Thanh âm này, tách một số người trong đám đông ra, lách qua tiến vào, chủ nhân của thanh âm có trang phục khác hẳn với đế đô, rất giống trang phục được lưu hành ở phương bắc, từng khí chất tinh hãn vây quanh, đó là thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mày rậm mắt to, mặt chữ điền, mũi thẳng cao, làn da màu lúa mạch, trên người mang theo một khí chất quân đội. Câu nói vừa rồi , chính là hắn nói ra, ánh mắt sáng ngời nhìn thoáng qua mọi người ở giữa sân, cất cao giọng nói:
- Ma thú này là của ai? Ra giá đi, ta mua!
Một trảo của tiểu Sửu đã cào chết người vừa nhục mạ Diệp Vi Ny, tựa như có chút chán ghét lắc lắc móng vuốt, trên móng vuốt được phủ một lớp vảy xinh đẹp, vậy mà không lưu lại một vết máu nào!
Xoay hai vòng trên không trung, cũng không dừng lại trên vai Lăng Tiêu, mà rơi xuống trên một đèn đường bên đường, đứng cao ngạo ở đó, ánh mắt liếc nhìn kỹ những người phía dưới, nhất là gã thanh niên có khí chất dũng mãnh vừa mới nói chuyện, một vòng lông tơ trên cổ tiểu Sửu bỗng xù ra, cất giọng kêu to vài tiếng.
- Thông minh, quá thông minh!
Gã thanh niên kia không thèm quan tâm đến ánh mắt người khác chút nào, lớn tiếng tán dương, sau đó lại hỏi một lượt:
- Có người nào biết ma thú này là của ai, tại hạ thành tâm muốn mua! Cho dù giá tiền cao bao nhiêu, ta cũng mua!
Bên cạnh gã thanh niên kia cũng có vài người với thân thể to lớn, vóc người rất cao, khí độ trầm ổn đứng ở đó, không nói một lời, trên người lại toát ra mùi vị thiết huyết.
Lý Cường đang ôm cánh tay bị thương, ánh mắt độc ác, hướng về phía gã thanh niên khí chất dũng mãnh nói:
- Chính là cô gái kia! Ma thú đó nhất định là của nàng, chỉ cần ngươi giúp ta đến bắt cô gái kia, ma thú đó là của ngươi, ta cam đoan!
Gã thanh niên có khí chất dũng mãnh quét mắt nhìn Lý Cường, hơi hơi nhíu mày, hắn không thích quý tộc thiếu gia loại như Lý Cường này vừa nhìn đã biết là không trải qua thao luyện, một gã yếu đuối!
- Ngươi là ai?
- Ta là người của hoàng tộc, ta... ...
Lý Cường bỗng nhiên nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, sự đau đớn trên miệng vết thương tác động khiến khóe miệng hắn nhe răng trợn mắt:
- Chỉ cần ngươi giúp ta, ta lấy thân phận con cháu hoàng tộc phát thệ!
Gã thanh niên có khí chất dũng mãnh nở nụ cười thản nhiên, bất luận là ai cũng có thể nhìn ra vẻ khinh miệt từ trên mặt hắn, không để ý đến Lý Cường, hướng về phía Diệp Vi Ny có thương tích trên cánh tay nói:
- Ma thú kia là của cô sao?
Diệp Vi Ny với vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Không phải.
- Nói như vậy. Nó là vật vô chủ rồi?
Trên mặt gã thanh niên có khí chất dũng mãnh mang theo một chút trào phúng, quay về phía người bên cạnh nói:
- Bắt lấy nó cho ta, Nhớ kỹ đừng làm nó bị thương!
Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng vội vàng tới. Đám học sinh vừa nhìn thấy Thượng Quan giáo sư, lập tức nhường đường cho nàng đi tới. Thượng Quan Vũ Đồng liếc mắt thấy Diệp Vi Ny đang bị thương, mày lập tức nhăn lại hỏi:
- Ai làm cô bị thương?
Diệp Vi Ny lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Giáo sư, chúng ta trở về đi ở đây đã không còn việc gì rồi.
Lý Cường vừa nhìn thấy Thượng Quan Vũ Đồng, lập tức vùng vẫy đứng lên, vẻ mặt oán giận nói:
- Thượng Quan giáo sư, ngài đến đúng lúc ta muốn hỏi một chút. Diệp Vi Ny có thân phận quý tộc hay không?
Thượng Quan Vũ Đồng nhìn thoáng qua Lý Cường, vẻ mặt không thay đổi nói:
- Đúng thì sao. Không phải thì sao?
Lúc này thủ hạ của Lý Cường xé ra mảnh vải của mình để băng miệng vết thương của Lý Cường lại. Máu tươi vẫn từ miệng vết thương chảy ra, men theo lớp vải nhỏ tí tách xuống đất thành một vũng lớn, người chung quanh cũng tản ra rất xa không ít học sinh đã trải qua trận chiến đấu trước đây ở thị trấn Tạp Mai Long, có một vài người quen với máu tươi nhưng vẫn có rất nhiều học sinh chưa bao giờ gặp qua loại trường hợp máu tươi tàn nhẫn, nhìn về phía con chim ưng màu trắng vẫn đứng ở trên đèn đường, trong mắt cũng có sợ hãi.
Mà lúc này ba tên thủ hạ của gã thanh niên có khí chất dũng mãnh kia, không coi ai ra gì đi về phía vị trí của con Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, trong đó có một người không ngờ lấy ra ngoài một tấm lưới từ trong lòng ngực, trông thấy sợi tấm lưới nhỏ bé yếu ớt, những học sinh có kiến thức không kìm nổi kinh hô lên.
- A, tấm lưới kia chẳng là thiên tằm tơ ở nơi cực hàn dệt thành sao?
Gã thanh niên kia dường như có chút không ngờ, nhìn thoáng qua gã học sinh vừa nói chuyện kia, thầm nghĩ đám học sinh quý tộc của Học viện Đế quốc này, cũng không phải đều là dạng người không kiến thức, có thể nhìn ra tấm lưới của thủ hạ mình. Cho dù Ma thú bậc ba cũng tránh không thoát, huống chi chỉ là một con ma thú phi hành còn nhỏ. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Nếu không ai thừa nhận nó là ma thú của mình, hắc hắc, ta coi như nó vô chủ!
Mạnh Ly đứng ở bên cạnh Lăng Tiêu, theo thời gian, trong lòng kinh ngạc càng nhiều hơn, mới rồi hắn còn cảm thấy thân thể suy yếu cực kì, không nghĩ tới chỉ qua một lúc, không ngờ khôi phục được hơn phân nửa! Hắn thử vận hành nội lực một chút, chỉ phát hiện hơi có chút không được thoải mái ... Ta, ta thật sự bị đâm xuyên qua?
Khóe mắt Mạnh Ly quét về phía ánh mắt Lăng Tiêu, hắn tràn ngập kinh hãi!
Lúc này Lý Cường lại tiếp tục muốn đắc tội với Thượng Quan Vũ Đồng, lớn tiếng nói:
- Hôm nay làm trò nhiều như vậy trước mặt đám học sinh có thân phận, ta sẽ nói cho mọi người xem xem, đế quốc này vẫn là thiên hạ quý tộc!
Lý Cường đem việc mình theo đuổi Diệp Vi Ny nói ra, nhưng bị Diệp Vi Ny đả thương, sau đó mình quay về tìm người đến giúp. Bởi vì dựa theo pháp luật đế quốc, bình dân đả thương quý tộc là trọng tội! Quý tộc có quyền lợi tùy ý xử trí bình dân này!
- Nhưng hắn... ...
Lý Cường lấy tay chỉ Lăng Tiêu:
- Hắn lại đưa chân ngáng ngang, đây là cách làm khinh thường vương quyền nghiêm trọng! Thượng quan giáo sử che chở học sinh như vậy sao?
Gã thanh niên có khí chất dũng mãnh kia vừa nghe xong không kìm nổi phải cười ra một tiếng.
Lý Cường bởi vì đau đớn mà khiến cho vẻ mặt vặn vẹo có chút dữ tợn, cả giận nói:
- Ngươi cười cái gì!
- Ha ha, ta cười ngươi là kẻ bất tài, bản thân mình là rác rưởi, không ngờ lại còn oán hận người khác, loại rác rưởi như ngươi, nếu như ở trên chiến trường, khẳng định sẽ không thể trở thành chỗ dựa cho đồng đội, ngươi là loại người đầu tiên chạy trước!
- Ngươi ... Ngươi dám cười nhạo một gã quý tộc có huyết thống hoàng thất?
Lý Cường phẫn nộ vung cánh tay lên, lại không cẩn thận đụng tới chỗ vết thương lúc vừa rồi, lời nói lúc nãy lập tức nuốt trở về, cơn đau làm cho nét mặt co giật đau đớn dữ dội.
Vài tên thủ hạ của Lý Cường trợn mắt nhìn gã thanh niên kia, một người trong số đó nói:
- Có dũng khí, ngươi dám báo ra tính danh bản thân đi!
Gã thanh niên có khí chất dũng mãnh khinh miệt nhìn lướt qua gã thủ hạ kia của Lý Cường, cười lạnh nói:
- Thật ra ngươi có chút can đảm hơn so với chủ tử của ngươi cho nên vốn ta không để ý tới ngươi nhưng hiện tại ta có thể nói cho ngươi, nếu không các ngươi cho rằng ta dấu đầu lộ đuôi. Ta là người trong gia tộc Tử Kinh Hoa ở phương bắc, gọi là Tần Kiên!
- Nếu ngươi không phục, thì đến Tử Kinh Hoa gia tộc tìm ta!
Những người chung quanh đột nhiên sửng sốt, khe khẽ nói nhỏ vài câu, lập tức dời ánh mắt hướng về chỗ Lăng Tiêu đang đứng. Tần Kiên, có quan hệ gì với Tần Khang, người mà trước đây bị Lăng Tiêu đánh thành đầu heo? Phải hay không, là tìm đến đây thanh toán món nợ cũ?
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tần Kiên, không nói gì. Lúc này ba tên thủ hạ của Tần Kiên chuẩn bị bắt giữ tiểu Sửu, đã chạy tới bên dưới đèn đường, người đang cầm tấm lưới đang hướng về phía tiểu Sửu miệng thầm kêu hai tiếng, hai người còn lại rút ra vũ khí, cũng đang khiêu khích tiểu Sửu.
Tiểu Sửu không có hành động gì ở phía trên, tất cả mọi người khẩn trương nhìn, bao gồm Thượng Quan Vũ Đồng cùng Diệp Vi Ny đều biết tính cách của tiểu Sửu. Thượng Quan Vũ Đồng nhìn thoáng qua Lăng Tiêu có chút kỳ quái, không biết hắn vì sao không thu hồi tiểu Sửu lại, ngộ nhỡ nó bị thương, họ sẽ thương tiếc nhiều lắm.
Lăng Tiêu đang dùng tinh thần lực chỉ huy tiểu Sửu. Đầu tiên, Lăng Tiêu muốn tiểu Sửu có được đầy đủ kinh nghiệm chiến đấu, cơ hội như thế này chưa chắc là nhiều lắm, mỗi một lần tiểu Sửu trưởng thành hắn cũng có được nhiều chỗ tốt. Tỷ như nói, công kích Lý Cường với thủ hạ của Lý Cường vừa rồi, chính là Lăng Tiêu chỉ huy tiểu Sửu làm như vậy!
Thứ hai, Lăng Tiêu thích tấm lưới kia.
Nói thì chậm, diễn biến thì nhanh, bỗng nhiên tiểu Sửu nhanh như chớp hướng tới người cầm Thiên Tằm Tơ bổ xuống. Trước đó nó căn bản không có một chút điểm báo trước!
Người đó cũng cả kinh, không nghĩ tới con vật này lại có tốc độ nhanh như vậy, mà Tần Kiên ở bên kia, nhìn thấy trong ánh mắt của hắn càng phát sáng hơn, gắt gao siết chặc tay, miệng lẩm bẩm:
- Ta nhất định phải có được nó!
Tấm lưới, theo bản năng vung lên, nhưng mà người này với kinh nghiệm tích lũy nhiều năm bắt giữ ma thú, cái gọi là người trong nghề ra tay, liền biết được hay không. Tấm lưới này, không phải chỉ là một vật xinh đẹp để vui đùa. Tuy rằng tấm lưới phát ra vội vàng, nhưng có thể phát sau mà đến trước, đem tấm lưới vung lên, bao phủ ở trên đầu tiểu Sửu.
Toàn bộ chu vi khoảng chừng vài trăm người, không ngờ vào lúc này tất cả mọi người xung quanh kêu lên thất thanh, cũng nín thở, khẩn trương nhìn. Thông thường mà nói, loài chim gặp được loại tình huống như thế này, phản ứng theo bản năng đó là bay về phía trước!
Mà nói như vậy... ....
Hô!
Thân thể của tiểu Sửu trong nháy mắt giống như bị tên bắn rơi, nhanh chóng rơi xuống trên mặt đất, thời điểm sắp rơi trên mặt đất, thân thể nó liền lệch đi, hai cánh chấn động, thân thể dựng thẳng lên, một cánh hướng lên, một cánh hướng xuống, chìa ra một một đôi móng vuốt sắc bén, hung hăng cào lên trên đùi của người đang cầm lưới Thiên Tằm Ti trên tay!
A!
Người đó phát ra một tiếng hét thảm, thân thể đột nhiên nhoáng lên, máu tươi trên miệng vết thương bắn ra, tay nắm tấm lưới, theo bản năng nới lỏng ra, mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt!
Trên chân tiểu Sửu quắp lấy một khối thịt lớn, còn có một mảnh vải quần bị rách, vẽ lên trên không trung một đường cong hoàn mỹ, hai móng vuốt vừa đúng chộp vào trên mặt tấm lưới Thiên Tằm Tơ, sau đó đột nhiên lao về phía đôi mắt của người cầm tấm lưới này, cái mỏ sắc bén vô cùng sáng, dưới phản xạ của ánh mặt trời phát sáng một chút, mổ về phía mắt của người này.
Vốn chỉ là nới lỏng tấm lưới, nhưng theo bản năng khi bị tấn người này buông ra hoàn toàn, che đôi mắt của mình, điều này đã hoàn toàn là bản năng của nhân loại. Hai người kia đã đứng đờ đẫn ở một chỗ, chuyện đã xảy ra như tia lửa của đá lửa, làm sao mà có thể phản ứng lại nhanh như thế được, đành đợi cho đến khi có cách công kích con ma thú phi hành hung tàn mà còn giảo hoạt này, dĩ nhiên là sợ ném chuột vỡ đồ.
Tiểu Sửu hót lên một tiếng to, lanh lãnh, thân thể phóng lên cao!
Dưới chân, mang theo tấm lưới Thiên Tằm Tơ kia dưới ánh mặt trời nó gần như trong suốt ... Càng bay càng cao!
Thẳng đến lúc này, khóe miệng Lăng Tiêu mới hiện lên một nụ cười vui vẻ, mà người bên ngoài, đều hoàn toàn choáng váng vì chuyện này.
Đây còn là ma thú?
Tần Kiên cũng hoàn toàn không nghĩ tới loại tình huống như vậy, mày nhăn thành một chữ xuyên (川), miệng hơi hơi mở ra.
Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng nói:
- Lăng Tiêu, các ngươi trở về trước đi, chuyện này người có trách nhiệm sẽ xử lý.
Đôi mắt Tần Kiên ở bên kia nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trầm giọng nói:
- Ngươi chính là Lăng Tiêu?