Ngạo khí hoàng phi chương 14 Edit: violeter Beta: bjn0
Vũ Tình hưng phấn mở to mắt, lại thấy mình đang đứng vững vàng trên mặt đất.
Cẩn Hiên tiêu sái phi thân xuống dưới, hảo phiêu dật nha….. Ngay cả nàng miễn dịch với nam sinh cũng phải ngây người ra nhìn.
“Còn ngốc nữa!” Cẩn Hiên vô cùng thân thiết vỗ nhẹ trán nàng.
“Đau a!” Vũ Tình ôm trán, cả giận nói: “Vừa rồi thấy ta ngã xuống sao ngươi không cứu ta?”
“Bổn vương tin rằng ngươi có thể tự cứu lấy mình.” Cho dù không tin tưởng nàng thì vẫn tin tưởng chính mình. Đồ đệ hắn dạy dỗ có thể kém đến thế sao?
“Vậy nếu không cứu được?”
“Ta sẽ cùng ngươi ngã xuống.”
“Đường đường là Cẩn Vương gia mà lại ngã chổng vó, nếu như bị ai nhìn thấy nhất định rất buồn cười.”
Cẩn Hiên cũng không tức giận, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy tay Vũ Tình bị sưng lên.“Tay ngươi……”
“A……” Vũ Tình cầm tay vừa nhìn thấy đã sợ tới mức nhảy dựng, còn chưa hết kinh hồn, Cẩn Hiên đã đoạt lấy tay nàng, cúi xuống hôn miệng vết thương của nàng…
“Uy, ngươi làm gì vậy?” Hắn không nên lỗ mãng như thế chứ? Vũ Tình dùng sức rút tay về, Cẩn Hiên lại gắt gao cầm, chỉ nói một câu: “Có độc.” (bjn0: độc của con ong vừa nãy ý)
Không thể nào? Nàng chỉ muốn làm việc tốt mà thôi, không cần phải chỉnh nàng như vậy chứ? Có độc, liệu có chết người hay không? Nói thật, nàng đúng là rất sợ chết . Nhưng khi nhìn thấy Cẩn Hiên vì nàng mà hút độc, nàng đột nhiên cảm thấy an tâm, cũng không sợ hãi nữa, hắn luôn luôn có thể đem đến cho nàng cảm giác an toàn trước đây chưa từng có.
Cẩn Hiên đem độc vừa hút phun ra, ngẩng đầu đã thấy Vũ Tình đang nhìn mình, làm cho khuôn mặt vui giận không đổi của Cẩn Vương gia có chút ửng đỏ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau…… Tựa hồ đã cùng lạc đến một thế giới khác, không có gì ồn ào náo động, trong mắt chỉ có bóng dáng lẫn nhau…… Trên cây lá phong chầm chậm bay xuống dưới……
“Ngươi giúp ta hút độc như vậy có bị ảnh hưởng gì không?” Vẫn là Vũ Tình phá vỡ im lặng trước.
Cẩn Hiên đột nhiên ôm lấy Vũ Tình, ánh mắt có chút ướt át, con ong mật kia vốn định đốt hắn, nhưng nàng lại không chút suy nghĩ cản giúp hắn, bây giờ còn nghĩ hắn có trúng độc hay không, có thể có việc gì hay không. Hắn thật sự bị nàng làm cho cảm động, cũng càng làm cho hắn rốt cuộc không thể buông nàng ra, đồng thời cũng khiến hắn tin tưởng trong lòng nàng có hắn .
“Gả cho ta nhé!”
Vũ Tình sửng sốt: “Chúng ta đến bây giờ mới chỉ gặp mặt có hai lần thôi mà.”
“Từ khi nhìn thấy ngươi, lòng ta đã quyết định rồi.” Chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên!
“Nhưng thân phận hiện tại của ta là……” Mặc dù chỉ là một phi tử nhỏ bé nhưng cũng xem như là chị dâu của ngươi, như vậy có tính là loạn luân không? Hơn nữa Chính Hiên có thể sẽ không dễ dàng để ta đi như vậy.
“Không cần lo lắng. Hoàng huynh đã đáp ứng với ta, chỉ cần ngươi nguyện ý, hắn sẽ đem ngươi ban cho ta.”
Vũ Tình tâm đột nhiên đau thắt . Vốn tưởng rằng mình ở trong lòng hắn có chút khác biệt, không nghĩ tới đối với hắn nàng chỉ là một thứ lễ vật, chính là một thứ lễ vật có thể tùy tiện vứt bỏ. Quả nhiên là huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo! Vũ Tình ở trong lòng cười lạnh.
“Được.” Vũ Tình nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm cơ hồ mắc trong cổ họng . Thiệt lòng cũng tốt, gắt gỏng cũng thế. Không thể phủ nhận, nam nhân trước mắt này là sự lựa chọn tốt nhất, vừa đa tài vừa nhiều tiền, lại có quyền có thế, đẹp trai đến hoàn hảo, quả thực như bạch mã vương tử trong lòng các nữ sinh. Huống hồ chính mình thực sự có động tâm với hắn, cảm giác không hề giống nhau. Có lẽ hắn chính là chân mệnh thiên tử mà ta xuyên qua tìm kiếm.
@ Ngọc Long Nữ: hix, lạnh quá tỷ ko xong hết 9 word được @.@ post trước 1 phần tầm 3 word cho muội vậy ^^ Lúc nào xong lại post típ.
A lô, alô, các nàng nhớ tks nàng violeter 1 tiếng nhé, ta chỉ beta lại thui, nàng ấy edit mừ, nàng ấy đang ủy khuất đó nha =.=!
@violeter: ta đã đòi lại công đạo cho nàng ^^
Cẩn Hiên thật nhanh ôm chặt Vũ Tình. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy mình chính là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, bởi vì hắn có được Tiêu Vũ Tình độc nhất vô nhị, tuyệt vô cận hữu trên thế giới.
Vũ Tình cũng ôm Cẩn Hiên, trong lòng thực rối loạn. Thật sự cứ như vậy mà đem mình gả đi sao? Nhưng nàng bây giờ vẫn chỉ là học sinh trung học. Nếu ba mẹ biết thì sẽ phản ứng thế nào? Nói như thế nào đi nữa thì đại tiểu thư của Lăng thị muốn kết hôn, cho dù không tổ chức rầm rộ, cũng đã gây nên một trận bão nho nhỏ trong giới thương nghiệp rồi.
“Tiểu thư……” Tay Lam nhi ở trước mắt Vũ Tình lúc ẩn lúc hiện. Tiểu thư lại làm sao vậy? Nàng ngồi cười ngây ngô với bầu trời cũng đã được một lúc rồi, hình như đang miên man suy nghĩ điều gì.
“Có chuyện gì?” Vũ Tình lấy lại tinh thần.
“A…… Tiểu thư, tay ngươi?” Lam nhi tinh mắt liếc một cái liền nhìn thấy tay Vũ Tình sưng to như vậy. (violeter: thũng đắc tượng trư đề –> sưng như chân giò lợn =.=??? bjn0: ừm, là móng lợn, ko hiểu tg nghĩ gì, ta tạm dịch là sưng to, thế kia thô thiển quá >_<)
“Oa…… Sao lại sưng lên như vậy? Không phải đã hút độc ra ngoài rồi sao?”
“Tiểu thư, ngươi nhất định phải tìm ít thuốc bôi lên mới được.”
“Không cần đâu, qua vài ngày chắc là sẽ khỏi thôi”
“Tiểu thư sao có thể không quan tâm vết thương trên tay mình như vậy? Không được, để ta đi tìm thuốc giúp ngươi.” Lam nhi lòng như lửa đốt chạy đi.
Trong lòng Vũ Tình một dòng nước ấm xẹt qua. Lam nhi là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi đi vào không gian xa lạ này, là người đầu tiên quan tâm tới nàng, làm cho nàng không cảm thấy cô đơn. Nàng thề, nhất định phải đối đãi tốt với Lam nhi. Cho dù tương lai nàng có thể quay về hiện đại, trước đó cũng phải tìm cho Lam nhi một nơi chốn thật tốt.
Thật lâu sau, Lam nhi chậm chạp đi vào, cúi đầu, khóc nức nở nói: “Tiểu thư, Lam nhi vô dụng, Lam nhi không tìm được thuốc cho tiểu thư.”
“Lam nhi, ngươi đừng khóc, cho dù không tìm thấy cũng không sao.” Nhìn thấy Lam nhi khóc, Vũ Tình lo lắng (violeter: nóng nảy chứ =.= cv thế mà – bjn0: cv nhiều lúc ko chính xác nha, cấp liễu –> sốt ruột, lo lắng, nóng nảy,…) nàng rất không thích nhìn người ta khóc. Chuyện này cũng là tại mình gây nên. Nàng nâng mặt Lam nhi lên, vừa nhìn thấy lại hoảng sợ: “Lam nhi, mặt của ngươi làm sao vậy?”
“Không…… Không có việc gì!” Lam nhi xoay người, không muốn tiểu thư nhìn thấy bộ dáng hiện tại của nàng.
“Bị người đánh, đúng không? Ai đánh?” Vũ Tình không kiềm chế được giận dữ, cư nhiên dám đánh Lam nhi, việc này so với đánh nàng còn nghiêm trọng hơn.
“Không ai đánh cả. Là do Lam nhi không cẩn thận bị ngã.”
“Ngã? Làm sao ngã lại trở thành thế này? Rõ ràng chính là bị người đánh, ngươi nói đi, bằng không ngươi đừng nhận ta là tiểu thư nữa.” Vũ Tình tức giận nói.
“Vâng vâng vâng, ta nói. Tiểu thư ngươi đừng bỏ ta. Ta vốn định đến Thái y viện lấy ít thuốc cho tiểu thư, nhưng lại gặp Di Thiến, nàng nói chủ tử nhà nàng cũng muốn thuốc này, định cướp của ta. Ta không cho, nàng liền cùng tiểu thái giám bên người hợp sức đánh ta.”
“Đáng giận! Đi!” Nàng ghét nhất cái loại “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” này.
“Đi đâu?” Lam nhi đang bị kéo bèn hỏi.
“Tìm lại đạo lý cho ngươi, báo thù rửa hận.” Vũ Tình không có gì tốt, chính là có ân tất báo, có cừu oán cũng tất báo.
“Không cần đâu, tiểu thư, nàng là người của Dung quý phi. Chúng ta đắc tội không nổi.”
“Ta bất kể nàng là hoàng hậu hay là quý phi, tóm lại đánh Lam nhi của ta là không được.”
Lam nhi cảm động tột đỉnh. Nàng từ bé đã có thói quen bị đánh bị mắng không được cãi lại, lần đầu tiên có người quan tâm đến nàng, trân trọng nàng như vậy. Vì nàng bị đánh mà đau lòng, vì nàng mà ra mặt. Lần đầu tiên cảm thấy chính mình là một con người, một con người có tôn nghiêm.
“Chính là ngươi đã đánh Lam nhi?” Vũ Tình mang theo Lam nhi hùng hổ đi đến trước mặt Di Thiến.
Di Thiến bị Vũ Tình khởi binh hỏi tội làm cho sợ một chút, lập tức phản ứng lại: “Là ta đánh thì sao? Ngươi muốn làm gì? Bất quá chỉ là một Chiêu Dung nho nhỏ, ta đây là tâm phúc bên người Dung quý phi, ngươi dám động vào ta một chút thử xem.”
“Ta không muốn làm gì, chỉ muốn dạy ngươi ít đạo lý làm người.”
“Ba”…… Một cái tát hằn mạnh trên mặt Di Thiến.“Cái tát này, ta dạy cho ngươi không cần “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”.
Di Thiến che bên mặt bị đánh, chỉ vào Vũ Tình: “Ngươi……”
“Ba”…… Lại một cái tát. “Cái tát này, ta dạy cho ngươi biết rõ thân phận mình.”
“Cái tát này, ta thay Lam nhi đánh……”
“Cái tát này, ta thay cha mẹ ngươi đánh……”
Di Thiến muốn phản kháng, nhưng nàng đã sớm bị khí thế của Vũ Tình dọa cho sợ hãi, huống hồ một nữ tử yếu đuối như nàng sao có thể địch nổi cao thủ triệt quyền đạo như Vũ Tình.
“Dừng tay!” Có người quát to một tiếng. Trước mặt một nữ tử mặc áo xanh lục đi đến……
Vũ Tình nhìn nàng, ánh mắt nhìn đến bụng nàng đột nhiên có chút đau đớn. Nàng mang trong bụng kia là cốt nhục của Chính Hiên, là giọt máu của hắn…… Vũ Tình trong lòng ê ẩm, không nói nên lời đó là loại cảm giác gì.
“Ngươi là ai? Dám ở chỗ của bản cung giương oai ư!” Dung quý phi mắt phượng giận dữ.
“Ta chỉ là giáo huấn người nên giáo huấn một chút mà thôi.” Vũ Tình thản nhiên nói. Còn lâu nàng mới sợ!
Di Thiến khóc sướt mướt chạy đến trước mặt Dung quý phi: “Nương nương, ngươi phải làm chủ cho nô tỳ.”
Dung quý phi không để ý tới nàng, nhìn Vũ Tình nói: “Nô tài của bản cung tự bản cung có thể giáo huấn. Không cần ngươi phải xen vào việc của người khác!”
“Ta cũng không muốn quản, chính tại nàng gây hấn với người của ta trước.”
“Ngươi không biết câu “đánh chó cũng phải ngó mặt chủ” sao?”
“Ta chỉ nghe qua chủ nhân thế nào thì sẽ nuôi chó thế ấy? Chó đã như vậy, chủ nhân hẳn cũng không tốt đẹp gì?” Nhìn Dung quý phi tính tình kiêu ngạo, nàng cực kỳ khó chịu. Nói thật, Dung quý phi này bộ dạng cũng chỉ bình thường thôi, thật không biết cái hoàng đế kia mắt bị thế nào.
“Ngươi lại dám nhục mạ bản cung. Người đâu, tới vả miệng cho ta.”
Một tên tiểu thái giám đi đến bên người Vũ Tình, giơ tay lên. Kiêu ngạo như nàng làm sao có khả năng bó tay chịu trói, nàng bắt được tay của tiểu thái giám vặn mạnh, đau đến mức tiểu thái giám phải mở miệng kêu cha gọi mẹ.
Dung quý phi thật không ngờ nàng cư nhiên dám phản kháng, khuôn mặt lập tức biến sắc, chỉ vào Vũ Tình hô: “Bắt nàng lại cho ta.” Ra lệnh một tiếng, rất nhiều thị vệ xông tới.
Vũ Tình ở hiện đại coi như có thể đánh nhau, nhưng với loại cao thủ võ nghệ cao cường ở cổ đại này có vẻ không chịu nổi một đòn, hơn nữa tay nàng còn đang bị thương, đánh một lúc miệng vết thương lại nứt ra rồi, máu không ngừng chảy ra ồ ạt. Chỉ chốc lát đã bị thị vệ bắt được.
Dung quý phi chậm rãi đến gần: “Ngươi đánh nữa đi, đánh nữa cho ta xem……”
“Ngươi tốt nhất giết chết ta, nếu không ta nhất định sẽ báo thù .” Vũ Tình nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nương nương, chúng ta làm gì với nàng bây giờ?” Di Thiến bước lên hỏi.
“Đem nàng đến chỗ của hoàng hậu.” Hậu cung của Long Hiên hoàng triều quy tắc thâm nghiêm, bình thường tần phi làm sai điều gì đều phải giao cho hoàng hậu xử lí. Hoàng hậu hành sự độc ác, nàng kia đi đến đấy không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
Phù *quệt mồ hôi* đã xong 1 chương, hôm nay hứa có 2 chương, đợi tối ta post nốt >_<