

“Cậu muốn cho tôi biết cái gì? Biết tôi tốt bao nhiêu, tôi ưu tú bao nhiêu, cho tất cả mọi người biết tôi thông minh bao nhiêu, có tài bao nhiêu? Sau đó thì sao?” – Giọng của Cố Phi nhỏ lại – “Thừa ca, không tương thích với nơi này là cảm giác như thế nào cậu biết mà, đúng không?”

Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.

“Tôi ngủ rồi, tôi cái gì cũng không biết” – Trong giọng Cố Phi có sự run rẩy thật nhẹ - “Tại sao nhất định phải đánh thức tôi? Cậu có thể đi, cậu cũng nên đi, còn tôi?”

Tưởng Thừa đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình có hơi cật lực, muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời.

Không tương thích với nơi này là cảm giác như thế nào?

Từ trên xe lửa đi xuống, bước chân đầu tiên đạp trên trạm xe cậu đã cảm nhận được.

Loại vô vọng, ánh mắt đầy tối tăm đó, cậu tới giờ vẫn còn nhớ rõ.

Đây cũng chính là lý do cậu cho tới bây giờ liều mạng cũng muốn rời khỏi đây.

“Còn tôi thì sao? Thừa ca” – Cố Phi nhẹ giọng nói – “Tôi chính là ở đây, trên người tôi có gông cùm, không biết khi nào mới có thể bỏ xuống, có lẽ mãi mãi cũng không bỏ xuống được, sau đó tôi chính là tỉnh lại như vậy, mở mắt nhìn, tôi sẽ không cam tâm, tôi sẽ thống khổ, cậu hiểu không?”

Tưởng Thừa nhìn cậu.

“Tôi biết tôi rõ ràng có thể sống không giống những người đó, nhưng tôi bây giờ chỉ có thể sống như vậy” – Cố Phi lại ngồi xổm đối diện sông, châm điếu thuốc – “Những thứ này tôi không muốn nói với cậu, yêu nhau mà, tôi chỉ mong cậu vui vẻ, đơn giản chút, không cần phải nói những chuyện không thể thay đổi này ra để cùng nhau phiền não.”

Tưởng Thừa không nói, mò mò trong túi, mò không ra thuốc lá, hôm nay phải lên sân khấu, cậu không có mang thuốc lá bên người.

Cố Phi chìa tay ra sau đưa hộp thuốc và hộp quẹt tới.

Cậu do dự một chút, đi tới lấy một điếu ra châm lên, ngậm điếu thuốc, nhìn khói thuốc bay qua ở trước mắt, những làn khói nổi lên, trong gió vặn vẹo, chợt trái chợt phải rất nhanh giống như là đang khiêu vũ, trong nháy mắt liền phai nhạt, từ nhàn nhạt màu lam, biến thành màu gió không thể thấy.


Những chuyện này của Cố Phi, cậu từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến.

Cậu chỉ cảm thấy Cố Phi như con đại bàng bị buộc đứng trên dây xích sắt, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến bản thân Cố Phi cũng cảm thấy như vậy, cho nên cậu ta nhắm mắt, che đầu lại, vứt bỏ mọi ý tưởng vượt quá sự cân bằng.

Tưởng Thừa không biết bản thân là cảm giác gì, trong lòng nghẹn tới phát sợ, cậu bỗng nhiên có chút hối hận.

Nhưng mà…

Cũng ngay bây giờ, sau khi Cố Phi nói ra những lời này xong, cậu đột nhiên phát hiện từ hôm lúc thảo luận chuyện yêu xa cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại nghĩ không ra là chỗ nào có vấn đề, đã có được đáp án.

Vậy là Cố Phi dường như không hề có nguyện vọng chiến đấu.

“Là Cố Miểu phải không” – Tưởng Thừa cũng ngồi xổm sau lưng Cố Phi – “Còn có mẹ cậu… không, chủ yếu là Cố Miểu thôi phải không?”

“Ừm.” – Cố Phi đáp.

“Cậu từng thử chưa?” – Tưởng Thừa cắn môi mình, cậu không biết biểu đạt làm sao cho đúng – “Thử cho Cố Miểu thích ứng một chút thay đổi, từng chút từng chút một, nó không phải đã đi học rồi sao, cậu có thể thử… Có lẽ nó không thể thích ứng những thứ của nó có thay đổi, có lẽ…” 

“Thừa ca” – Cố Phi dập điếu thuốc đứng dậy – “Đi.”

“Hả?” – Tưởng Thừa đơ ra, nhưng vẫn là đứng dậy theo.

Cố Phi không nói nữa, cậu cũng giữ im lặng.

Cố Phi dẫn cậu về nhà, lúc mở cửa ra, Tưởng Thừa mới từ trong phiền muộn hồi thần lại, cười một cái với Cố Miểu đang ngồi trên sô pha phòng khách vẽ tranh: “Nhị Miểu.”

Cố Miểu nhìn thấy cậu cơ hồ rất vui mừng, giơ bức tranh trong tay lên vẫy vẫy với cậu.

“Để anh xem” – Tưởng Thừa đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Miểu, nhìn tờ giấy trong tay em ấy – “Là con thỏ à?”

Trên giấy vẽ là con thỏ, rất nhiều, gần như là đầy khắp trang giấy, từng con thỏ một đều là màu xanh lá cây, giống như ảnh đại diện của Cố Phi.

Cố Miểu lại lấy ra một tờ giấy tiếp tục vẽ, vẫn là dùng màu xanh lá cây, vẽ những con thỏ y chang nhau, có thể nhìn ra được em ấy đã vẽ tới rất thành thục, mỗi con một dàn hàng với nhau, rất nhanh liền có thể vẽ đầy một trang giấy.

Tưởng Thừa nhìn dáng vẻ chú tâm của em ấy, không biết nên nói gì.

“Nhị Miểu” – Cố Phi đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Cố Miểu – “Anh hai cùng em thương lượng chuyện này.”

Cố Miểu cầm bút, vừa tiếp tục vẽ vừa nhìn Cố Phi, ánh mắt rất nhanh lại trở về trên đầu bút.

“Nhị Miểu, nhìn anh hai” – Cố Phi nói – “Anh hai có chuyện muốn cùng em thương lượng.”

Cố Miểu khựng lại một chút rồi dừng bút lại, xoay đầu nhìn Cố Phi.

“Tối hôm nay” – Cố Phi nói rất chậm – “Em ngủ giường của mẹ, có được không?”

Cố Miểu không có phản ứng.

“Tối hôm nay em không ngủ giường của mình, cũng không ngủ trên sô pha trong phòng anh hai” – Cố Phi nói – “Em ngủ, giường trong phòng của mẹ.”

Cố Miểu như cũ không phản ứng, nhưng khi Tưởng Thừa cho rằng em ấy không hiểu lời Cố Phi nói, em ấy đột nhiên bắt đầu thét lên.

Tiếng thét trong khoảnh khắc phá tan sự yên lặng, như mũi dao đâm thẳng vào màng nhĩ Tưởng Thừa.

Tưởng Thừa chỉ cảm thấy thở không lên hơi, áp lực vô hình cực lớn trong tiếng thét từng tầng ép lên ngực khiến cậu muốn đi qua bịt miệng Cố Miểu lại.

Cố Phi im lặng nhìn Cố Miểu, qua hồi lâu mới hít vào một hơi, nhẹ giọng nói với Cố Miểu.

Tưởng Thừa cảm thấy bản thân nghe không rõ Cố Phi đang nói cái gì, chỉ cảm thấy ngột ngạt, trong lòng ngộp, trong não ngộp, trong tai cũng là ngộp.

Khi Cố Miểu cuối cùng cũng dừng thét lại, Tưởng Thừa có loại kích động mãnh liệt muốn hét lớn lên vài tiếng.

“Tôi đã từng thử, Thừa ca” – Cố Phi nắm lấy tay cậu, giọng rất thấp – “Nhưng đã rất nhiều năm rồi, không có một chút thay đổi, nó sinh ra ở nơi này, ở nơi này lớn lên, phạm vi nó chấp nhận được, xa nhất, là tới trạm xe lửa, đó là phạm vi chơi trượt ván của nó, phạm vi ngủ của nó, là ở đây, giường của nó, sô pha trong phòng tôi, cậu có thể thu hẹp phạm vi của nó, nhưng không thể kêu nó rời khỏi.”

Tưởng Thừa nhìn cậu, không nói nên lời.

“Chỗ học phục hồi chức năng kia, chi phí không thấp, tôi không cách nào để nó tham gia lâu dài, cho nên tôi không biết còn phải bao lâu nữa, nó mới có được một chút tiến bộ, một năm hai năm, ba năm năm năm, hay là mười năm hai mươi năm” – Tay Cố Phi bắt đầu có chút run rẫy nhỏ - “Hay là mãi mãi, tôi không dám suy nghĩ, tôi không có cách nào suy nghĩ, tôi chỉ có thể cuối đầu đi như vậy, tôi không biết hy vọng còn có bao xa.”

Tưởng Thừa ôm chầm lấy Cố Phi, nhắm mắt lại: “Xin lỗi, Cố Phi, xin lỗi.”

Cố Phi ôm lấy eo cậu, vùi mặt vào lồng ngực cậu.

Trong không gian yên tĩnh, trong tiếng bút vẽ xào xạc của Cố Miểu, Tưởng Thừa nghe thấy tiếng khóc thâm thấp kiềm nén của Cố Phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận