Ngạo Kiếm Lăng Vân

- Đội trưởng....
Ngô Lương vừa định nói gì đã bị Vương Siêu vung tay lên ngăn lại:
- Để cho hắn thử xem thế nào?

Ngô Lương hơi hoảng sợ phát hiện, sự tự tin mạnh mẽ trên người Vương Siêu dường như đã trở lại, nhớ đến Vương Siêu cường đại trước kia, Ngô Lương bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, tay không khỏi run run hạ xuống, nhỏ giọng đáp:
- Vâng.

Mấy người khác cũng kinh ngạc phát hiện, vẻ khiêm tốn khi đối mặt với đội trưởng Vương Siêu đã trở lại trên người Ngô Lương.

Đừng xem bọn họ chỉ là một đội ngũ tạm thời, trong Công hội Mạo hiểm ở đế đô, bọn họ cũng rất nổi danh. Nếu không, làm sao tất cả đều chỉ có thực lực Đại Kiếm Sư mà dám đến Phạm Đế Á Tuyết Sơn làm nhiệm vụ, đây cũng là nhờ vào kinh nghiệm của Vương Siêu mang tính quyết định.

Vẫn là câu nói cũ, mạo hiểm không phải chỉ có thực lực là được.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Vương Siêu, người này quả thật quyết đoán, lạnh nhạt nói:
- Chuẩn bị mười kim châm.

- Kim châm?
An Nhã nhíu đôi mày thanh tú, nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, sau đó hỏi:
- Kim châm là cái gì?


- A..
Lăng Tiêu không nghĩ tới thế giới này ngay cả kỹ thuật châm cứu cũng không biết, dù sao thân thể này không có tri thức về y thuật, khụ khụ một tiếng, Lăng Tiêu hỏi:
- Xung quanh có chỗ nào làm kim thêu không?

- Kim thêu? Ha ha ha ha…
Ngô Lương không nhịn được mở miệng châm chọc:
- Có phải là ngươi còn muốn thêu hoa hay không? Thật nực cười
Hắn nói xong lại phát hiện những người trong phòng không có ai cười cả, đành phải ngượng ngùng nói:
- Đây quả thực là cách nói của đám giang hồ bịp bợm, châm cũng có thể chữa bệnh? Vậy An Nhã cần gì phải làm Dược sư chứ?

An Nhã mặc dù cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lăng Tiêu, cũng không dám vội vàng kết luận, lại nghĩ đến câu nói của đội trưởng, có được hay không thử xem là biết, trong lòng nghĩ vậy, An Nhã nói:
- Ta biết gần đây có một nhà chuyên môn chế tạo các loại châm, cậu đi theo ta.

Lăng Tiêu và An Nhã đi ra tới cửa, An Nhã nhẹ giọng hỏi:
- Cậu thật sự có thể chữa khỏi tật xấu của lão đại sao?
Nói xong cười cười thản nhiên:
- Đừng đa nghi, ta không có ý gì khác, chỉ cảm thấy kinh ngạc mà thôi.

Nữ nhân này thật phiền toái. Lăng Tiêu hơi nhếch khóe miệng:
- Nếu là tin sẽ không hỏi, nếu không tin, hỏi cũng phí công.

- Cậu...
An Nhã nghẹn lời không nói được gì, trong lòng thầm nói người này nói chuyện cũng thật đáng giận, lập tức lạnh lùng nói:
- Lòng tốt mà lại bị coi như lòng lang dạ thú, mặc cậu, đừng tưởng rằng trêu chọc một kẻ mạo hiểm là một chuyện hay

Lăng Tiêu không để ý đến nàng, giống như một bông hoa dại bên đường còn có sức hẫn dẫn hơn nàng, làm An Nhã tức giận không thôi, nhưng lại không làm gì được Lăng Tiêu.

Hai người tới một cửa hàng chuyên môn chế tạo các loại kim châm. Sau khi nói cho ông chủ cửa tiệm phương pháp chế tạo, Lăng Tiêu giao cho ông ta hai kim tệ. Trên thực tế làm mười cây kim châm ngay cả một kim tệ cũng không đến, nhưng Lăng Tiêu không có khái niệm về tiền, chỉ nghĩ đủ kim tệ dùng đúc kim châm là được rồi. Đối với ông chủ cửa hàng mà nói, đây đúng là việc làm của một kẻ phá gia chi tử. Làm kim châm là một chuyện quá dễ dàng, một kim tệ, dù một hai tháng, hắn cũng không nhất định có thể kiếm được.

Không hổ là chế tạo chuyên nghiệp, hơn nữa vàng còn mềm hơn các kim loại khác, hơn nữa lại không cần tạo lỗ, ông chủ rất nhanh đã mang một hộp gấm ra, cung kính đưa cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu mở ra nhìn, bên trong có hai mươi mấy chiếc kim châm nhỏ như sợi tóc, dài khoảng mười phân, cũng không cần biết ông chủ cửa hàng có tham ô vật liệu hay không, xoay người bước đi.


An Nhã vừa định nhắc nhở Lăng Tiêu một câu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ đi theo sau hắn, nghĩ thầm rằng, người này không hiểu nhân tình thế thái, đúng là một kẻ tiêu tiền như rác.

.............. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Trong phòng, chỉ có hai người Lăng Tiêu và Vương Siêu, những người khác đều đã đi ra ngoài.

Vương Siêu ít nhiều cũng cảm thấy khẩn trương nhìn Lăng Tiêu, cho dù lúc đối mặt với Xích Viêm Báo cũng không khẩn trương như vậy, dường như chiếc hộp gấm này che giấu thứ muốn đoạt mạng hắn. Cũng khó trách, thế giới này còn chưa có ai nghe nói dùng kim là có thể chữa thương, Vương Siêu có dũng cảm thử một lần, đã là rất dũng khí.

Hơn nữa Lăng Tiêu lại lấy ra một chiếc kim châm vừa nhỏ lại vừa dài, Vương Siêu dù ở hoàn cảnh nguy hiểm đến mấy cũng không đổi sắc nhưng lúc này không kìm nổi mà mặt mũi co giật, chớp chớp mắt mấy cái thật nhanh, rốt cuộc cắn răng một cái:
- Lăng tiểu huynh đệ, nếu ngươi có thể chữa khỏi vết thương của ta, Vương mỗ nhất định sẽ hậu tạ!

Lăng Tiêu cười cười, biết đây chỉ là biểu hiện lúc khẩn trương của Vương Siêu mà thôi, nói:
- Tốt lắm, không có việc gì, đếm tới hơn mười là xong.

Vương Siêu bị thương ở tay trái, cũng may không phải là tay phải, nếu không có lẽ hắn ngay cả một thành công phu (1/10 công phu) cũng không thể vận dụng. Cánh tay trái của Vương Siêu rất lực lưỡng, hiển nhiên đây là kết quả rèn luyện nhiều năm, giờ phút này tất cả các bắp thịt đang săn lại.

Lăng Tiêu vỗ nhẹ vai Vương Siêu, nhỏ giọng nói:
- Thả lỏng chút

Vương Siêu cảm thấy tinh thần mình chợt buông lỏng, tâm trạng đang khẩn trương đã trở lại bình tĩnh, trong lòng đếm mười lần nhưng không cảm giác được cái gì, đến tận khi giọng nói của Lăng Tiêu vang lên:
- Được rồi, huynh có thể mở mắt.

Vương Siêu lập tức mở to mắt ra, trợn mắt há mồm phát hiện trên tay trái mình đã có thêm hơn mười chiếc kim châm lấp lóe hào quang, nhỏ như sợi tóc, ở nơi ánh sáng tối tăm này thoạt nhìn rất rõ ràng.


Vương Siêu nghi hoặc trong lòng, mình không có một chút cảm giác nào, là như thế nào chui vào trong tay mình? Không ngờ không hề có một chút cảm giác nào.

Bỗng nhiên nhớ tới vừa lúc nãy khi Lăng Tiêu nói một câu với mình "Thả lỏng chút", dường như lập tức trầm tĩnh lại, trong lòng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ thiếu niên thực lực yếu ớt này lại là một cao thủ tinh thần lực?

Tinh thần lực trên đại lục quả thật tồn tại, kiếm thuật tu luyện càng cao, tinh thần lực lại càng tinh thuần, cũng càng mạnh mẽ. Nhưng một thanh niên ngay cả Kiếm Sư cũng không đến, tinh thần lực của hắn sao có thể cao hơn mình chứ? Không ngờ có thể thôi miên mình… giờ phút này trong lòng Vương Siêu rất tò mò với thiếu niên Lăng Tiêu này.

- Cái này... tốt rồi sao?
Vương Siêu có chút không dám tin nhìn Lăng Tiêu, quá trình không thống khổ như tưởng tượng lại làm hắn cảm thấy lo lắng bất an, bởi vì nó quá đơn giản.

- Chờ một chút, nói cho ta nghe một chút chuyện về Thánh Sơn.
Lăng Tiêu rất bình tĩnh ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn hắn.

Vẻ trầm ổn của Lăng Tiêu đã lây sang Vương Siêu. Vương Siêu thầm cười chính mình, cảm giác tâm cảnh của mình quá bất ổn. Quả thật, trước sự hấp dẫn thực lực khôi phục hoàn toàn, tin rằng không ai còn có thể giữ được thái độ bình tĩnh?

- Thánh Sơn là một nơi rất nguy hiểm nhưng cũng tràn ngập cơ hội, ở đây có lẽ không cẩn thận là sẽ gặp phải một ma thú cường đại cấp năm cấp sáu, đoàn đội như chúng ta mà có thể thoát hiểm đều là vô cùng may mắn. Nhưng đồng thời có lẽ cậu cứ đi là có thể gặp được thi thể của ma thú cấp năm, cấp sáu. Da lông, xương, tinh hạch của chúng nó đều có thể bán được giá rất cao, nhất là tinh hạch của ma thú bậc cao.
Vương Siêu kể lại cuộc sống mạo hiểm, tâm trạng lo được lo mất cũng bình tĩnh lại, ánh mắt cũng trở nên hăng hái, hiển nhiên là nhớ đến chuyện xưa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận